Lâm Tri Ngôn vô thức ôm lấy cổ anh, nội tâm hỗn loạn, luôn cảm thấy cổ họng ngứa ngáy muốn nói gì đó, nhưng bị mắc kẹt lại, muốn nói mà không nói được.
Hoắc Thuật không để cô có cơ hội suy nghĩ miên man, đầu mũi vùi trong hõm cổ của cô, đôi môi trở nên nóng bỏng.
Lâm Tri Ngôn ngửa cổ, cảm giác nóng bỏng ấy men dọc theo cổ tiến lên trên, cuối cùng dừng lại bên bờ môi của cô, cọ xát.
Một tuần nay, Hoắc Thuật tiến bộ thần tốc.
Lâm Tri Ngôn nhìn trần nhà dần trở nên mơ hồ, cuối cùng cũng ngộ ra câu nói “Mờ mắt vì đàn ông” của Lăng Phi, khiến tâm trạng của ta mâu thuẫn đến mức nào.
...
Mồng bảy chính thức đi làm, công việc tồn đọng phải nói là dồn ứ.
Lâm Tri Ngôn không những phải giúp đỡ trông chừng bọn trẻ ở viện mồ côi, chuẩn bị giáo án cho mùa tựu trường năm sau mà còn phải tranh thủ đến viện dưỡng lão giúp bà Diêm tắm rửa.
Tuỳ Văn có đến thăm bà ấy.
Lúc Lâm Tri Ngôn đang bận rộn trong phòng tắm, thì anh ấy đứng hút thuốc ở ngoài ban công, khói thuốc vờn quanh khiến khuôn mặt lạnh nhạt khó gần của anh ấy được điểm thêm nét ưu sầu.
“Năm mới lại chia tay với bạn gái rồi, sắp ba mươi tuổi đầu mà vẫn chưa chịu an phận, nhìn mà bực cả mình.”
Hễ nhắc đến cháu trai của mình là bà Diêm lại có cả một rổ chuyện để nói: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, an cư ở ngoài Hồng Kông khó lắm, bảo nó trở về đi lại không chịu nghe.
Bà thấy, nếu cháu không chê thì cứ nhặt nó về đi, hai đứa đều là cục cưng của bà, nhìn rất thuận mắt.”
Tuy rằng Lâm Tri Ngôn biết bà Diêm chỉ đang nói đùa, nhưng vẫn mỉm cười làm một động tác tay đơn giản ở trước gương: [Cháu có bạn trai rồi ạ.]
“Ôi trời, sao cháu trai của tôi lại vô phúc thế này!”
Bà Diêm khua tay, khiến Lâm Tri Ngôn bị chọc cười đến mức không khép miệng lại được.
Sau khi xong việc, Lâm Tri Ngôn tới chợ đêm mua bát mì.
Về đến nhà mới phát hiện Hoắc Thuật đã gửi tin nhắn cho cô từ nửa tiếng trước, bảo cô khi nào tan ca thì báo một tiếng, anh cho tài xế tới đón.
Lâm Tri Ngôn ngồi xếp chân bên cạnh bàn tròn, vừa gắp mì vừa trả lời tin nhắn: [Em mệt lắm, không muốn sang đâu, còn phải chuẩn bị giáo án nữa.]
Hơn nữa, mỗi lần đến chỗ của Hoắc Thuật, không hiểu tại sao lúc nào cũng quấn vào nhau, nhiều lần như vậy hại cho cơ thể lắm.
Sau khi Lâm Tri Ngôn gửi tin nhắn đi, thì Hoắc Thuật không trả lời lại.
Nửa tiếng sau, tiếng chuông cửa vang lên.
Hoắc Thuật đang mặc một chiếc áo phao lông vũ có nón, quấn một chiếc khăn màu xám nhạt quanh cổ, mái tóc 7/3 hơi rối trước gió, anh đứng trước cửa nhìn cô với đôi mắt sáng lấp lánh.
“Tăng ca đêm thì sao có thể thiếu đi đồ ăn vặt được chứ?”
Anh nhấc cánh tay đang nắm chặt một bọc thức ăn vặt to, đưa một lý do mà Lâm Tri Ngôn không thể từ chối.
Ánh đèn trong nhà ấm áp.
Lâm Tri Ngôn vừa bóc hạt dẻ vừa soạn giáo án về quy trình học mỹ thuật, Hoắc Thuật im lặng ngồi trên sô pha lật giở quyển sách về tâm lý học trẻ em, thật sự làm ra dáng vẻ đang lặng lẽ ở bên cô.
Lâm Tri Ngôn cũng mặc kệ anh, sau khi soạn xong giáo án cho một tuần, thì đồng hồ đã điểm chín giờ bốn mươi phút.
Cánh cửa phòng tắm hiện lên thân ảnh đang rửa mặt của Hoắc Thuật, một lát sau, anh mang theo hơi nước bước ra, ôm lấy Lâm Tri Ngôn từ phía sau, cằm gác lên vai cô.
Tiếng bút rơi vang lên, cây bút lăn trên bàn, đầu bút vẩy ra hai vệt mực.
Lâm Tri Ngôn thật sự nghi ngờ không biết là thể lực của anh hơn người, hay là anh nghiện cảm giác khát khao da thịt này, những chiếc hôn nhẹ nhàng đáp xuống, cảm giác nóng bỏng lại bùng lên.
Lâm Tri Ngôn cố gắng níu kéo chút lý trí còn sót lại đẩy anh ra, đôi mắt long lanh, nhíu mày giơ ngón trỏ làm một động tác: Đừng làm bậy, trong phòng của cô không có áo mưa để sử dụng tùy thích đâu.
Hoắc Thuật cười nhẹ, cuối cùng cũng không làm bậy nữa.
Anh cắn lấy cái tai đang đeo máy trợ thính của cô, như bất chợt phấn khích: “Yêu Yêu, lần trước em đã nói chuyện như thế nào nhỉ?”
Lâm Tri Ngôn sững người.
Cô không đáp lại, làm như không nghe thấy, ngẩng đầu chặn lại đôi môi mỏng đang cong lên của anh.
Cô không muốn mở miệng nữa, suy nghĩ này khiến trái tim của Hoắc Thuật se lại.
Cứ như bước hụt chân, rơi xuống chốn vô định.
Nhận ra bản thân đang khát khao điều gì, vẻ mặt của anh cứng lại, đôi mắt trống rỗng.
Những ngày mùa đông, căn chung cư thiếu đi độ ấm chìm trong sự lạnh lẽo, như lớp sương mờ bị phủ trong giá lạnh.
Chiếc nệm rung lên, Lâm Tri Ngôn vừa lật người trong cơn say ngủ, vô thức cuộn vào lòng anh.
Hoắc Thuật hạ mắt nhìn khuôn mặt ngủ say xinh đẹp của cô, cũng xoay người lại đối mặt với cô, giơ tay chạm vào khuôn mày của cô, từ chân mày vẽ tới chóp mũi, cuối cùng dừng lại ở đôi môi im lặng của cô, nhẹ nhàng ấn lên.
“Sao lại ngốc như vậy chứ?” Đôi mắt anh tối lại, nhẹ giọng.
Đêm qua không kéo rèm cửa sổ, Lâm Tri Ngôn bị ánh nắng ban mai chói mắt đánh thức.
Mò mẫm ngồi dậy, thấy Hoắc Thuật đã ăn mặc chỉnh tề, một thân áo vest xanh làm tăng lên vẻ trưởng thành cho ngoại hình trẻ trung của anh.
Lúc nửa đêm, Lâm Tri Ngôn có tỉnh dậy một lần, đôi mắt mờ mịt trông thấy Hoắc Thuật xuống giường đi mở cửa, hình như có người đến.
Xem ra, đêm qua không phải là mơ, chắc là Hoắc Thuật gọi thư ký hoặc tài xế về lấy đồ vest tới.
Hoắc Thuật hiếm khi ăn mặc trang trọng, bộ áo được thiết kế chuẩn chỉnh theo cơ thể anh lộ ra tỷ lệ hoàn hảo, nhìn vào rất thuận mắt.
Nhưng trên người anh lại toát ra vẻ lạnh lẽo, vẻ mặt vô cảm đứng trước gương thử đồ, không biết đang nghĩ gì nữa.
Lâm Tri Ngôn ngồi bên giường, lục tìm điện thoại, đổi thành chế độ âm thanh: [Hôm nay có tiệc gì quan trọng à?]
Trong gương, ánh mắt của Hoắc Thuật thay đổi, có thể thấy được vẻ mặt vô hồn của anh dần biến mất.
Lúc quay đầu lại, anh đã nở một nụ cười dịu dàng, “Dậy rồi sao? Anh đã xuống dưới mua đồ ăn sáng để ở trong bếp rồi.”
[Cám ơn anh!]
Lâm Tri Ngôn cười: [Lúc nãy anh đang nghĩ gì thế?]
“Anh đang nghĩ, bộ đồ này hình như thiếu mất cái gì đó.” Vẻ mặt của Hoắc Thuật vẫn như mọi ngày.
Lâm Tri Ngôn lật chăn lên, bò xuống cuối giường, nhìn cổ áo được ủi phẳng lì của anh, ánh mắt rơi vào chỗ trống trước ngực anh, nghĩ ngợi một lúc...
[Có phải thiếu mất khăn tay không?]
Cô từng thấy trong tạp chí, những quý ông tham gia các buổi tiệc thượng lưu, thường sẽ có một chiếc khăn tay được xếp gọn trong túi áo trước ngực.
“Hình như là vậy.”
Hoắc Thuật đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên họ gặp nhau, cố tình kéo dài giọng điệu ra: “Cũng không biết là khăn tay của anh đã tặng cho ai mất rồi.”
Lâm Tri Ngôn chột dạ né tránh ánh mắt của anh.
Hôm đó đã xảy ra quá nhiều chuyện, chiếc khăn tay bẩn kia không biết đã nhét vào nơi - không ai biết - nào đó rồi.
...
Từ ngày hôm đó, Hoắc Thuật rất ít khi xuất hiện.
Cũng không biết anh đang bận gì, đã mấy ngày không thấy bóng dáng đâu, Lâm Tri Ngôn gửi tin nhắn cho anh cũng phải tới đêm mới thấy anh trả lời.
Lâm Tri Ngôn đã quen với những tháng ngày có anh ở bên cạnh, đột nhiên lẻ loi thế này khiến lòng cô bất giác cảm thấy trống rỗng.
Chớp mắt đã tới Tết Nguyên Tiêu, ngày cuối cùng của mùa xuân, Lâm Tri Ngôn quyết định đến nhà họ Hoắc.
Dù sao thì cũng phải vui vẻ cùng nhau ăn Tết Nguyên Tiêu chứ, có như vậy thì mới xem như mùa xuân được kết thúc viên mãn.
Cô không gọi tài xế đến đón, xách theo một hộp quà màu xanh bước lên tàu cao tốc.
Trong hộp quà là chiếc khăn tay tơ tằm mà cô đích thân chọn, màu bạc óng ánh, đơn giản mà sang trọng, rất hợp với bộ đồ vest tối màu của Hoắc Thuật.
Năm giờ chiều mới đến được biệt thự trên núi, người đến mở cửa là dì Trương.
“Cô Lâm, cô tới đúng lúc lắm.
Tôi đã chuẩn bị xong chè trôi nước và đồ ăn rồi, bỏ vào nồi nấu một lát là ăn được ngay,”
Dì Trương vừa cởi tạp dề ra, vừa nhiệt tình dọn dẹp: “Cô ngồi chờ một lát nhé, tôi đi pha ly trà.
Cậu Hoắc cho tôi nghỉ nửa ngày, lát nữa tôi phải về với các con.”
Lâm Tri Ngôn cười dịu dàng, cởi áo khoác lông cừu ra treo lên giá, gõ chữ: [Tôi biết rồi, dì mau về nhà ăn cơm đi, có tôi ở đây rồi!]
Sau khi dì Trương rời khỏi, Lâm Tri Ngôn mở hết đèn trong nhà lên, sau đó ngồi trên sô pha gửi tin nhắn cho Hoắc Thuật, bảo anh trước khi về báo một tiếng, để cô canh giờ nấu chè trôi nước.
Tin nhắn vừa được gửi đi, Lăng Phi đã gửi tin nhắn chúc mừng tới: [Ngôn yêu dấu à, Tết Nguyên Tiêu vui vẻ nhé!]
Lâm Tri Ngôn cười trả lời: [Nguyên Tiêu vui vẻ, Phi Phi.]
Lăng Phi: [Đang ăn lễ ở viện dưỡng lão hay ở chung cư vậy?]
Lâm Tri Ngôn: [Đều không phải...!Tớ đang ở nhà của Hoắc Thuật.]
[!!!]
Lăng Phi: [Giỏi lắm! Hèn gì hôm giao thừa tớ gửi tin nhắn chúc tết cho cậu, mà mãi đến tận ngày hôm sau mới chịu trả lời! Mọi năm cậu đều là người đầu tiên trả lời tớ mà!]
Lăng Phi: [Vậy hai người có phải đã...[cười gian] ]
Lâm Tri Ngôn: [ [cười nhẹ] [ngượng ngùng] ]
Lăng Phi: [!!! Làm ơn cho tớ nổ tan xác đi để chúc mừng cho hai người, cám ơn!!!]
Lâm Tri Ngôn mỉm cười không thành tiếng: [Phi Phi đáng yêu như vậy, sao lại để cậu nổ tan xác được chứ?]
Lăng Phi: [Thôi đi! Hai người có phòng tránh không vậy? Cái đó đó...]
[Có chứ có chứ, cậu đừng lo.]
Lâm Tri Ngôn thật thà đáp lại: [Xài hết mấy hộp đó là tớ không cho anh ấy đụng vào nữa.]
Lăng Phi: [Mấy hộp...![đông cứng] ]
Hai người đang tám chuyện, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Chuông vang một hồi lâu, nhưng cô không nghe thấy, lúc này có chút sốt ruột.
[Chắc là Hoắc Thuật về rồi, tớ đi mở cửa đây, nói chuyện sau nhé!]
Lâm Tri Ngôn kết thúc cuộc trò chuyện, vội vàng mang dép lê chạy đi mở cửa, cửa mở ra, nụ cười chợt đông cứng lại.
Người trước mặt không phải là Hoắc Thuật, mà là Hoắc Y Na đang ngồi trên xe lăn, cùng với Lạc Nhất Minh đang xách hai cái vali.
Ba cặp mắt nhìn nhau, một sự im lặng kỳ lạ bao trùm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...