Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh


Sau khi đến trung tâm thính lực kiểm tra thì thính lực đồ của Lâm Tri Ngôn vẫn không hề khả quan như cũ, máy trợ thính cũng hỏng hoàn toàn.

“Cháu đừng buồn, cái cũ không đi thì làm sao cái mới đến được! Cái máy trợ thính của cháu đời cũ quá rồi, lại còn hay kêu nữa, dùng ngần ấy năm cũng coi như là kết thúc nhiệm vụ của nó.”

Thầy Trần dùng ngón tay mập mạp mở máy tính bảng, giới thiệu: “Có vài loại máy trợ thính mới đều khá phù hợp với cháu, đặc biệt là loại nhập khẩu đeo sau tai, sạc điện này, lại còn rất tiết kiệm chi phí nữa.

Có rất nhiều người khiếm thính nặng như cháu sau khi sử dụng đều nói hiệu quả rất rõ, cháu có muốn tìm hiểu thêm không?”

Loại nhập khẩu đeo tai này đúng là có hiệu quả hơn rất nhiều, một bên tai là hai mươi ngàn tệ.

Lâm Tri Ngôn khẽ cắn môi, mua.

Sau khi đặt khuôn tai, phải mất một tuần mới lấy máy được, cô về phố Hoa Thạch trước.

Ngoài công việc phụ trách tắm rửa bán thời gian, Lâm Tri Ngôn còn thực tập ở cô nhi viện, làm nhân viên chuyên biệt dạy trẻ mồ côi, khuyết tật về quốc hoạ* và làm thủ công.

*Quốc hoạ: loại hình hội hoạ truyền thống của Trung Quốc, có lịch sử lâu đời từ thời Chiến Quốc cách đây 2000 năm.

Đối với những đứa trẻ đặc biệt này thì việc học được một kỹ năng nào đó có lẽ sẽ có ích hơn nhiều so với những kiến thức nâng cao.

Đây là công việc mà cô hiểu rõ, cũng như là vùng an toàn của cô.

Nhìn những đứa trẻ ngây thơ có khiếm khuyết về cơ thể, cô dường như nhìn thấy chính bản thân mình.

Có đôi khi Lâm Tri Ngôn nghĩ, có lẽ bản thân cô cả đời này sẽ ở trong vòng an toàn đó, cùng “đồng loại” ôm nhau sưởi ấm, trải qua quãng đời còn lại một cách bình yên, tầm thường…

Hôm nay, vị thần đen đủi vẫn cứ bay lơ lửng trên đầu cô.

“Tôi đã gói xong cho cô rồi mà còn bảo không cần nữa là thế nào? Kẹo bông gòn là bán cái nào tôi làm cái đó.

Để ngoài trời lâu là nó tan ra rồi dính bẩn, cô không cần thì tôi bán được cho ai?”

Ở đầu phố Hoa Thạch, một người bán hàng rong giơ ba chiếc kẹo bông gòn có màu sắc sặc sỡ đến trước mặt Lâm Tri Ngôn, chìa tay ra đòi: “Tổng cộng ba mươi tệ, trả tiền đi!”

“...”

Bị lừa rồi.

Lâm Tri Ngôn cạn lời.

Vừa nãy khi đôi nam nữ kia mua, rõ ràng khẩu hình của người bán hàng nói “năm tệ một cái”, Lâm Tri Ngôn giơ tay ra hiệu số “ba” với chủ hàng, ý là muốn ba cái.

Cô định mang đến cho mấy học sinh bị bệnh ở cô nhi viện.

Người bán hàng dò xét nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, sau đó như hiểu ra gì đó rồi tăng giá lên ba mươi tệ.

Vậy mà lại vô lý tăng giá lên gấp đôi!

Đây không phải lần đầu Lâm Tri Ngôn gặp phải chuyện này, là người điếc trên mặt cô thiếu điều khắc hai chữ “chịu thiệt” lên mặt.

Cô nên quen với điều này.

Nhưng hôm nay, Lâm - người nghèo khổ - Tri Ngôn không muốn làm người chịu thiệt, vậy nên cô đút điện thoại vào túi rồi xua tay, quay người bỏ đi luôn.

“Này này! Cái cô bé này sao thế nhỉ? Thời buổi này ai mà chẳng kiếm tiền khó khăn, người câm điếc là được chơi xấu à?”

Người bán hàng rong hùng hổ nói, dù sao thì Lâm Tri Ngôn cũng không nghe được.


Hiếm khi cô nhi viện thành phố lại đông vui, các bé đứa ngồi xe lăn, đứa chống gậy đều đang vui vẻ tụ tập lại với nhau.

“Cô Lâm đã về rồi!”

“Cô Lâm ơi! Thái Thái lại không chịu tập nói!”

Người đầu tiên chạy đến là một cô bé đội mũ màu vàng chanh, chắc khoảng sáu bảy tuổi, đôi mắt đen nhánh sáng ngời đầy lanh lợi, đang cau mày “mách tội” với Lâm Tri Ngôn.

“Trần Linh, bác sĩ bảo cậu đã làm phẫu thuật rồi thì không được chạy.”

Trương Duệ Bác tám tuổi lo lắng đuổi theo, hét to với Tiểu Linh: “Cẩn thận cục u trong óc nổ tung đấy!”

“Trương Duệ Bác cái đồ mồm quạ đen! Cậu mới bị nổ ấy!”

Cô bé mũ vàng đưa bàn tay nhỏ xinh kéo cô bé đeo máy trợ thính bên cạnh qua, hất cằm như người lớn: “Em nói cho cô Lâm nghe đi, tại sao lại không chịu tập nói?”

Cô nhóc Thái Tư có biệt danh “Thái Thái” bĩu môi giận dỗi.

Lâm Tri Ngôn cười cúi xuống nhìn vào đôi mắt ửng đỏ của Thái Tư, sau đó dịu dàng nói bằng ngôn ngữ ký hiệu: Tại sao Thái Thái lại không muốn tập nói?

Thái Tư là một cô bé nhạy cảm, hướng nội, ban đầu không chịu đáp lại, dưới sự kiên nhẫn của Lâm Tri Ngôn mới chịu “nói” ra tâm sự: [Cách em nói rất kỳ lạ, mọi người đều cười em!]

Ngừng lại một lúc, Thái Tư lại nói thêm một câu: [Rõ ràng cô Lâm cũng không biết nói, tại sao em lại phải học?]

Lâm Tri Ngôn sửng sốt.

Năm ấy, khi cô bị bệnh mất đi thính giác còn nhỏ hơn Thái Tư mấy tháng.

Theo lý thuyết, những người bị điếc sau khi được đào tạo chính quy có nhiều hy vọng sẽ khôi phục được khả năng nói, nhưng hy vọng đó không thuộc về Lâm Tri Ngôn.

Bởi vì phát ra những âm thanh mơ hồ quái dị mà biệt danh “Cô bé quái vật” đã theo cô suốt những ngày thơ ấu.

Tiếng cười nhạo của các bạn cùng trang lứa như mũi tên nhọn hoắt đâm thật mạnh vào trái tim nhỏ bé, yếu ớt của cô bé Lâm Tri Ngôn.

Cô lựa chọn chui vào vỏ trai, mím chặt môi, dùng nụ cười giả tạo lặng lẽ để che giấu đi tất thảy.

Cho đến khi ký ức về cách nói chuyện dần dần lu mờ, cô hoàn toàn mất đi khả năng nói, không muốn, cũng không dám cất tiếng nữa.

Đây là nuối tiếc cả đời này của Lâm Tri Ngôn, cô không muốn Thái Tư cũng giống như mình.

Nhiều khi, có một trở ngại nào đó mà ta không chịu vượt qua thì sẽ mãi mãi mắc kẹt ở một chỗ.

Sau khi Lâm Tri Ngôn đảm nhiệm vị trí cô giáo thực tập ở cô nhi viện, cô vẫn luôn giúp Thái Tư đến cơ sở chuyên môn luyện tập cách nói, khuyến khích cô bé nói chuyện.

Nhưng cô lại không ngờ, chính sự tự ti nhút nhát trong nội tâm của mình lại vô tình ảnh hưởng đến Thái Tư.

[Cô không học được cách nói nên cô rất rất là hối hận.

Tựa như chú thỏ không biết nên, nên chỉ có thể là con mồi, bị cáo và sói bắt nạt]

Lâm Tri Ngôn khẽ mím môi, ngiêm túc nói bằng ngôn ngữ ký hiệu: [Mới đầu sẽ hơi khó, nhưng Thái Thái là một cô bé dũng cảm.

Nghiêm túc tập cách nói thì em có thể quen biết thêm nhiều bạn mới hơn, cũng có thể chính miệng nói cho thầy Tiểu Thành biết em thích thầy ấy đến dường nào đó!]

Nhắc đến thầy Tiểu Thành trẻ tuổi đẹp trai, đôi mắt của cô bé năm tuổi ngay lập tức sáng bừng lên, xấu hổ gật đầu.

Lúc này, Lâm Tri Ngôn mới tiếp tục mỉm cười, đưa tay lau vết kẹo dính trên khoé môi cô nhóc, ra ký hiệu hỏi: [Em ăn gì vậy? Giống như chú mèo vậy]


“Là… Chô ưm cô nha.”

Cuối cùng Thái Tư cũng mở miệng ra cố gắng nói chuyện, nhưng phát âm sai nên giọng nói không khỏi bị mơ hồ khó nghe.

“Buổi chiều có mấy chú đến quyên tặng cho chúng em rất nhiều rất nhiều đồ đó cô! Có cặp xách còn có cả xe lăn, họ còn nói sẽ tặng cho chúng em một căn phòng thật là to để tập đi và đọc sách nữa!”

Trần Linh nóng lòng bổ sung, sau đó “hây ya” một tiếng, đôi tay bụ bẫm lấy một cái hộp từ cặp sách hình rùa đen phía sau ra, tỏ vẻ bí mật đưa đến trước mặt Lâm Tri Ngôn.

Lâm Tri Ngôn cúi đầu xuống thì thấy đó là một hộp chocolate, bao bì in một số chữ nước ngoài khó hiểu, hình như trong nước cô chưa từng nhìn thấy nhãn hàng này.

Trần Linh nhón chân lên, ghé vào tai Lâm Tri Ngôn nói bằng giọng cô bé cho là rất nhỏ, nhưng thật ra là ai cũng nghe thấy nói: “Cái này là em giấu đi, để phần cho cô Lâm đó! Cô đừng nói cho người khác biết nha!”

[Cô cảm ơn.]

Lâm Tri Ngôn uốn cong ngón tay cái, đẩy chocolate lại rồi chỉ vào Trần Linh, ý là: Cô không cần đâu, Tiểu Linh ăn đi.

“Em có rồi! Bạn nào cũng đều có cả, ăn nhiều sẽ bị sâu răng đó cô! Vậy nên cái này em muốn để lại cho cô Lâm mà em thích nhất!”

Trần Linh nhét chocolate vào tay Lâm Tri Ngôn, nói to rõ ràng.

Trái tim của Lâm Tri Ngôn như bị tan chảy.

Cuộc đời cô gắn liền với người già và trẻ em bị bỏ rơi, nhưng họ đều không ngần ngại mang đến cho cô khoảng thời gian ấm áp quý giá nhất.

Có lẽ, đây chính là ý nghĩa sự tồn tại của cô.

Quay về phòng chung cư 501, Lâm Tri Ngôn trút bỏ mọi mỏi mệt, quăng mình lên chiếc giường lớn.

Chiếc máy tính bảng đang phát tác phẩm hài kịch chương trình Xuân Vãn mùa trước, đây là thói quen của cô.

Tuy không nghe được tiếng, nhưng xem TV có thể rèn luyện được khả năng đọc môi của cô.

Trên tủ đầu giường chồng chất các tập tài liệu về giáo dục chuyên biệt, Lâm Tri Ngôn lại không có sức lực để nghiên cứu.

Cô sờ thấy hộp chocolate kia, tiện tay cầm điện thoại ra quét mã…

Giá niêm yết hiện ra kích thích mạnh mẽ đến đôi mắt bần cùng của cô.

Chưa từng gặp người nào kiêu ngạo đến thế này!

Người quyên tặng lần này, có lẽ là một người hiền lành, tốt bụng.

Lâm Tri Ngôn trở mình, hình ảnh một người đàn ông giàu có mập mạp hiện lên trong đầu cô.



[Tiểu Lâm, có một người khách hàng bị liệt chi dưới cần tìm người phụ trách tắm rửa, chị đã đề cử em.

Tư liệu của đối phương công ty đã xét duyệt rồi, em không cần lo lắng đến vấn đề an toàn.]

[Chị hẹn giúp em hai giờ chiều gặp mặt phỏng vấn, hai giờ chiều! Nhớ đừng đến trễ đó!]

Khi nhận được tin nhắn WeChat của chị Thu, Lâm Tri Ngôn mới vừa điều chỉnh xong máy trợ thính mới, đang trên tàu điện ngầm về nhà.


Một tay Lâm Tri Ngôn nắm vòng treo, một tay trả lời một cách khó nhọc: [Một mình em thôi ạ? Chị Thu không đi ư?]

[Kể ra cũng khá là ngại, chúng ta một tuần trước đã gửi hồ sơ nhưng ông chủ bên đó không ưng ai.

Mười mấy người mà loại hết cả.]

… Lại còn phải phỏng vấn nữa?

Lâm Tri Ngôn giật mình.

Trước đó đều làm việc theo phân công khu vực, mỗi khu công ty đều sắp xếp một đến hai nhóm người phụ trách tắm rửa, theo nguyên tắc cung cấp dịch vụ ở địa điểm gần nhất.

Đây là lần đầu cô nghe nói đến việc cần phải phỏng vấn, yêu cầu của khách hàng ắt hẳn phải rất nghiêm ngặt.

Nhưng Lâm Tri Ngôn thực sự cần một công việc để lấp vào chỗ trống của khoản tiền tiết kiệm.

Cô không từ chối, thoải mái cảm ơn chị Thu, sau đó chuyển tuyến tàu điện ngầm để đến địa điểm phỏng vấn.

Cuộc phỏng vấn được sắp xếp ở khu phố nhà giàu xa hoa, ngoài tầng một rộng rãi còn có thêm một khu vườn nhỏ, có thể uống trà tắm nắng.

Lâm Tri Ngôn thầm hiểu trong lòng, ở nơi này ít nhất cũng là giai cấp trung lưu, điều kiện gia đình khách hàng hẳn là khá tốt.

Đây cũng là các đồng nghiệp giấu cô về thông báo phỏng vấn… có cạnh tranh trong nội bộ công ty.

Cách thời gian phỏng vấn mười phút, Lâm Tri Ngôn ngồi đợi ở ghế đá trong khu vườn.

Ngẫm nghĩ, cô lại lấy sổ ghi chép hay mang theo từ trong túi vải, cẩn thận ghi lại những thông tin mà cô biết được từ chị Lưu.

Bệnh nhân lần này chỉ mới mười tám tuổi, dây thần kinh cột sống bị tổn thương, liệt chi dưới chưa đến một năm, hàng ngày ngồi xe lăn… Tình huống này thì bệnh nhân thường còn ở trong giai đoạn tâm lý chống cự chưa tiếp nhận được hiện thực, cần phải đặc biệt quan tâm đến cảm xúc của cậu (cô) ấy.

Đây là lần đầu Lâm Tri Ngôn giúp đỡ người bệnh trẻ tuổi đến vậy, cô nhìn xung quanh, lại cau mày thêm một câu: Trong và ngoài nhà không có công trình không rào cản*.

*Công trình không rào cản (tiếng Anh: Barrier Free Environment hay Accessibile Environment): các công trình xây dựng nhằm đảm bảo an toàn, thuận tiện cho người khuyết tật, người già.

Cho phép người dùng di chuyển xung quanh mà không bị cản trở, dễ tiếp cận.

Có người bước đến, là một người đàn ông hào hoa nhã nhặn có khuôn mặt bình thường, hơi quen mắt, nhưng Lâm Tri Ngôn lại không nhớ ra từng gặp ở đâu.

Người đàn ông nhìn thấy cô thì cũng sửng sốt, rất nhanh chóng đã bình thường trở lai: “Cô Lâm đúng không? Tôi là Chu Kính.”

Lâm Tri Ngôn lập tức khép sổ tay lại, cô hơi thấp thỏm đứng dậy, gõ vào bản ghi nhớ: [Chào anh Chu.

Tôi là người điếc, cũng không biết nói, mong anh thông cảm.]

Chu Kính dường như không hề thấy ngạc nhiên một chút nào, gật đầu nói: “Tình huống của cô công ty dưỡng lão đã nói với tôi rồi, chúng tôi coi trọng về năng lực chuyên môn của người phụ trách tắm rửa, cô không cần lo lắng.”

Lâm Tri Ngôn hơi thở phào nhẹ nhõm, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: [Vậy tôi có được hỏi không? Nghe nói bệnh nhân bị liệt chi dưới, nhưng tôi thấy xung quanh nhà lại không hề có công trình không rào cản, bệnh nhân đi ra ngoài bằng cách nào vậy?]

Chu Kính không ngờ đến cô sẽ để ý tới chi tiết này, ánh mắt sau đôi kính có sự bất ngờ thoáng qua, giải thích: “Bệnh nhân không phải người nhà của tôi, cũng không ở đây, tôi chỉ phỏng vấn thay ông chủ thôi.”

Chẳng trách.

Lâm Tri Ngôn tỏ vẻ đã hiểu.

Chu Kính nói: “Để tiết kiệm thời gian, chúng ta bắt đầu luôn nhé! Tôi sẽ hỏi mấy câu, cô cứ thành thật trả lời là được.”

Lâm Tri Ngôn gật đầu.

Phỏng vấn là một việc đòi hỏi giao lưu với cường độ cao, thật ra khá khó đối với người khiếm thính, Lâm Tri Ngôn cần phải tập trung cao độ để hiểu câu hỏi của Chu Kính.

Tuy nhiên sự giúp đỡ mà máy trợ thính đem lại cũng có hạn, trong quá trình có rất nhiều lần clo không nghe rõ, bắt buộc phải xin Chu Kính nhắc lại câu hỏi.

Sau khi hiểu lại phải nhập câu trả lời vào trong điện thoại, rồi dùng App để chuyển thành giọng nói và bật cho đối phương nghe…

Cứ qua lại như vậy mất hơn nửa tiếng, Lâm Tri Ngôn cảm thấy biểu hiện của mình so với những người bình thường mà nói, có thể coi là thảm hoạ.

Mãi mới đến lúc kết thúc, Chu Kính bảo cô đợi một lát rồi cầm điện thoại đứng dậy đi sang một bên, báo cáo gì đó với người trong điện thoại.


Toi rồi, chắc chắn hỏng rồi.

Lâm Tri Ngôn đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Khi Chu Kính quay lại cô hơi ngồi thẳng lên, như một phạm nhân đang chờ phán quyết.

“Cô Lâm, ông chủ đồng ý cho cô làm thử.

Hợp đồng sẽ dựa theo mẫu của công ty cô, không có vấn đề gì chứ?”

Nụ cười của Lâm Tri Ngôn cứng đờ, cô nghĩ mình đã nghe nhầm.

“Chúc mừng cô, cô đã qua vòng phỏng vấn.”

Chu Kính lặp lại thêm một lần nữa, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Nếu bây giờ cô không ngại thì tôi dẫn cô đến gặp ông chủ.

Không xa đâu, có lẽ mất khoảng mười hai phút đi xe thôi.”

Chiếc SUV chạy trên con đường rợp bóng cây, Lâm Tri Ngôn nghĩ mãi không hiểu sao người ta lại chọn mình.

So với những người đồng nghiệp dày dặn kinh nghiệm thì cô không thấy mình có ưu điểm gì hơn, biểu hiện trong lúc phỏng vấn cũng không hề nổi bật.

“Tìm được một người phụ trách tắm rửa phù hợp cũng không dễ gì, đồng nghiệp của cô quả thật cũng rất xuất sắc.

Nhưng trên người cô Lâm có đức tính đặc biệt mà những người khác không có.”

Chu Kính vừa lái xe, vừa trả lời câu hỏi của Lâm Tri Ngôn: “Ông chủ chọn cô thứ nhất là vì cô gần tuổi với bệnh nhân, có lẽ sẽ dễ gần hơn; thứ hai là cô Lâm đã cẩn thận, tỉ mỉ ghi chép khi ngồi đợi ở ghế đá, khiến tôi cảm thấy cô là một người cẩn trọng, chu đáo.

Có rất nhiều người phụ trách tắm rửa vượt qua phỏng vấn về chuyên môn, nhưng lại rất ít người đặt mình vào hoàn cảnh và suy xét đến tâm lý của bệnh nhân.

Đương nhiên, còn có một lý do rất quan trọng, đó là ông chủ của tôi có ấn tượng rất tốt về cô Lâm.”

Ấn tượng?

Nhưng cô không biết ông chủ này là ai thì lấy ấn tượng ở đâu ra chứ?

Lâm Tri Ngôn đang không hiểu gì thì xe đã dừng lại.

Tiếng “bíp” vang lên, cánh cổng sắt hiện đại tự động mở ra, Chu Kính tiếp tục lái xe vào trong, tiến vào khu vực của biệt thự tư nhân.

Lâm Tri Ngôn hơi trợn mắt.

Bọn họ đến một căn biệt thự xinh đẹp nằm trên đỉnh núi, những dây tường vi được chăm sóc cẩn thận leo đầy trên lan can, lối thiết kế nhẹ nhàng, trang nhã bộc lộ ra thân phận của chủ nhân nơi này không hề tầm thường.

Người bản địa ai cũng biết nơi này từng xuất hiện một người có máu mặt rất có tiếng, vậy nên căn biệt thự cao cấp có phong thuỷ tốt này còn có một cái tên rất kêu, gọi là “phủ tướng quân”.

Nơi này chẳng phải nhà giàu tầm thường nào cũng được ở.

Khách hàng nhất định là người vừa nghiêm túc lại nghiêm khắc.

Lâm Tri Ngôn cảm thấy mình như Lưu lão lão khi mới vào Đại Quan Viên*, khá là căng thẳng.

*Đại Quan Viên: trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng, là khu vườn mà nhà họ Giả xây nên để mười hai cô thanh nữ quý tộc xinh đẹp nhà họ sống.

Chu Kính bước lên trước ấn chuông.

Không bao lâu sau, cánh cửa nặng nề mở ra từ bên trong, để lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, đẹp trai khiến người khác khó quên.

Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Tri Ngôn như bị ánh nắng chói chang chiếu phải, sững sờ trong giây lát.

“Là cô.”

[Là anh.]

Hai người cùng đồng thanh “nói”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui