Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh


Vì không nghe được âm thanh nên phản ứng của Lâm Tri Ngôn luôn chậm hơn người bình thường một chút.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Hoắc Thuật thấy cô nhanh nhạy như vậy nên ánh mắt anh vô thức nhìn về phía sau vành tai trắng nõn của cô.

"Hiệu quả truyền âm của máy trợ thính này tốt ghê, có thể cho tôi xem được không?"

Anh hơi cúi người về phía trước, dù tò mò nhưng vẫn giữ phong độ.

Lâm Tri Ngôn đưa tay che tai trái lại, tỏ ra hơi do dự.

Hoắc Thuật biết cô đang lo lắng điều gì, cười nhẹ nói: “Yên tâm, tôi sẽ không ném nó vào bồn tắm đâu.”

Lâm Tri Ngôn cũng cười theo, cẩn thận tháo máy trợ thính ra, lau chùi ống nghe và tai nghe sạch sẽ rồi đưa cho Hoắc Thuật mà không hề do dự.

Đúng như trong tưởng tượng của anh, chẳng có chút phòng thủ nào.

Hoắc Thuật rũ mắt xuống để che đi cảm xúc trong mắt, thản nhiên cầm lấy máy trợ thính nghiên cứu kỹ lưỡng, dù có phần dửng dưng nhưng vẫn rất chăm chú.

"Micro thu âm thanh sẽ thu thập âm thanh và chuyển đổi thành tín hiệu điện.

Bộ khuếch đại sẽ tách và giảm thiểu tiếng ồn, sau đó chuyển đổi thành tín hiệu âm thanh và đưa vào trong tai.

Nguyên lý hoạt động rất đơn giản."

Hoắc Thuật nhanh chóng đưa ra kết luận rồi đưa trả máy trợ thính cho Lâm Tri Ngôn: "Con chip này là phiên bản nâng cấp.

Đáng tiếc, con chip được phát triển ở nước ngoài có một số phương diện...!Chẳng hạn như ngôn ngữ địa phương, không phù hợp với hoàn cảnh ngôn ngữ trong nước."

Thật khó để đọc hiểu khẩu hình về các kiến thức chuyên môn, nhưng điều đó không ngăn được việc Lâm Tri Ngôn cảm thấy bái phục Hoắc Thuật, bởi vì vẻ mặt anh rất bình tĩnh như đang giải một bài toán tiểu học 1+1=2.

Cho đến ngày hôm nay, Lâm Tri Ngôn vẫn không biết Hoắc Thuật làm công việc gì.

Anh giống như sương mù trên biển, đẩy ra lớp này lại đến lớp khác, bề ngoài có vẻ hiền lành dễ gần nhưng thực chất lại bí ẩn và khó đoán.

Mà cảm giác bí ẩn dễ khơi dậy trí tò mò của con người nhất.

Cô đeo lại máy trợ thính, chỉ vào tủ đựng đồ và hỏi điều mà cô vẫn luôn thắc mắc.

[Anh đang tham gia thi đấu chuyên nghiệp à?]

Trong nhận thức có hạn của Lâm Tri Ngôn, những người duy nhất dành nhiều sức lực và tiền bạc để thu thập các khối rubik chỉ có thể là những người thi đấu chuyên nghiệp.

“Không phải, đó chỉ là sở thích cá nhân thôi.”


Hoắc Thuật lấy cốc nước uống, yết hầu nhấp nhô lên xuống theo: "Tôi cũng chơi cưỡi ngựa, đấm bốc và bắn súng, cũng chơi được cờ vây và cờ vua.

Chẳng qua khối rubik có thể giúp tôi thư giãn tinh thần và tăng cường khả năng tập trung."

Đúng là cách thư giãn của những người giỏi đều rất độc đáo không giống như người bình thường.

Lâm Tri Ngôn trở nên thích thú, gõ phím hỏi: [Vậy có phải anh cũng giống như những cao thủ đó giải khối rubik trong vài giây đúng không?]

Hoắc Thuật bình tĩnh nói: “Cách chơi này rất bình thường, không có tính khiêu chiến gì cả.”

Lâm Tri Ngôn thắc mắc: Khối rubik không phải chỉ để xoay lại như cũ hay sao? Chẳng lẽ còn có cách chơi nào mới lạ hơn?

Hoắc Thuật cười nhẹ: "Cô muốn thử không?"

Anh mở cửa tủ kính, dù bận vẫn thong thả mời vào.

Lâm Tri Ngôn nhìn thời gian thấy vẫn còn sớm, cô ngẩng đầu lên kiểm tra các hàng khối rubik đủ các mẫu khác nhau.

Hình dạng có hình kim tự tháp, hình kim cương và các loại hình bánh răng.

Nhìn hoa cả mắt.

Hoắc Thuật đưa tay chọn cho cô một khối rubik hình vuông thông thường.

"Chỉ là một khối rubik ba hàng bình thường, thích hợp cho người mới bắt đầu như cô Lâm."

Âm thanh trong máy trợ thính rõ ràng mà có sắc thái, cánh tay của người đàn ông lướt qua tai cô, hơi thở mát mẻ bao trùm lấy cô.

Lâm Tri Ngôn không có cách nào từ chối được.

Khối rubik được cố ý lựa chọn nằm lòng bàn tay cô, nhuốm chút hơi ấm của mặt trời, cảm giác như sương mù bao phủ đã tan biến.

Lâm Tri Ngôn còn chưa kịp phục hồi tinh thần đã nghe thấy Hoắc Thuật nói: "Cô xáo nó lên đi."

Xáo lên?

Lâm Tri Ngôn chớp mắt: Không phải là cần thống nhất màu sắc của sáu mặt à?

“Đúng rồi, cô xáo trộn nó đi, càng lộn xộn càng tốt.”

Tư thế của Hoắc Thuật rất tùy ý nhưng cũng không quên nhắc nhở cô: "Tốt nhất cô Lâm nên quay người sang chỗ khác, đừng để tôi nhớ được cách xoay của cô."


Lâm Tri Ngôn không còn cách nào khác ngoài làm theo lời anh, cô chăm chú vặn khối rubik một cách mới lạ, xoay nó sang trái một vòng rồi sang phải hai vòng.

Khi Lâm Tri Ngôn cúi đầu xuống, một phần cổ trắng ngần lộ ra khỏi cổ áo, khiến mái tóc xù của cô trở nên đặc biệt dễ thương.

Hoắc Thuật lặng lẽ quan sát, đứng dậy đi đến phía sau Lâm Tri Ngôn, trong khi đó cô vẫn đang nghiên cứu cách xoay khối rubik mà không có chút phòng bị nào.

Hoắc Thuật giơ tay về phía chiếc cổ mỏng manh.

Tuy nhiên giây tiếp theo, cánh tay anh chỉ lướt qua bên cạnh Lâm Tri Ngôn, nhẹ nhàng che khối rubik trong lòng bàn tay cô.

"Chơi khối rubik cần có kỹ xảo.

Cô Lâm làm như vậy không hề có thứ tự lại tốn rất nhiều sức lực."

Thân hình cao lớn của Hoắc Thuật gần như bao vây toàn bộ cơ thể cô, tay cầm tay dạy từng bước một: “Khi xoay phải sử dụng ngón tay khéo léo.”

Cả người Lâm Tri Ngôn cứng ngắc, tim đột nhiên đập mạnh, bỗng chốc tay chân không biết để ở đâu cho hợp lý.

Hai người cách nhau rất gần, người phía sau như gần như xa, khoảng cách giữ kẽ không đáng kể.

Thậm chí cô còn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ lồng ngực của người đàn ông và hơi thở ấm áp phả vào đỉnh đầu mình.

Hoắc Thuật nhìn hàng mi run rẩy không ngừng của Lâm Tri Ngôn, ý cười trong mắt càng sâu hơn.

Lâm Tri Ngôn hiếm khi bị căng thẳng như này, cơ thể cô nóng bừng, sự mất tập trung khiến cô bỏ lỡ các kỹ xảo quan trọng.

Cô không kìm được buồn bực, thầm nghĩ mình là một học sinh kém cỏi.

Cũng may Hoắc Thuật không chọc phá ra sự vụng về của cô, anh rút đốt ngón tay thon dài ra khỏi mu bàn tay của cô, đến đó thì thôi: "Cô Lâm đừng sốt ruột, luyện tập thêm là ổn thôi."

Lâm Tri Ngôn cuối cùng cũng tìm lại được hơi thở của mình, cố gắng tập trung tinh thần.

Mãi cho đến khi màu sắc trên mỗi mặt đều lẫn lộn màu không giống nhau cô mới cảm thấy nhẹ nhõm, cô quay mặt về phía Hoắc Thuật chớp mắt: Như này sao?

Hoắc Thuật vắt chiếc khăn lau mồ hôi lên vai, quay người lấy ra một khối rubik ba hàng khác từ trong tủ.

Anh thản nhiên dựa vào tủ, ngón tay di chuyển nhanh chóng và dễ dàng.

Chưa đầy mười giây, anh dừng lại rồi nhẹ nhàng đặt khối rubik cũng bị xáo trộn lên bậu cửa sổ.

Ban đầu Lâm Tri Ngôn nhìn không hiểu, nhưng nhanh chóng nhận ra điều khác thường, không khỏi mở to mắt nhìn khối rubik trên bậu cửa sổ rồi nhìn khối trong tay mình:


Mười hai mặt hai khối rubik, vị trí của các khối màu ở mỗi cạnh hoàn toàn giống nhau, giống như paste vậy.

Hoắc Thuật không phải khôi phục khối rubik mà là khôi phục lại khối rubik bị xáo trộn.

So với sự thống nhất đơn giản của các khối màu rubik, cách chơi này đòi hỏi trí nhớ siêu đỉnh và khả năng tính toán.

Sự ngưỡng mộ của Lâm Tri Ngôn đối với Hoắc Thuật đã đạt đến một tầm cao mới, chỉ kém quỳ rạp xuống đất.

Trên đời có rất nhiều người thông minh, hoặc cậy tài khinh người, hoặc bộc lộ rõ tài năng.

Rất ít người điềm tĩnh, khiêm tốn và kín tiếng như Hoắc Thuật.

Bậc cha mẹ như nào mới có thể sinh ra được đứa con trai như anh ấy?

Lâm Tri Ngôn vẫn đang nghiên cứu hai khối rubik có thể so sánh như bản sao.

Tóc mái rủ xuống của cô được ánh sáng mặt trời phủ lên màu vàng rực rỡ ấm áp, sau đó lại chân thành giơ ngón tay cái lên với anh.

Hoắc Thuật vẫn bình tĩnh nói: “Chỉ là trò chơi mà thôi, không khó như cô nghĩ đâu.”

[Nếu có thể chơi thứ gì đó đến mức tận cùng thì cũng là rất đỉnh rồi!]

Lâm Tri Ngôn không che giấu lời khen ngợi của mình: [Chắc từ nhỏ đến giờ anh chưa bao giờ thất bại đâu nhỉ?]

“Sao lại nói như vậy?”

[Tất cả các thiên tài đều như vậy.

Dù nghiên cứu cái gì cũng có thể dễ dàng hiểu được nó, không biết thất bại là gì.]

Hoắc Thuật cười: “Không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, dù có giỏi đến đâu cũng sẽ bị ba mẹ kìm hãm, bị giáo viên trách mắng.”

[Ngay cả một học sinh giỏi như anh cũng sẽ bị giáo viên mắng sao? Tại sao??]

"Bởi vì trong một lần quan sát thí nghiệm, quan điểm của chúng tôi khác nhau." Hoắc Thuật hơi nheo mắt lại, đến đó thì thôi.

Thế thì người giáo viên này chắc hẳn có tính khí rất quái đản, mắng mỏ học sinh vì những quan điểm ​​khác nhau.

Hiển nhiên Hoắc Thuật không muốn tiếp tục chủ đề này, Lâm Tri Ngôn nhanh chóng nói sang chuyện khác: [Khối rubik nào ở đây khó giải nhất?]

Hoắc Thuật suy nghĩ một chút rồi nói: “Khối rubik lớn nhất có ba mươi ba hàng, riêng việc lắp ráp cũng mất hai trăm giờ đồng hồ.”

Lâm Tri Ngôn rất có lòng tin: [Anh chắc chắn sẽ phục hồi lại nó như cũ được.]

"Chắc là được, nhưng điều đó không cần thiết.

Không có gì sáng tạo trong cách tính toán nên ngoại trừ việc lãng phí thời gian ra thì không có ý nghĩa gì nữa."

[Cái này thì sao?]


Lâm Tri Ngôn ngẩng đầu chỉ vào một khối rubik đa diện bằng kim loại đen nhánh nằm biệt lập trong góc.

Kết cấu giống như đá obsidian dày nặng mà mang tính công nghệ, phản chiếu khuôn mặt tò mò của Lâm Tri Ngôn.

“Đừng chạm vào.” Đôi mắt của Hoắc Thuật trầm xuống khó có thể nhận ra.

Lâm Tri Ngôn nhanh chóng rụt ngón tay lại, gõ chữ hỏi: [Nó quý lắm à?]

"Thực ra cũng không hẳn.

Nó tên là ‘rubik Satan'.

Đó là một khối rubik điện tử mà tôi và một vài người bạn học vì nhàm chán nên nghiên cứu ra khi còn học ở Đại học M.

Chỉ cần ấn nhẹ một cái là màn hình điện tử màu đen sẽ kích hoạt, các khối màu sắc hoa văn ở mỗi cạnh đang lộn xộn chờ được khôi phục như cũ.”

Hoắc Thuật cố ý nói chậm lại, ý tứ thâm sâu: “Cách chơi cũng không có gì khác biệt, ngoại trừ độ khó từ thấp đến cao, mỗi cấp độ đều có đồng hồ đếm ngược.

Một khi đã bắt đầu chỉ có thể tiếp tục chơi đến cùng cho đến khi hoàn thành cấp độ mới thôi."

Nghe có vẻ cao siêu quá!

Lâm Tri Ngôn hỏi: [Điều gì sẽ xảy ra nếu đồng hồ đếm ngược kết thúc mà chưa sắp xếp xong?]

“Nó sẽ tự hủy.”

Đôi mắt Hoắc Thuật sâu đến mức gần như mê hồn, hai bờ môi mỏng khẽ nhếch lên: "Bùm!"

Lông mi của Lâm Tri Ngôn run rẩy, hiển nhiên là bị dọa sợ.

Hoắc Thuật một tay chống cằm, cười nhẹ.

Lâm Tri Ngôn chớp mắt, rồi lại chớp mắt: [Anh đang cố tình dọa tôi sợ đúng không? Làm sao thứ này có thể qua được hải quan?]

Hoắc Thuật không trả lời.

"Cô đã ăn sáng chưa?"

Anh thản nhiên đổi chủ đề: “Tay nghề của dì Trương khá tốt, có thể nấu được cả món Trung và món Tây.”

[Cảm ơn nhưng tôi đã ăn ở trên đường tới đây rồi.] Lâm Tri Ngôn gõ chữ.

"Cô ăn gì thế? Tôi còn chưa ăn bữa sáng hẳn hoi nào ở Sơn Thành, hay là cô giới thiệu cho tôi một số món đi?"

Hoắc Thuật nhổm người về phía trước, hai tay đan lại để dưới cằm, chăm chú nhìn Lâm Tri Ngôn: "Đồ cô Lâm thích chắc chắn rất ngon."

Bị đôi mắt đẹp và sâu như vậy nhìn chăm chú, Lâm Tri Ngôn cảm thấy như mình không còn nơi nào để trốn tránh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui