Editor: Đại Hoàng - Beta: Min
Chương 98: Bất ngờ
Lần đầu tiên Kha Tây Ninh cầm súng là khi đóng "Tiểu lưu ly".
Cảnh đấu súng trong "Tiểu lưu ly" rất nhiều, giáo viên hướng dẫn lâm thời mời tới phải sửa tư thế sai cho rất nhiều diễn viên, thường xuyên không thể chú ý hết. Kể ra người dạy Kha Tây Ninh dùng súng chân chính hẳn phải là Nghiêm Tự. Hình tượng của Nghiêm Tự rất thích hợp diễn những nhân vật có cốt cách rắn rỏi, trước khi quay "Tiểu lưu ly" hắn đã diễn qua không ít phim điệp viên chiến tranh, kỹ năng dùng súng có thể nói là rất chuyên nghiệp. Trong lúc đối diễn, với tư cách là bạn diễn, nếu tư thế của Kha Tây Ninh không đúng, hắn sẽ đặc biệt hướng dẫn lại động tác cho cậu.
Nghiêm Tự thích cầm tay chỉ dạy cậu. Trước hết hắn sẽ bảo cậu tạo dáng, nếu không đúng, hắn sẽ tự mình đi tới, đứng ngay sát sau lưng cậu, tay đặt lên eo cậu, hô hấp nóng rực phả lên cổ nhè nhẹ, khiến Kha Tây Ninh vốn ấp ủ ý định không đứng đắn trong lòng thoắt cái chân tay rối bời, động tác đã sắp học được cũng vì luống cuống mà lung tung hết cả, cuối cùng là mặt đỏ tưng bừng.
Những lúc như thế, Nghiêm Tự sẽ ở sau lưng cậu, không nặng không nhẹ kiên nhẫn lặp lại một lần: "Làm lại lần nữa."
Kha Tây Ninh cảm thấy vừa ngọt ngào lại vừa áy náy, hai luồng cảm xúc quấn vào nhau, khiến cậu không rõ rốt cuộc mình đang vui mừng hay buồn rầu, chỉ ngoan ngoãn gật đầu cố gắng tập trung làm lại.
Nghiêm Tự dạy cho Kha Tây Ninh rất nhiều kỹ năng hữu ích, không chỉ riêng cách cầm súng, hắn còn hướng dẫn thêm kỹ năng về mặt diễn xuất. Hồi quay "Tiểu lưu ly", Kha Tây Ninh không có nền tảng, cũng chẳng có kinh nghiệm. Sợ làm chậm tiến độ của cả đoàn, những lúc không có cảnh cậu thường một mình nghiền ngẫm tính cách và lời thoại của nhân vật.
Một ngày quay phim kết thúc, tất cả mọi người đều trở về khách sạn nghỉ ngơi. Kha Tây Ninh lén mọi người ở lại, trường quay có một số đạo cụ, sẽ thuận tiện hơn cho việc luyện tập. Ban ngày cậu ngại, nên buổi tối nhân lúc không có người sẽ luyện tập trước các cảnh ngày mai. Một mình cậu diễn hai vai, Mạc Thất và Lưu Lê.
Mạc Thất là người đàn ông nhiệt huyết, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều thể hiện ra là người xuồng xã hào sảng. Mà Lưu Lê hay ngại ngùng, động một tí là đỏ mặt.
Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa hai nhân vật. Kha Tây Ninh một chốc nói lời thoại ngầu lòi của Mạc Thất, một chốc lại đổi sang tính cách Lưu Lê nói chuyện, trong phòng rộng chỉ có một mình cậu nhảy tới nhảy lui, thi thoảng lại vang lên tiếng đáp lời của thoại trước, nhìn vào rất tức cười.
Vận mệnh sắp đặt vừa khéo. Nếu tối đó Nghiêm Tự không để quên di động ở phòng nghỉ, cũng không quay lại lấy di động, không nổi hứng nhất thời dặn A Kiệt ở lại trong xe còn mình vào lấy, tất cả mọi việc có lẽ đã khác đi rất nhiều.
Bình thường Nghiêm Tự sẽ không để quên di động ở đoàn phim, dù sao thì trong đó cũng có một số thứ riêng tư, nếu bị người có ý đồ không tốt nhặt được, hậu quả thực không dám tưởng tượng. Hắn vốn là người cẩn thận, vậy mà ngày đó lại vô tình bỏ quên mất di động tại trường quay.
Lúc đó Kha Tây Ninh vẫn đang phân thân diễn xuất một cách khoa trương, Nghiêm Tự phong trần mệt mỏi vội vã tiến vào, vốn đang cúi đầu, mí mắt hơi ngước lên, bất ngờ không kịp chuẩn bị tâm lý bắt gặp ngay cảnh tượng này.
Kha Tây Ninh trong mode "Mạc Thất" giơ tay giữa không khí, làm động tác như đang vuốt ve người yêu. Giây tiếp theo, cậu xoay người, lập tức bị Lưu Lê "nhập" mà bày ra khuôn mặt ngọt ngào ôm không khí.
Nghiêm Tự không thất thần quá lâu, nhịn không được bật cười thành tiếng, chính tiếng cười ấy làm Kha Tây Ninh giật mình thoát khỏi màn độc diễn.
Kha Tây Ninh nghe thấy tiếng cả cơ thể mình đình trệ, cậu cứng đờ quay đầu lại như cái máy.
Thấy thần tượng ngày ngày sáng chói đang đứng cách đó không xa, dáng vẻ ung dung, khóe miệng ánh mắt đều tỏa ra ý cười thích thú.
Khoảnh khắc đó, Kha Tây Ninh chỉ muốn tìm một cái hố mà nhảy xuống, mãi mãi không chui lên nữa. Cậu xấu hổ chết đi được, tay chân lóng ngóng muốn giải thích cho hành động của mình. Nhưng phải giải thích thế nào đây? Tự phân vai tập luyện chẳng có gì đáng cười nhạo cả, nhưng Kha Tây Ninh tin chắc là Nghiêm Tự đã nhìn thấy một màn khôi hài kia của mình rồi.
Đợi cảm xúc cậu ổn định lại, Nghiêm Tự mới hơi nghiêng người về trước, chuyên chú nhìn vào mắt cậu: "Cậu có muốn cùng tập với tôi không?"
Làm gì có chuyện Kha Tây Ninh không đồng ý, nhưng trong lòng cậu rất phức tạp, vừa mong đợi nhưng cũng vừa căng thẳng. Cũng may Nghiêm Tự lúc làm việc trở nên tương đối lạnh lùng, rất nhanh cậu cũng được thái độ nghiêm túc của thần tượng lây nhiễm, cuốn vào cảnh diễn.
Cậu cho rằng đãi ngộ đặc biệt ấy chỉ có một lần trùng hợp đó thôi, nhưng không ngờ mỗi ngày Nghiêm Tự đều ở lại diễn tập cùng cậu, kỹ năng diễn xuất của Kha Tây Ninh tiến bộ vượt bậc, ngay cả đạo diễn nổi tiếng nghiêm khắc cũng phải khen cậu đã tiến bộ thần tốc.
Bây giờ nhớ lại quãng thời gian đó, Kha Tây Ninh không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Nghiêm Tự không phải người tốt bụng nhiệt tình đến mức ấy, "Tiểu lưu ly" giúp hai người gặp gỡ, Kha Tây Ninh cũng có tâm tư muốn tiếp cận hắn, nhưng hoàn toàn không ngờ quan hệ hai người lại nhanh chóng thân thiết tới vậy. Suy cho cùng hình tượng cao lãnh của Nghiêm Tự đã khắc sâu vào lòng người. Kế hoạch ban đầu của cậu là từ từ tiến từng bước, kết quả tình cảm của bọn họ lại phát triển ngoài sức tưởng tượng, giống như ngồi tên lửa mà phi, mỗi ngày một khác. Tháng đầu tiên hai người quen biết, tháng thứ hai yêu nhau, sau khi đóng máy thì đi lãnh giấy kết hôn.
Đến tận bây giờ cậu vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
Cậu nhắc đến Thẩm Tân Nam trước mặt vị tiền bối già là vì cậu thấy được hình bóng mình bảy năm về trước trên người cậu ta. Hai người thoạt nhìn hoàn toàn khác biệt, nhưng những bàng hoàng và bất lực trong những ngày đầu mới bước chân vào giới giải trí thì là một. Có khác chăng chính là, Thẩm Tân Nam càng có thiên phú về mảng diễn xuất hơn cậu.
Bất luận xuất phát từ quan hệ bạn bè hay vì luyến tiếc không muốn một nhân tài bị mai một, Kha Tây Ninh đều muốn giúp đỡ Thẩm Tân Nam một phen. Bởi vì cậu hiểu rõ, khi đứng trước ngã rẽ, có người chỉ cho mình biết làm gì là điều vô cùng quan trọng và mấu chốt.
Thế nhưng cậu không ngờ Thẩm Tân Nam lại phản ứng kịch liệt như vậy.
※
Tại trường quay show thực tế, máy quay chĩa thẳng vào họ.
Chú Trương không bất ngờ với việc diễn viên từng cầm súng, chỉ thuận miệng hỏi một câu: "Cầm súng lúc đóng phim hả?"
Kha Tây Ninh đáp: "Vâng."
Chú Trương lại cười nói: "Vậy cũng là cậu có thiên phú khác người, tôi chưa từng thấy ai cầm súng đóng mấy cảnh phim xong sẽ luyện được khả năng bắn chuẩn như vậy đâu, cậu đừng khiêm tốn nữa."
"Thật sự không phải khiêm tốn ạ." Kha Tây Ninh cười đáp, "Đạo diễn rất kỹ tính, còn mời cả giáo viên hướng dẫn nữa."
Ngừng một lát, cậu lại nói thêm: "Bạn diễn cũng chỉ bảo cháu rất nhiều."
Chú Trương cũng biết một vừa hai phải mà không tiếp tục đề tài này nữa.
Vu Lôi lại tò mò hỏi: "Là phim gì?"
Rồi anh ta thì thầm vào tai Kha Tây Ninh nhắc khéo: "Hiện tại đang tham gia chương trình, cho cậu tuyên truyền miễn phí, cứ thoải mái nói một hai câu, nếu tổ chương trình không đồng ý cho quảng cáo, hậu kỳ sẽ cắt."
Quả nhiên Vu Lôi đã tham gia không ít chương trình giải trí, hiểu hết mấy chiêu trò này. Kha Tây Ninh biết anh ta cảm kích vì biểu hiện của cậu trong trò chơi vừa rồi, nói vậy cũng hoàn toàn vì là có ý tốt, nhưng "Tiểu lưu ly" vẫn chưa đến giai đoạn tuyên truyền, tạm thời không thể tiết lộ quá nhiều.
Biên đạo rất tốt tính, giơ một tấm bảng trắng lên, bên trên viết một hàng chữ: "Thầy Kha, anh tuyên truyền mấy câu đi."
Kha Tây Ninh thầm nghĩ, chương trình này thật sự đối xử rất tốt với các khách mời thường trú. Cậu giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, lẳng lặng ra khỏi ống kính, đi tới gần chỗ biên đạo nhỏ giọng hỏi: "Chương trình này khi nào lên sóng?"
Biên đạo đáp: "Cuối năm."
Kha Tây Ninh gật đầu. "Tiểu lưu ly" sẽ công chiếu vào ngày mùng một, cuối năm chắc chắn đã tiến vào giai đoạn tuyên truyền.
Nếu đã vậy, cậu cũng nhắc một hai câu có liên quan tới "Tiểu lưu ly", mong mọi người sẽ đến rạp ủng hộ.
Thẩm Tân Nam đứng lẳng lặng một góc nghe Kha Tây Ninh kể chuyện học bắn súng, vốn đang bâng quơ không để ý, bất ngờ nghe thấy cái tên "Tiểu lưu ly", cậu ta mới sực nhớ ra đây hẳn là bộ phim điện ảnh "định tình" của Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự.
Vậy bạn diễn mà Kha Tây Ninh nói chắc hẳn cũng chính là Nghiêm Tự.
Thẩm Tân Nam đút tay trong túi áo hoodie, có chút nôn nóng mà đi tới đi lui.
Thần kinh vận động của Vu Lôi mặc dù không mấy phát triển, nhưng phương diện nấu ăn lại rất xuất sắc. Chủ đề dã ngoại ngày thứ hai là nấu nướng. Kha Tây Ninh phụ trách chuẩn bị nguyên liệu, Vu Lôi đứng bếp.
Dựa theo bản phổ cập tri thức khoa học tổ chương trình cung cấp, Kha Tây Ninh hái được không ít rau dại và quả dại, sau khi kiểm tra, tất cả đều không độc, có thể ăn được.
Vu Lôi lại lắc đầu: "Vẫn chưa đủ, cần có ít thịt."
Kiếm ít thịt. Nói thì dễ, nhưng nơi hoang vu hẻo lánh thế này, kiếm đâu ra thịt?
Vu Lôi nói: "Cậu đi quanh xem có bắt được con chim con thỏ nào không."
Kha Tây Ninh đi ra sau sườn núi, ánh mắt theo sát một con thỏ hoang, ngay lúc sắp tóm được, con thỏ lại chạy thoát. Cậu gấp gáp đuổi theo, cameraman cũng theo sát ngay phía sau cậu.
Cuối cùng Kha Tây Ninh phát hiện con thỏ mà mình tìm kiếm nãy giờ đang nằm trong tay một đối thủ cạnh tranh.
Con thỏ bị Thẩm Tân Nam xách hai tai, còn đang hoạt bát giãy giụa.
Thẩm Tân Nam thấy cameraman tạm thời chưa tới, bèn lặng lẽ đưa con thỏ trong tay cho Kha Tây Ninh.
Kha Tây Ninh uyển chuyển từ chối: "Nó là do cậu bắt được."
Thẩm Tân Nam vẫn cố chấp giơ ra.
Kha Tây Ninh lại nói: "Cậu có thấy dòng suối nào quanh đây không?"
Thẩm Tân Nam hơi sửng sốt, chỉ tay ra sau lưng: " Bên kia có."
"Cảm ơn." Kha Tây Ninh khách sáo nói tiếng cảm ơn, sau đó đi vòng ra sau lưng cậu ta.
Thẩm Tân Nam gọi cậu lại, lụng bụng: "Em... em đổi tổ không phải vì ghét anh đâu. Em chỉ là không dám đối mặt với anh. Em cảm thấy mình rất vô dụng, không giống đàn ông."
Kha Tây Ninh hỏi: "Cậu không phải đàn ông thế cậu là phụ nữ hả?"
"..." Thẩm Tân Nam: "Ý của em không phải vậy."
Kha Tây Ninh thở dài: "Tôi biết. Thế nên cậu cũng tự tin chút đi."
Thấy Kha Tây Ninh lại chuẩn bị bước đi, Thẩm Tân Nam cố dồn dũng khí hỏi: "Tối qua vì sao anh không gọi em dậy?"
"Tôi thấy cậu ngủ say quá nên không gọi." Kha Tây Ninh bình tĩnh đáp.
Thẩm Tân Nam: "Vậy chẳng phải cả đêm qua anh không được ngủ sao?"
"Cũng không hẳn." Kha Tây Ninh nói, "Tôi có chợp mắt một lúc."
Nói tới đây, cậu đột nhiên hỏi: "Cậu chọn đổi tổ vì lo mấy ngày này tôi không được ngủ ngon?"
Thẩm Tân Nam im lặng gật đầu.
Kha Tây Ninh mỉm cười: "Hy vọng tổ hậu kỳ tha cho chúng ta, loại chuyện lâm thời đổi tổ thế này tùy tiện cắt ghép cũng sẽ ra một màn tuồng kịch."
Thẩm Tân Nam rầu rĩ không nói lời nào.
Trong khoảng thời gian ngắn, cameraman đã đuổi tới nơi. Kha Tây Ninh lần theo sườn núi, quả nhiên phát hiện một con suối trong vắt thấy đáy.
Dẫm lên đá cong lưng quan sát một lúc, vài con cá đang đắc ý tung tăng bơi trong khe nước, hoàn toàn không phát hiện mối nguy hiểm trên đầu. Kha Tây Ninh kiếm mấy cành cây, nhưng lũ cá trốn quá nhanh, sau ba bốn lần thất bại Kha Tây Ninh quyết định từ bỏ cách này.
Cậu dùng đá và cành cây chế thành một cây vợt bắt cá đơn giản, chặn ở khe suối hẹp.
Không lâu sau, cậu đã bắt được hai con cá.
Kha Tây Ninh trở lại nơi nấu nướng, thấy mấy món ăn của Vu Lôi gần như đã hoàn thành. Ngửi thấy có mùi thịt, cậu bèn hỏi: "Thịt ở đâu thế?"
"Không phải cậu với Thẩm Tân Nam cùng nhau bắt được sao?" Vu Lôi múc một muỗng nếm thử mặn nhạt, "Cậu ta nói vậy, rồi chia cho chúng ta một nửa thịt thỏ."
Nói xong, Vu Lôi lập tức phát hiện hai con cá trong xô nước Kha Tây Ninh đang cầm, hai mắt sáng rỡ, cực kỳ hài lòng: "Thế mà lại có cả cá."
Kha Tây Ninh để lại một con, còn một con mang sang cho tổ của Thẩm Tân Nam.
Cùng tổ với Thẩm Tân Nam là một diễn viên tuyến hai, có mâu thuẫn nhỏ với Vu Lôi từ lâu, tổ chương trình không biết nên phân hai người vào một tổ. Lúc Kha Tây Ninh mang cá tới chia sẻ, diễn viên họ Lưu cảm kích không thôi.
Thẩm Tân Nam thì hiểu rõ đây là tác phong của Kha Tây Ninh.
Không muốn dây dưa nhiều với mình, cho nên mới mang đồ tặng lại.
Cuối cùng nhóm của Vu Lôi và Kha Tây Ninh lại giành được hạng nhất. Vu Lôi sướng phổng mũi, chốc chốc lại diễu võ giương oai trước mặt diễn viên họ Lưu.
Một ngày ghi hình kết thúc, Kha Tây Ninh lúc này mới cầm lấy di động lướt xem.
Ba bốn tiếng trước, Nghiêm Tự gửi cho cậu liên tiếp mấy tin nhắn và hai cuộc điện thoại. Kha Tây Ninh chuyên tâm ghi hình, để di động trong túi hành lý không lấy ra, cho nên cũng không nhận được.
Cậu định mở ra xem nội dung tin nhắn Nghiêm Tự gửi tới.
Giọng biên đạo bất ngờ từ xa truyền tới. Vẻ mặt cô kinh ngạc không dám tin: "Anh... anh ấy sẽ tới đây?"
Kha Tây Ninh xem tin nhắn.
Tin đầu tiên, Nghiêm Tự nói, hắn đã xuống máy bay tới thành phố C.
Biên đạo kinh ngạc: "Anh ấy hỏi địa chỉ khách sạn?"
Tin nhắn thứ hai, là từ hai tiếng trước, Nghiêm Tự hỏi địa chỉ khách sạn cậu đang ở.
Kha Tây Ninh không thấy tin nhắn, tất nhiên sẽ không trả lời.
Lòng thầm kêu không ổn, giọng nói yếu ớt của biên đạo bên kia lại truyền tới: "Nhưng chúng tôi không ở trong khách sạn..."
Kha Tây Ninh đau đầu xoa xoa thái dương, sau đó không nhịn được mà bật cười.
Hết chương 98.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...