Như vậy có nghĩa là, những chuyện hồi đầu cậu đã hiểu lầm Nghiêm Tự. Chuyện món ăn là như vậy, còn chuyện sét đánh thì sao? Nhất thời Kha Tây Ninh có chút bối rối, cậu nghĩ trái nghĩ phải, quyết định lát nữa sẽ tự mình đi hỏi Nghiêm Tự, hiện giờ trước mắt mẹ Nghiêm vẫn còn đang ở đây.
Ở trong phòng tắm khoảng mười lăm phút, sau khi bình tĩnh cùng lên dây cót lại tinh thần, Kha Tây Ninh mới xoa hai má từ phòng tắm đi ra. Vì quảng cáo công ích quay mấy ngày trước, cậu đã cắt tóc ngắn đi một chút, trong thời gian ngắn, tóc đã sớm khô gần hết, ngoại trừ mặt cùng khóe mắt bị cọ sát hơi đỏ lên, về cơ bản thoạt nhìn cũng không có chỗ nào khác thường.
Mẹ Nghiêm ngồi trên bàn ăn, cúi đầu uống từng ngụm canh.
Bầu không khí vẫn rất hài hòa. Không biết vì sao, Kha Tây Ninh khe khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cậu khom lưng kéo ghế, ngồi vào vị trí cũ.
Mẹ Nghiêm ngước mắt lên, vẻ mặt không thể thấy được là đang có cảm xúc gì nhìn về phía cậu, chần chừ hỏi: "... Tây Ninh, có phải con với Nghiêm Tự chia ra ở riêng?"
Một câu khiến cậu chấn kinh.
Động tác nâng đũa của Kha Tây Ninh ngưng đọng giữa không trung, vẻ mặt cậu có chút bất ngờ, không rõ vì sao mẹ Nghiêm biết được.
Một lúc sau, cậu điều chỉnh tốt trạng thái tâm lý, rồi mới dám đối diện với ánh mắt của mẹ Nghiêm, mở miệng thăm dò: "Sao mẹ nhận ra được vậy ạ?"
Mẹ Nghiêm vuốt lại đầu tóc, không muốn nói ra, nhưng vẫn chậm rãi đáp: "Tủ quần áo của con trống không, mẹ xem thử... một bộ cũng không để lại."
Trong thời gian Kha Tây Ninh vào nhà vệ sinh, ti vi vẫn đang siêng năng phát tin tức. Mẹ Nghiêm thấy chán, mới liếc lên xem thử, trùng hợp ti vi đang phát tới dự báo thời tiết đêm nay, nói tối muộn sẽ có một trận mưa rào kèm theo sấm chớp. Xuất phát từ ý tốt, mẹ Nghiêm định ra ban công thu mấy bộ quần áo vào cho Kha Tây Ninh, tránh cho lát nữa bị dính mưa ướt hết, lại phải giặt lại từ đầu. Nhưng bà nào có nghĩ tới, ngoài ban công trống không, không phơi lấy một cái quần cái áo.
Chuyện Nghiêm Tự ở trong đoàn phim bà đã biết, nhưng mấy ngày nay Kha Tây Ninh vẫn đang ở trong thành phố, không hề vào đoàn phim, vì sao ban công ngay cả quần áo mặc hàng ngày cũng không có. Mẹ Nghiêm thấy lạ, bà nhìn quanh phòng ngủ một vòng, thật sự cảm thấy căn phòng từ đầu tới cuối không có bao nhiêu hơi thở sức sống.
Một loại dự cảm đáng sợ quanh quẩn trong lòng bà, mẹ Nghiêm bán tín bán nghi mở tủ quần áo kiểm tra. Bên tủ Nghiêm Tự treo ngay ngắn áo quần đủ loại màu sắc của hắn, mà tủ của Kha Tây Ninh lại trống không, ngay cả một cái caravat cũng không có. Chỉ có một khả năng, chính là Kha Tây Ninh không hề sống trong căn nhà này.
Bà nhớ lại chuyện Kha Tây Ninh không có chìa khóa cửa, cùng lời nói mập mờ quanh co khi nhắc tới cuộc sống tình cảm trước mắt của hai người, mẹ Nghiêm càng lúc càng chắc chắn, hai người vì cãi cọ mà dọn ra ở riêng.
Khi Kha Tây Ninh bước ra từ phòng tắm, mẹ Nghiêm vẫn còn đang chìm trong tin tức chấn động khó có thể phản ứng lại, bà ngồi trước bàn ăn trầm mặc hồi lâu, rối rắm suy nghĩ một lúc, vẫn không biết phải làm thế nào. Vợ chồng trẻ cãi nhau là chuyện bình thường, hồi còn trẻ bà với chồng ân ái như vậy, đôi lúc ý kiến trái chiều cũng sẽ đấu khẩu mấy câu, nhưng cãi nhau đến mức dọn ra ở riêng thế này, đây chắc chắn không phải mấy chuyện vụn vặt đơn giản trong cuộc sống hôn nhân.
Hai đứa vẫn còn trẻ, lại đều lăn lộn trong vòng giải trí. Cái vòng luẩn quẩn phức tạp này chuyện xấu cũng nhiều, rất dễ xuất hiện nguy cơ không tín nhiệm lẫn nhau. Nhưng mẹ Nghiêm tin, hai đứa đều là những đứa con ngoan, hai đứa không nên chia tay.
An ủi thì tự an ủi mình như vậy, nhưng mẹ Nghiêm trong lòng tắc nghẹn đến mức ngay cả canh cũng nuốt không trôi, bà đón lấy ánh nhìn của Kha Tây Ninh, trước tiên nói lời xin lỗi: "Tây Ninh, mẹ chưa được sự đồng ý của con đã tự ý lục tủ đồ của con với Nghiêm Tự, đây là lỗi của mẹ."
Sắc mặt bà không mấy dễ nhìn, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi, thậm chí lòng trắng mắt hơi đục ngầu, trạng thái cả người so với lúc gặp Kha Tây Ninh trước cửa khác nhau rất nhiều, giống như chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã già đi mấy tuổi.
Nhìn dáng vẻ thành khẩn của mẹ Nghiêm, Kha Tây Ninh càng thấy hổ thẹn.
Cậu cúi đầu, nuốt xuống sự đắng chát nơi cuống họng: "Con với Nghiêm Tự không phải tách ra ở riêng."
Mẹ Nghiêm có chút bất ngờ, lại có chút mừng rỡ. Nhưng bà lại thấy khó hiểu, người có thể lừa nhau, nhưng đồ vật thì không thể lừa được người. Hai tủ quần áo to đùng, một tủ bên trong trống rỗng là chuyện sờ sờ ra trước mắt.
Kha Tây Ninh nỗ lực giữ cho bản thân bình tĩnh. Cậu nói: "Con muốn thẳng thắn nói với mẹ một chuyện."
Mẹ Nghiêm cảm nhận được bầu không khí có chút bất thường, bà là người từng trải, chỉ qua hai ba câu nói của Kha Tây Ninh, trong lòng bà đã thầm dâng lên dự cảm không lành.
"Con..." Kha Tây Ninh mở miệng, hạ quyết tâm, cắn răng nói với mẹ Nghiêm, "Con với Nghiêm Tự ly hôn rồi."
Dù đã được tiêm vài liều giảm xóc dự phòng, cái tin này vẫn như sét giữa trời quang đánh thẳng vào đầu mẹ Nghiêm. Đồng tử bà giãn to, lại co lại, cuối cùng nửa người trên dần mềm nhũn, ngã nằm lên ghế dựa.
"Tây Ninh, Tây Ninh..." Mẹ Nghiêm không dám tin hỏi lại lần nữa, "Con nói con với Nghiêm Tự ly hôn rồi?"
Kha Tây Ninh không phủ nhận: "Vâng."
Mẹ Nghiêm im lặng hồi lâu. Bà không chất vấn Kha Tây Ninh, cũng không khóc trời khóc đất, chỉ nhíu chặt đầu mày, quay mặt sang một bên. Nửa ngày sau, mẹ Nghiêm mới mù mờ hỏi một câu: "Vì sao?"
Vì sao.
Kha Tây Ninh suy nghĩ, buông tay nói: "Có lẽ vì con không phù hợp."
Đây rõ ràng không phải câu trả lời tốt. Người biết về quan hệ của Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự không nhiều, nhưng trong mắt bọn họ, hai người quả thực là cặp chồng chồng mẫu mực, tình cảm nồng đậm hiển hiện ngay trong mắt cả hai. Mẹ Nghiêm cũng nằm trong số những người ấy.
Bà vẫn luôn cho rằng dù cả thế giới ly hôn, hai đứa nó cũng sẽ không ly hôn. Nhưng hiện thực lại hung hăng tát mặt bà một cái. Thân là người ngoài đứng quan sát, mẹ Nghiêm tất sẽ nhìn rõ sự việc hơn người trong cuộc. Một đứa yên lặng làm một việc, một đứa khác có uất ức gì đều giấu kín trong lòng, thực sự rất dễ nảy sinh mâu thuẫn.
Nhưng từ đó có thể thấy rõ, hai đứa nó là vì muốn tốt cho nhau, cho nên ở trong mắt mẹ Nghiêm, hai người không nên ly hôn.
Mẹ Nghiêm nhíu mày, trong lòng vẫn thầm muốn nói đỡ cho Nghiêm Tự, bà nói: "Tây Ninh à, đã bảy năm rồi. Chuyện tình cảm giữa hai đứa có vấn đề gì, ngồi lại bàn bạc với nhau là được, đâu cần ầm ĩ đến mức phải ly hôn."
Khi Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự ầm ĩ ly hôn, quả thực cũng có phân tích vấn đề giữa hai người. Nhưng mỗi một lần Kha Tây Ninh đều có cảm giác như đang đào sâu vào mâu thuẫn khó có lòng loại bỏ tận gốc, có liên quan mật thiết với tính cách, tư lịch của mỗi người.
Có lẽ do cậu quá bạc tình. Cậu với Nghiêm Tự giống như hai con quái vật mọc đầy gai nhọn, một khi ôm lấy nhau sẽ gây thương tích cho đối phương. Kha Tây Ninh róc xương róc thịt bản thân, cũng chỉ vì có thể ở bên đối phương. Đáng tiếc ghép lại với nhau suốt bảy năm ròng, Kha Tây Ninh chợt nhận ra tình yêu hiện giờ không đủ cho cậu nhịn đau mà bước tiếp được nữa.
Cho dù có một ngày, cậu chợt nhận ra, thì ra năm xưa róc xương róc thịt không chỉ có một mình cậu. Nghiêm Tự và cậu cùng làm chuyện ngu ngốc như nhau, chính vì để có thể ôm được người kia. Nhưng hai người đã ai đi đường nấy, bôn tẩu tứ phương, cũng không có dũng khí để nếm trải lại lần nữa.
Kha Tây Ninh rũ mắt, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Con xin lỗi."
Trái tim Mẹ Nghiêm lạnh đi một nửa, bà biết nói tới nước này, khả năng có thể tái hợp chẳng là bao nhiêu.
Bà không tiếp tục khuyên Kha Tây Ninh nữa, sống bao nhiêu năm, bà thấy nhiều, cũng đã thấy đủ rồi. Mấy chị em quen thân khi còn trẻ của bà cũng đã từng chứng kiến cảnh con dâu con trai muốn ly hôn. Phản ứng của bọn họ đại khái cũng không khác nhau là bao, người thì giả bệnh uy hiếp, để hai đứa đem chuyện ly hôn đặt sang một bên, người thì một khóc hai nháo ba thắt cổ, mỗi ngày khuyên can hết nước hết cái bày ra mấy cái lý do mong hai con hồi tâm chuyển ý.
Người nào biểu hiện bình tĩnh một chút, thì là vốn dĩ cũng không hài lòng với con dâu, hai đứa ly hôn trái lại còn vui như mở cờ.
Cuối cùng phải ly hôn thì vẫn cứ ly, không ly hôn thì cũng chẳng ly nổi.
Mẹ Nghiêm không giống ai trong đám chị em bà, thậm chí đối với cách làm của họ bà còn không tán thành, đây vốn là chuyện của hai con, trưởng bối lắm miệng vài câu cũng vô ích. Nhưng mẹ Nghiêm thực sự có chút giận Kha Tây Ninh, bà ăn không biết vị, gắp hai đũa thức ăn trong đĩa, không tiếp tục ngó ngàng Kha Tây Ninh nữa.
Kha Tây Ninh ngồi cũng lúng túng, cậu lăng lăng đứng tại chỗ, trịnh trọng khom người với mẹ Nghiêm.
"Bao năm nay, cảm ơn mẹ luôn chăm sóc con." Kha Tây Ninh gắt gao cúi đầu thật thấp, nhắm mắt, rũ vai nói, "Sau này không biết con còn bao nhiêu cơ hội gặp lại người. Con... con chỉ muốn nói, bất luận con với Nghiêm Tự thế nào, thì con vẫn luôn coi mẹ là mẹ ruột của con."
Mẹ Nghiêm nhìn Kha Tây Ninh, không bao lâu lại cụp mắt xuống. Từ góc độ của cậu không nhìn rõ biểu cảm trên mặt bà, nhưng trong ánh mắt bà quả thực lóe lên chút ánh lệ.
Kha Tây Ninh đứng thẳng lên, khẽ nói một câu: "Tạm biệt."
Tay cậu vừa đặt lên tay nắm cửa, mẹ Nghiêm chợt bình tĩnh nói: "Con xách rổ trứng kia đi."
Kha Tây Ninh thoáng sững người, trong mắt tràn đầy chua xót, cậu hỏi: "Mẹ không cần sao?"
"Không cần." Mẹ Nghiêm cúi đầu đáp, "Tối nay mẹ mua vé xe về, nơi này ở không nổi nữa."
Kha Tây Ninh nghe vậy cả người cứng đơ, cái gì cũng không nói, quay lại phòng khách xách rổ trứng lên.
Ngay khi cậu vừa khom lưng xách trứng, mẹ Nghiêm chợt nói: "Mấy lời con vừa nói, mẹ gần như chẳng nghe bao nhiêu, nhưng có một chuyện, con nói không đúng. Nếu đã tiếp tục coi mẹ là mẹ, chẳng lẽ con cái không được gặp mẹ mình sao? Trừ khi con không muốn thấy mẹ nữa."
Kha Tây Ninh vội minh oan cho bản thân: "Con không có cố ý không muốn gặp mẹ."
Mẹ Nghiêm chăm chú nhìn cậu, nói: "Vậy hai mẹ con ta vì sao không thể gặp nhau?"
"Con sợ mẹ trông thấy con lại khó chịu." Kha Tây Ninh nghĩ một chút, nói ra lời thực trong lòng.
Mẹ Nghiêm nói: "Chuyện con với Nghiêm tự ly hôn, người tổn thất là Nghiêm Tự. Nếu con vẫn là con trai ta, vậy thì mẹ cũng chẳng mất gì, gặp con vui còn không kịp nữa là, khó chịu cái gì?"
Kha Tây Ninh lần đầu tiên nghe loại logic này, hắn ngây người, thấp giọng hỏi: "Mẹ thật sự không khó chịu?"
Mẹ Nghiêm nói: "Tất nhiên là có khổ sở."
Kha Tây Ninh xót xa.
Mẹ Nghiêm nhảy qua chuyện khác, tiếp tục hỏi: "Gần đây sao ti vi không chiếu phim mới của con?"
"Dạo gần đây con không quay phim." Kha Tây Ninh nghĩ một chút rồi nói, "Mấy tháng trước quay một bộ phim mạng, phải qua mấy ngày nữa mới chiếu."
Mẹ Nghiêm hỏi: "Tên là gì?"
Kha Tây Ninh đang định nói.
Mẹ Nghiêm đột nhiên bảo: "Thôi bỏ đi, đợi tới hôm phim con đóng được chiếu, nhất định phải gọi điện báo mẹ một tiếng nhắc mẹ xem ở đài nào."
Kha Tây Ninh cười, đáp: "Vâng."
Cửa nhà nhẹ nhàng đóng lại, mẹ Nghiêm yên lặng ngồi trước bàn ăn, rất lâu không hề nhúc nhích. Qua một lúc lâu, bà rút ra mấy tờ giấy ăn trên bàn, sau một tiếng thở dài nặng nề, bà lặng lẽ lau mắt.
Hết chương 48.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...