Chữa Bug Trong Hệ Liệt Văn

Edit: jena

Chủ tịch công ty và gia chủ đương nhiệm của nhà họ Phong bị cảnh sát bắt, con trai trưởng của ông đảm nhận vị trí này thay cha mình.

Năng lực của hắn không tồi, nhưng nghe nói công ty gia tộc không còn tài chính, nếu không thể kịp thời bổ sung lỗ hổng này, chuyện phá sản chỉ là chuyện sớm muộn. Người bên ngoài đều từng thời từng khắc quan sát nhất cử nhất động của công ty, không khỏi cảm khái một cơ nghiệp khổng lồ như nhà họ Phong cuối cùng cũng phải đi đến bước đường cùng như thế này.

So sánh với người trong nhà vô cùng thảm bại, đầu sỏ gây tội lại thanh thản, nhàn hạ mà sống qua ngày.

Cậu ta đem chuyện xấu của gia đình ra ánh sáng, sau đó chào hỏi thanh tra, bản thân cậu không liên quan gì đến đám người này nên không bị ảnh hưởng gì.

Cảnh Tây quan sát một chút.

Phong Bạch Thanh không có tình cảm gì với cha mình, trong cuộc sống cũng không có mục tiêu gì để theo đuổi, mỗi ngày chỉ xem thị trường chứng khoán, ngồi trong vườn hoa hết ăn lại uống, rảnh rỗi còn xem phim cùng mọi người, hoàn toàn không nhìn ra được có vấn đề tâm lý gì.

Cậu chống cằm, sâu kín thở dài một hơi.

Mọi người đang ăn điểm tâm uống trà chiều, nghe thấy tiếng thở dài không khỏi nhìn sang.

Hồ Tiêu: "Chú hai, làm sao vậy?"

Cảnh Tây: "Gặp ác mộng,"

Hồ Tiêu: "Mơ thấy gì?"

Cảnh Tây không đáp, yên lặng nhìn sang thiếu gia nhà mình.

Phong Bạch Thanh hiểu rõ: "Cậu mơ thấy tôi?"

Cảnh Tây gật đầu: "Đúng vậy. Tôi mơ thấy thiếu gia bị đuổi giết, phải biến thú để chạy trốn, khiến cho thiết bị định vị không hoạt động được. Cậu lại không có cách nào kêu cứu, chúng tôi không thể tìm thấy cậu."

Đầu bếp và quản gia tức khắc "phi phi phi" nước bọt liên tục "Đừng có nói quở, thiếu gia nhà chúng ta đang sống rất tốt đó!"

Hồ Tiêu và Lộ A nghe xong thì hiểu ý tứ của cậu.

Hồ Tiêu nhìn sang Phong Bạch Thanh: "Nhân đây cũng nên nhắc nhở cậu một chút, không sợ nhưng vẫn nên đề phòng một chút, chú họ, chú không muốn chữa trị giọng nói của mình à?"

Phong Bạch Thanh xử lý chuyện trong gia tộc xong thì không sử dụng giọng của mẹ mình nữa mà dùng một giọng nam dịu dàng: "Dây thanh của tôi rất tốt, không có vấn đề gì, chỉ có tâm lý có vấn đề thôi."

Lộ A kinh ngạc: "Gì cơ? Cậu có vướng mắc gì trong lòng sao? Nói ra đi tôi giúp cậu điều tra cho."

Phong Bạch Thanh mỉm cười: "Tôi không có vướng mắc gì hết."

Lộ A: "Vậy sao cậu lại không muốn dùng giọng của mình?"

Phong Bạch Thanh: "Thói quen rồi. Với lại đã có thiết bị phụ trợ thì thôi, tôi không cần nói nữa, đỡ mệt."

Lộ A giơ tay, tháo thiết bị cảm ứng trên thái dương của đối phương xuống.

Không có dây cảm ứng hoa lệ, gương mặt Phong Bạch Thanh giảm bớt một chút sắc thái thần bí, nhìn càng dịu dàng, nho nhã hơn.


Lộ A cổ vũ: "Cố lên thiếu gia, nói thử một câu đi."

Phong Bạch Thanh không muốn so đo với một tên não tàn, lấy thiết bị dự phòng trong túi ra đeo lên.

Hồ Tiêu: "Sao mà cậu ngoan cố quá vậy."

Phong Bạch Thanh: "Tôi thử rồi, không nói được là không nói được."

Lộ A: "Tôi thấy cậu còn chưa nỗ lực."

Phong Bạch Thanh: "Có mỗi cậu thấy vậy."

Cậu không muốn bọn họ nghiên cứu chính mình, vì vậy chậm rãi uống xong trà thì đuổi người đi làm việc, bản thân đứng dậy về thư phòng.

Mọi người nhìn cậu đi xa, vẫn ngồi im không nhúc nhích, sau đó Cảnh Tây nói đầu tiên, kể lại thời niên thiếu của thiếu gia, bắt đầu cùng mọi người bàn bạc về vấn đề giọng nói của đối phương.

Đầu bếp ôm ngực, đau lòng muốn chết: "Thiếu gia khi còn nhỏ sống thảm quá hu hu!"

Quản gia kiêm trợ lý: "Thiếu gia lớn lên xinh đẹp như vậy, chắc chắn khi còn nhỏ cũng rất đáng yêu, vậy mà lại nhẫn tâm ngược đãi cậu ấy."

Hồ Tiêu: "Có vấn đề về tâm lý thì bà ấy cũng không thể nghĩ rõ được điều gì."

Quản gia kiêm trợ lý: "Vậy mà họ còn ném thiếu gia vào một căn nhà cũ nát, hoàn toàn sống chết mặc bây ngay thời điểm cậu ấy cần có người quan tâm bầu bạn nhất."

Hồ Tiêu: "Anh nói đúng."

Quản gia cau mày, lên mạng tìm kiếm thông tin liên quan.

Lộ A vỗ vai Cảnh Tây, nóng lòng muốn thử: "Cậu nghĩ xem, nếu chúng ta giấu mấy cái thiết bị cảm ứng giọng nói của cậu ta đi, cố ý dọa nạt hoặc kích thích chuyện gì đó thì có thể làm cho cậu ta mở miệng nói chuyện được không?"

Cảnh Tây cười một tiếng: "Tôi không biết, nhưng với cậu thì chắc chắn sẽ bị về vườn uống nước ấm."

Lộ A: "..."

Đm.

Tuy rằng có chút khó khăn, cộng thêm Phong Bạch Thanh ngang bướng không chịu phối hợp nhưng họ chắc chắn rằng đoàn đội giúp đỡ thiếu gia sẽ không bỏ gánh giữa đường.

Vì vậy kế hoạch tác chiến "Giải cứu & Chữa lành thiếu gia" bắt đầu.

Thế nhưng chưa kịp hành động, Hồ Tiêu đã phải rời đi.

Kỳ nghỉ phép của cậu đã kết thúc, gần đây bị người đại diện oanh tạc điện thoại.

Công tác của Tần Triệu đã kết thúc từ nửa tháng trước, vì chờ Hồ Tiêu nên vẫn ở lại chi nhánh công ty làm việc, hai ngày nay cũng đã hối thúc cậu. Nhìn thấy phim điện ảnh mới chuẩn bị khai máy, Hồ Tiêu đành phải nuốt ngược nước mắt vào trong xin rút ra khỏi kế hoạch tác chiến.

Cậu ôm chặt chú hai, mặt đầy sầu não: "Lần này tạm biệt không biết khi nào mới có thể gặp lại."


Cảnh Tây an ủi cậu: "Nghĩ đến chuyện tích cực đi, ít nhất cậu cũng đã xem xong drama nhà họ Phong rồi."

Hồ Tiêu: "... Cũng đúng."

Quan gia ở bên cạnh dò hỏi: "Còn hai ngày nữa là đến lễ hội hoa trà rồi, nếu không gấp lắm thì đón lễ hội xong rồi đi?"

Hồ Tiêu: "Lễ hội hoa trà?"

Quản gia: "Là ngày hội riêng của khu vực chúng tôi."

Hồ Tiêu tính toán ngày xong thì phát hiện ra cố gắng thì vẫn có thể ở lại được, nhanh chóng lên mạng xem thử, cảm thấy lễ hội này vô cùng náo nhiệt.

Huống hồ cậu vẫn muốn cùng mọi người ăn một bữa cơm với nhau, có thể ăn trong không khí vui tươi hớn hở thế này thì còn gì bằng.

Quản gia tìm Phong Bạch Thanh, hỏi chuyện ăn mừng lễ hội.

Phong Bạch Thanh ngẩn ra.

Cậu không biết lễ hội hoa trà này diễn ra như thế nào.

Vì khi còn ở nhà họ Phong, những ngày hội như thế này đều tụ tập ở nhà chính để ăn tiệc. Khi còn nhỏ cậu đều bị những anh chị em khác bắt nạt, dần dà chỉ loanh quanh trong nhà mình nên không ăn tết nữa.

Quản gia tìm vài chủ đề cho cậu chọn lựa, nói: "Vườn hoa của chúng ta rất đẹp, có thể trang trí lại một chút rồi ở đó ăn tiệc."

Phong Bạch Thanh hoàn hồn gật đầu: "Mọi người cứ làm việc đi."

Quản gia mỉm cười: "Lễ hội hoa trà là cơ hội để mọi người cùng nhau làm việc, đem đến náo nhiệt, thiếu gia cũng phụ một tay nhé?"

Dù sao Phong Bạch Thanh không có làm vì nên đồng ý.

Quản gia mang theo thắng lợi này xuống lầu, báo cáo tin tức tốt cho đoàn đội.

Vì vậy trước khi kế hoạch tác chiến đã được đổi thành "Giải cứu thiếu gia & Vui vẻ tạm biệt ảnh đế & Lễ hội hoa trà".

Hoa trà thường được dùng trong lễ hội ở tinh cầu này là hoa trà lân.

Hoa sẽ nở từ đầu đông, trải dài suốt cả mùa đông lạnh giá, thời gian sống rất dài, vì vậy hay còn được gọi là hoa "Đoàn viên", "Hạnh phúc", "Bội mùa".

Vào ngày lễ, mọi người dùng hoa trà tươi để làm bánh, làm thiệp hoa và đốt đèn ước nguyện...

Trước khi đi Hồ Tiêu còn có thể giúp mọi người làm việc, vô cùng vui vẻ, mang hai cây súng bắn bong bóng đi tìm Phong Bạch Thanh: "Chú họ, chơi không?"

Phong Bạch Thanh đang treo đèn lên hàng rào theo lời dặn của quản gia, nghe xong thì liếc đối phương một cái, cảm thấy ấu trĩ: "Không chơi, đi tìm chồng của cậu đi."

"Trước đây với chơi với anh ấy nhiều lắm rồi, không thú vị nữa." Hồ Tiêu nói: "Chơi đi mà, tôi sắp phải đi rồi, chơi với tôi đi mà."


Cậu nói xong thì bóp cò, bắn một đống bong bóng lên người Phong Bạch Thanh.

Súng này cũng giống với súng bắn nước, để cho mấy đứa trẻ dùng để chơi dã chiến, bong bóng bắn ra xong còn dính trên người vài giây. Áo sơ mi của Phong Bạch Thanh ướt nhẹp một mảng, thấy Hồ Tiêu không có ý định dừng lại, thậm chí còn muốn bắn cho mình ướt từ đầu đến chân thì ném đen trên tay xuống, lao vào bắn lại.

Hồ Tiếu cố tình khống chế tiết tấu, từ từ dẫn đường cho đối phương từ "tùy tiện bắn" thành "tôi phải bắn cho anh thành con chuột lột".

Cảnh Tây nhìn một lát, canh thời cơ gia nhập, từ "hai người đối đầu" thành "ba người hỗn chiến".

Giữa cuộc chơi thiết bị cảm ứng của Phong Bạch Thanh bị rơi ra, vẫn chưa có lấy đồ dự phòng, nhân cơ hội hai người kia thất thần mà xông lên, lấn áp cả con thỏ nhỏ và Hồ Tiêu.

Trên mặt cậu là một nụ cười rạng rỡ.

Nhưng vì không có thiết bị cảm ứng, nụ cười ấy không có bất cứ âm thanh nào.

Phương án "Hoài niệm ấu thơ vui vẻ": thất bại.

Hồ Tiêu không lộ vẻ tiếc nuối nào, vẫn là một bộ ồn ào muốn phản kích.

Phong Bạch Thanh chơi một hồi cảm thấy hơi mệt, đang muốn lấy thiết bị cảm ứng đeo vào để nói cả hai dừng lại thì bên cạnh đột nhiên truyền đến âm thanh: "Ấy ấy ấy tránh ra tránh ra!"

Mọi người quay đầu lại thì nhìn thấy hai con gấu bông khổng lồ.

Lộ A tay xách nách mang mỗi bên một con. Cậu diễn một dạng "ôi trời ơi nặng quá không ôm nổi", lại chân nam đá chân chiêu nhào về phía trước, đột nhiên vấp té ngã xuống, hai con gấu bông theo quán tính bay về phía Phong Bạch Thanh.

Phong Bạch Thanh: "!"

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, không thể trở tay kịp.

Phong Bạch Thanh là một quý công tử nho nhã, từ nhỏ đã thiếu kĩ năng thể lực, căn bản không thể trốn thoát. Cậu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó lăn đùng ra đất.

Mọi người: "..."

Hay lắm, vậy mà cũng không kêu đau một tiếng!

Phương án "Thời khắc nguy hiểm": thất bại.

Bọn họ chạy đến đỡ người dậy.

Cảnh Tây đứng phía sau Phong Bạch Thanh, hỏi han quan tâm đối phương, phân tán lực chú ý để cậu không nghi ngờ.

Phong Bạch Thanh không hao tổn một cọng lông tóc nào, đứng dậy nhìn bọn họ, bỗng chốc nheo mắt lại, cảm thấy có chút không thích hợp.

Nhưng bọn Cảnh Tây đều là thần diễn xuất, vô cùng thông minh, sẽ không lộ ra chút sơ hở nào.

Lộ A thấy Phong Bạch Thanh không sao liền nhờ vả vệ sĩ mang hai con gấu bông dọn đi. Hồ Tiêu lau sạch bong bóng trên người, gọi Tần Triệu đến, muốn chơi hai chọi hai. Quản gia nghe xong lời này cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, dặn họ qua bên kia chơi.

Mọi chuyện đều vô cùng tự nhiên, như thể vừa rồi chỉ là một bước đệm nhỏ không đáng chú ý.

Phong Bạch Thanh cuối cùng cũng đeo thiết bị cảm ứng lên được rồi, nói: "Đừng quậy nữa."

Hồ Tiêu: "Không cho. Cậu chiếm tiện nghi của bọn tôi xong rồi không chơi nữa à?"

Phong Bạch Thanh nhắc nhở: "Hình như là cậu chiếm tiện nghi của tôi trước."

Hồ Tiêu không chịu, nói cho ông chồng mình một tiếng, cả hai cùng bắt đầu tiến công.


Cảnh Tây cũng không muốn bị ăn đau, phản kích lại. Không khí thiết lập rất nhanh, Phong Bạch Thanh lại cầm súng lên bắn tiếp.

Tạm thời đoàn đội chỉ thực hiện hai phương án, không làm thêm cái khác vì Phong Bạch Thanh không dễ lừa gạt, liên tiếp làm như vậy sẽ bị lộ tẩy.

Bốn người chơi hăng say, rã rời mới dừng lại.

Phong Bạch Thanh trở lại chỗ cũ thì quản gia đã treo đèn xong rồi.

Cậu nhìn thấy quản gia và đầu bếp đang treo đèn lên cây, lập tức đi qua.

Hai con gấu bông ngồi ngay ngắn dưới gốc cây, hai cái đầu đang dựa vào nhau.

Lúc trước quản gia chọn vài chủ đề nhưng ai cũng cảm thấy chỉ có con nít mới chọn, người lớn lấy hết, vì vậy dung hợp hết các chủ đề, trang trí cả khu biệt thự thành những khu vực khác nhau.

Đầu bếp thấy thiếu gia đến thì nói: "Thiếu gia, buổi tối cậu nhất định phải đến đây cầu nguyện nhé."

Phong Bạch Thanh: "Tại sao?"

Đầu bếp: "Đây là khu vực tình duyên, cầu nhân duyên đó."

Phong Bạch Thanh mỉm cười: "Cảm ơn, tôi không cần."

Đầu bếp: "Sao lại không cần? Tấm lòng chân thành thì sẽ đạt được ước nguyện thật đó."

Phong Bạch Thanh không tỏ ý kiến, tiếp tục quan sát.

Quản gia không nhìn ra được "muốn giúp" trên mặt thiếu gia nhưng vẫn tinh ý hỏi cậu có muốn giúp đỡ tiếp không. Phong Bạch Thanh gật đầu, cầm vài chiếc đèn lồng nhỏ treo lên cành cây gần mình.

Buổi tối, khi Đoạn Trì đến nơi, vườn hoa đã sáng rực đèn.

Lần này mọi người thực sự tin rằng Ất Chu có việc, nếu không một ngày hội náo nhiệt như thế này cậu ta lại biến mất tăm như vậy.

Cảnh Tây ngẩng đầu, nhìn thấy người yêu mình bỗng nhiên dừng lại trước hai con gấu bông dưới gốc cây, lại mãn nguyện nhìn những lồng đèn ấm áp xung quanh, có lẽ là nhớ đến chuyện cũ nên cậu đi qua.

Đoạn Trì đối đầu với chuỗi số liệu kia hai lần, vết thương nghiêm trọng hơn Cảnh Tây nhiều, vì vậy ký ức khôi phục cũng chậm hơn, nói: "Tôi nhớ em đã đáp ứng một ước nguyện của tôi."

Cảnh Tây: "Đúng vậy, em đã đáp ứng."

Đoạn Trì nhìn cậu: "Sau đó thì sao?"

Cảnh Tây: "Sau đó em không thể gặp anh được nữa."

Ký ức của cậu ở bộ phận trọng sinh đã khôi phục hoàn toàn: "Lão sếp kia nói với em rằng anh bị chuyển sang chỗ khác, em phải làm Chủ thần thì mới có quyền hạn đi tìm anh. Ông ấy nói với em sẽ đảm bảo an toàn cho anh, vì vậy em điên cuồng đi làm nhiệm vụ."

Những chuyện còn lại thì Đoạn Trì có thể đoán được.

Cảnh Tây trở thành Chủ thần của bộ phận trọng sinh, biết được hắn ở bên bộ phận xuyên thư nên đến đây, sau đó cùng nhau đánh với chuỗi số liệu kia.

Hai người nói chuyện không lâu lắm, rất nhanh đã quay lại.

Đầu bếp và AI mang cocktail ra, giới thiệu đây là món mới cậu vừa nghiên cứu.

Lộ A nhận một ly, nhấp một ngụm, cảm thấy hương vị không tồi.

Cậu đang muốn khen hai câu, giương mắt lên đối diện với Phong Bạch Thanh, suy nghĩ một chút, phát một tin trong group chat: [ Ôi... Mấy cậu nghĩ thử xem chuốc say cậu ta có tác dụng không? ]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui