Chữa Bug Trong Hệ Liệt Văn

Edit: jena

Phong Bạch Thanh là người có khả năng diễn xuất.

Dù trong lòng không ngừng mắng chửi nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười gió xuân ấm áp.

Vì cậu với vị ảnh đế này không oán không thù, khi cậu hẹn đối phương ra ngoài cũng đổi thành giọng nam, không dùng giọng của mẹ mình nữa, cộng thêm khí chất dịu dàng nho nhã đã tạo nên thiện cảm rất lớn cho người khác.

Hồ Tiêu lập tức ngẩn người, nhìn kĩ gương mặt đối phương, nghĩ thật đúng thật lại thêm một mầm mống tai họa.

Tần Triệu liếc nhìn chồng mình một cái.

Bỗng nhiên đào ra cho mình một ông chú họ, bây giờ còn không thèm nể nang ai nhìn chằm chằm người ta đến chảy nước miếng, có còn coi hắn tồn tại hay không vậy?

Hồ Tiêu thức thời buông tay.

Tuy rằng Phong Bạch Thanh rất đẹp nhưng cậu vẫn thích nhan sắc của ông chồng nhà mình hơn.

Cậu chuyển sang chú hai mình, hung hăng ôm ghì lấy đối phương: "Chú hai! Cuối cùng cũng gặp được cậu rồi!"

Cảnh Tây cười cười ôm lại, sau đó giới thiệu Phong Bạch Thanh và Tần Triệu với nhau.

Mọi người hàn huyên vài câu, sôi nổi ngồi xuống, gọi đồ ăn mang lên.

Tần Triệu đến chòm sao Tứ Độ Khắc là vì công tác, địa điểm cũng ở tinh cầu này, thế nhưng là ở bán cầu bên kia, vì vậy ở với Hồ Tiêu vài ngày thì lên đường.

Mà Hồ Tiêu thấy "người thân lâu ngày không gặp" và "đều là người một nhà" nên xin phép làm phiền Phong Bạch Thanh cho ở trọ vài hôm.

Phong Bạch Thanh nhìn cậu: "Nhà tôi người nhiều, chuyện lạ cũng nhiều."

Hồ Tiêu đảm bảo: "Không sao, tôi sẽ nghe theo mọi sự sắp xếp của chú họ, tuyệt đối không chạy loạn."

Phong Bạch Thanh dù sao cũng không quan tâm mấy đến "chuyện lạ" trong nhà, cảm thấy tính cách của vị ảnh đế này hẳn không hại ai liền gật đầu đồng ý.

Thời gian Hồ Tiêu có thể chơi thật ra có hạn, qua một bữa cơm ăn đã có thể nắm bắt đại khái tính tình của vị thiếu gia này, hỏi một chút về máy cảm ứng trên thái dương của đối phương.

Từ trước đến nay Phong Bạch Thanh không kiêng dè việc này, dùng ngữ khí đàm đạo về thời tiết hôm nay trời nắng nhiều mây để kể lại chuyện cũ, cuối cùng còn nho nhã lễ độ bình luận một câu: "Đã khiến cho cậu chê cười rồi."

Hồ Tiêu an ủi cậu: "Trên đời này có nhiều người không có tư cách làm cha mẹ lắm, công nhận gia tộc của cậu đúng là khiến người ghê tởm thật, khi còn nhỏ tôi nghĩ mình đã thảm rồi, không ngờ còn có người thảm hơn mình. Haiz..."

Cậu cũng kể lại chuyện nhà mình, cảm khái: "May mắn là tôi còn kiên trì, cuối cùng gặp được Tần Triệu và chú hai mình, bằng không hiện tại không biết như thế nào rồi... Đúng rồi tôi còn có thêm một người anh là Ất Chu đó, mẹ nó cả nhà anh ấy bị ông cha hại không còn ai sống sót, hẳn là cậu cùng từng nghe qua rồi đúng không?"

Phong Bạch Thanh gật đầu.

Cậu chú ý đến động tĩnh của thị trường chứng khoán, vì vậy cũng biết được chuyện nhà họ Ất.

Hồ Tiêu: "Cho nên dù nói là "người nhà" nhưng mà không phải ai cũng là người nhà của mình đâu. Không cần quan tâm tới bọn họ làm gì. Cậu nhìn thử tôi và anh tôi đi, chẳng phải vẫn sống tốt sao?"

Phong Bạch Thanh sớm đã không thèm quan tâm tới hai chữ "người nhà", cười phụ họa: "Cậu nói đúng."


Hồ Tiêu đưa ly nước trái cây sang cho đối phương, nói vào trọng điểm: "Thật sự tức quá thì hành họ một trận, hành xong thì hết giận, xem như một cách an ủi. Tương lai còn dài, họ không đáng để cậu tốn nhiều thời gian."

Ngữ khí tự nhiên, hào sảng, cậu bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ: "Chuyện này tôi rành lắm, nếu cậu không biết làm sao thì tôi giúp cậu một phen."

Phong Bạch Thanh nghe xong thì hiểu rõ.

Chuyện này có vè không phải muốn đến đây lôi con thỏ nhỏ về, mà là muốn gây chuyện.

Hồ Tiêu chờ mong lại thành khẩn nhìn đối phương: "Sao nào?"

Phong Bạch Thanh mỉm cười: "Cậu là khách, cứ an tâm làm khách là được rồi, chuyện nhà tôi không cần nhọc công lo lắng đâu."

Hồ Tiêu: "Ôi chao! Cậu là chú họ của tôi mà, là người một nhà còn khách khí cái gì chứ?"

Phong Bạch Thanh: "Tôi có một người em họ là đủ rồi."

Hồ Tiêu: "Chú hai cũng muốn giúp cậu hả?"

Phong Bạch Thanh không nhanh không chậm cùng cậu đối đáp mấy vòng, xác nhận ý chí của người ta rất mạnh mẽ, không xoay chuyển nổi, liền trực tiếp hỏi nguyên nhân.

Hồ Tiêu: "Tôi không làm ngơ."

Phong Bạch Thanh: "Nói thật."

Hồ Tiêu thành thật: "Tôi muốn chơi với chú hai của mình."

Phong Bạch Thanh dịu dàng hỏi: "Chỉ nghe lời của cậu ta hoặc của tôi thôi cậu đã muốn tham dự vào, cậu không sợ tôi mới là phe phản diện chèn ép đám người kia à?"

Hồ Tiêu: "Tôi tin tưởng tam quan của chú hai, hơn nữa tôi cũng không ngốc đâu, có thể tự mình phân biệt thiện ác, chỉ tìm người xấu trừng trị thôi." Cậu ra vẻ từng trải mà đưa ra lời thấm thía: "Chú họ à, đừng nói với tôi là chú..."

Cảnh Tây không tham dự vào cuộc hội thoại.

Cậu biết Phong Bạch Thanh không để ý đến việc này, càng biết rõ Hồ Tiêu có thể thuyết phục được đối phương, vì vậy ngoan ngoãn ngồi im bên cạnh làm linh vật trấn cửa, cho đến khi thiếu gia nhà mình quay sang nhìn một cái thì alo cho cộng sự:" Cậu ta có suy nghĩ tự ti, tiêu cực về bản thân không?"

"Hả? Có ư?" Hệ thống nhỏ kinh ngạc: "Không phải cậu ta chỉ thuận miệng hỏi thôi à?"

Cảnh Tây: "Hẳn là có."

Cậu và Phong Bạch Thanh không ở cùng một nơi, dù cậu khiến người khác chán ghét nhưng vì còn giá trị lợi dụng nên không bị ai ngược đãi, từ nhỏ vẫn sống đủ ăn đủ mặc. Dù bị hai gia tộc nội ngoại chèn ép lừa gạt, cậu cũng nhanh chóng học được kĩ năng diễn kịch lừa mình dối người.

Khi còn nhỏ ý tưởng đó khá trực tiếp, cậu chỉ một lòng nghĩ cách trả thù bọn họ, vì vậy đã lên kế hoạch từ sớm, thế nên cậu trưởng thành với một đầu óc đen tối xấu xa không rảnh quan tâm đến chuyện khác.

Mà Phong Bạch Thanh còn bị người thân ngược đãi từ nhỏ, cứ nhứ thế lớn lên dưới ánh nhìn khinh miệt của mọi người.

Cậu ta có thời gian dài che giấu cảm xúc của mình, cũng càng có nhiều thời gian để tự hỏi nhân sinh. Cho nên khi bị mẹ đánh lôi lên sáu tầng lầu cao chót vót, xung quanh bốn bề yên tĩnh, có thể có một phút giây nào đó cậu đã nghĩ rằng sự tồn tại của mình là sai lầm hay không?

Hồ Tiêu hiển nhiên cũng nhìn ra điểm này, tận tình khuyên bảo, bắt đầu xới cơm rót nước chăm lo cho đối phương.

Hệ thống nhỏ nhanh chóng xem lại cốt truyện chính, đáp rằng không tìm thấy gì rõ ràng cụ thể. Cảnh Tây cũng không ngoài ý muốn, chuyện sống chết là như vậy, dù chỉ một chút thôi, cậu cũng không nhận thức được rằng cảm giác chán ghét bản thân có gì là bất thường. Dù sao chỉ cần cố gắng giúp cậu ta có ham muốn sống là được rồi.


Đương sự đang được một người một hệ thống hăng say thảo luận đang húp một muỗng canh gà, lại lần nữa mỉm cười phụ họa, ngữ điệu dạt dào: "Cậu nói đúng."

Hồ Tiêu cảm thấy mắc nghẹn một chút.

Cậu cũng biết đương sự nghe không lọt lỗ tai một chữ, thế nhưng cậu đến đây mục đích chính là tìm chú hai chơi, cũng chỉ mới gặp Phong Bạch Thanh lần đầu tiên, muốn giúp đỡ người ta như vậy cũng có hơi đường đột. Vì vậy thức thời nhắm mắt ngậm miệng.

Thật ra Phong Bạch Thanh cũng bị biểu tình chân thành của đối phương dao động một chút, cuối cùng không cùng người ta đánh Thái cực* nữa, chấp nhận lời đề nghị.

Mọi người cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm, trả tiền rồi rời đi.

*Võ Thái cực là võ cổ truyền của Trung Quốc, có biểu tượng là vòng tròn âm dương. Ám chỉ là Phong Bạch Thanh không đối đầu, cãi nhau với Hồ Tiêu nữa

Hồ Tiêu đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhìn sang chú hai: "Giám đoạn hình như cũng ở bên này đúng không? Anh tôi có tới không?"

Khoảng thời gian trước Đoạn Trì phải tham dự vào hoạt động của công ty con, việc này đã được đăng trên báo đài, Cảnh Tây không giấu giếm, nói: "Có."

Hồ Tiêu hoàn toàn đánh mất ý niệm cùng chồng mình ăn cơm, hỏi ngay: "Anh ấy đến đây chơi được không?"

Cảnh Tây: "Hẳn là không, cậu ta có việc."

Hồ Tiêu tiếc nuối: "Vậy thôi."

Phong Bạch Thanh biết Hồ Tiêu và Ất Chu là bạn tốt của nhau, nhưng nghe qua ý tứ này, hình như quan hệ của con thỏ nhỏ và Ất Chu cũng rất tốt?"

Cậu tò mò hỏi một câu.

Cảnh Tây: "Đúng rồi. Đoạn Trì cũng là cháu trai của tôi, gọi tôi là chú hai."

Phong Bạch Thanh nhìn chằm chằm cậu, từ chối tin tưởng mình cũng là người thân của Hồ Tiêu.

Nhưng Cảnh Tây nhanh chóng đã khiến cho hi vọng của cậu tan biến, kể lại quá trình nhận thức người thân lúc trước xong, Đoạn Trì cũng nên gọi cậu là chú họ.

Trong đầu Phong Bạch Thanh hiện lên gương mặt lạnh lùng của giám đốc Đoạn, im lặng, cảm thấy cũng không cần.

Ba người lên xe, về nhà họ Phong.

Người nhà họ Phong đều chú ý đến nhất cử nhất động của Phong Bạch Thanh, họ vừa bước vào cổng, tin đã lan ra khắp nhà.

Với thân phận của bọn họ thì gặp minh tinh khá dễ dàng, vì vậy không thấy hiếm lạ khi nhìn thấy ảnh đế xuất hiện, chỉ có bản thân Hồ Tiêu là có vấn đề. Cậu có quan hệ tốt với Ất Chu, hai người đều có vấn đề với người trong gia đình, lúc ấy nháo cũng cực lớn. Mà Phong Bạch Thanh vốn đã có ý định chuyển đi, nếu bị khuyến khích, đi thật thì tính sao đây?

Bọn họ lại mở cuộc họp gia đình quy mô lớn, thương lượng rằng không nên nghĩ nhiều, Hồ Tiêu là cháu trai của con thỏ nhỏ, có lẽ là tới thăm người thôi, trước mắt chỉ cần quan sát là được.

Thế nhưng trong cái rủi có cái may. Trước đây đã gây chuyện hết ba vị trợ lý, bọn họ không dám mời thêm một vị trợ lý nào mới, bây giờ có khách đến nhà, hẳn họ có thể xông lên lấy lòng Phong Bạch Thanh rồi.

Bọn họ nhìn lẫn nhau, quyết định chơi rút thăm.

Cùng lúc đó, Hồ Tiêu đang trong thời gian nghỉ phép đang mở cuộc họp nhỏ với chú hai nhà mình.


Cảnh Tây giảng giải cho cậu nghe tình huống trong nhà của người họ Phong, lên kế hoạch xử lý người.

Đầu tiên là gia chủ nhà họ Phong. Mọi bi kịch bắt đầu là do ông ta, không có gì bàn cãi cứu vớt.

Thứ hai là Phong Thập Lục và em trai sinh đôi cùng trứng của hắn ta. Bọn họ đều do cùng một cô nhân tình của cha Phong Bạch Hành sinh ra. Nhân tình đó trước đây luôn hi vọng có thể đạp đổ mẹ của Phong Bạch Hành để trở thành chính thất, cho nên bọn họ là đối tượng tình nghi số một đã thả mẹ Phong Bạch Hành ra khỏi bệnh viện tâm thần.

Thứ ba là chú năm, nhìn qua có vẻ nhiệt tình, thân thiện, nhưng thực chất là một kẻ hám lợi, vị kỉ, vì tiền thì cái gì cũng dám làm. Đêm đó mẹ Phong Bạch Thanh có thể thuận lợi ôm cậu chạy trốn là nhờ có ông ta nội ứng ngoại hợp phối hợp.

Thứ tư là vài anh trai và chị gái đã vào công ty, trước đây bọn họ không có tư thù gì với Phong Bạch Thanh, bây giờ Phong Bạch Thanh một bước đặt chân vào hàng ngũ cạnh tranh cho ngôi vị thừa kế, bọn họ tất nhiên sẽ không ngồi yên.

Cuối cùng là một ít tình nhân và người thân trong nhà, bên cạnh đó có cả những anh chị em của Phong Bạch Thanh, nhưng vẫn cần chờ cậu ta đến đưa ra ý kiến.

Vì bên trong có một số thông tin không tiện giải thích, Cảnh Tây chỉ đơn giản sơ lược lại, nói rằng qua quá trình quan sát, có thể xác định được ai tốt ai xấu ngay.

Hồ Tiêu nhìn danh sách dài ngoằn này, có chút hô hấp không thông.

Cậu đau đớn bày tỏ: "Chú hai à, tôi cảm thấy rằng tôi không đủ thời gian diệt tới người cuối cùng nổi đâu."

Cảnh Tây biết cậu còn công việc phải làm, cười nói: "Có thể làm một hai người gặp xui xẻo là được rồi."

Cậu xoa đầu cháu trai mình: "Được rồi, bay một đường dài, nghỉ ngơi sớm đi."

Màn đêm buông xuống, mỗi người ôm một tâm tư khác nhau đi ngủ.

Tần Triệu ở nhà họ Phong ba ngày, sáng sớm hôm nay phải xuất phát đến công ty chi nhánh. Người nhà họ Phong thấy Hồ Tiêu vẫn chưa đi, rốt cuộc đứng ngồi không yên, phái người bốc thăm trúng thưởng là chú năm đến hỏi thăm.

Đến nay chú năm vẫn kiên trì giúp đỡ con thỏ nhỏ, chưa từng biểu hiện mình đã làm chuyện gì xấu, khuyên bảo: "Những người này trong nhà... Có đôi khi chú không vui khi phải nhiều lời, nhưng nói thật ở bên này con chỉ có một trợ lý, chú và thím năm vẫn không thấy yên tâm, đặc biệt bây giờ còn có khách đến, nếu không thì con nên kiểm tra điện thoại của bọn họ, xem có sạch sẽ hay không?"

Phong Bạch Thanh: "Nhờ AI là được rồi."

Chú năm: "AI không có nhãn quan của con người!"

Phong Bạch Thanh giả vờ do dự, nghe thêm lời khuyên bảo thì gật đầu.

Cậu tiễn chú năm ra cửa, nghe đối phương quan tâm nói, tiếc hận rằng: "Có đôi khi tôi cảm thấy chú năm làm gia chủ thì tốt rồi, chú luôn thực tâm yêu quý tiểu bối, các phương diện khác cũng luôn chiếu cố, chỉ nhìn năng lực thì chú đâu thua kém gì cha tôi đâu."

Sắc mặt chú năm khẽ biến.

Đúng vậy, ông có kém chỗ nào đâu?

Đây vẫn luôn là tâm bệnh của ông. Ông tự nhận mình cũng là một người ưu tú, có năng lực, vì sao lại không được ngồi trên vị trí gia chủ chứ?

Hồ Tiêu ngồi ở trong sân ăn trái cây, đều thu những biến hóa nhỏ này vào mắt.

Cậu quan sát suốt ba ngày, cơ bản đã hiểu. Phong cách hành sự của Phong Bạch Thanh không khác mấy so với Tần Triệu, chính là đều công tâm âm hiểm.

Cậu nhịn không được chọt chọt chú hai: "Tôi cảm thấy cậu ta có thể tự mình bật tung nắp nhà của bọn họ luôn cũng được."

Cảnh Tây: "Đúng là có thể. Nhưng biện pháp cậu ta dùng không náo nhiệt lắm, giúp cậu ta tận hưởng niềm vui vì kích thích không phải hấp dẫn hơn à?"

Hồ Tiêu cảm thấy có đạo lý, gật gật đầu, nhìn vị thiếu gia nho nhã kia quay lại.

Phong Bạch Thanh nói cho bọn họ biết mình muốn thuê thêm trợ lý, quyết định đem việc này giao cho họ.

Hồ Tiêu và Cảnh Tây tất nhiên không từ chối, cùng nhau bàn bạc các điều kiện cơ bản. Chờ đến khi liệt kê xong, Cảnh Tây cũng nhận được tin tức của Lộ A, nói là vừa đến thế giới này.

Cảnh Tây ngoài ý muốn: [ Nhanh như vậy ư? ]


Lộ A: [ Thân thể này có thêm một điều khoản bổ sung, tôi nghĩ rằng nên đến trước để làm cho xong, không phải còn hội họp với cậu sao? Lỡ đến trễ thì mất vui. ]

Cảnh Tây: [ Bây giờ cậu đang ở chòm sao nào? ]

Lộ A: [ Hình như là Tạp La Nhị. ]

Cảnh Tây: [ Rất gần với Tứ Độ Khắc. Vậy cậu đến kịp đó. ]

Cậu đem thông báo tuyển dụng sang cho Lộ A, sau đó kêu cậu liên lạc với Đoạn Trì.

Lộ A vừa thấy thời gian cấp bạch, trả lời đơn giản rồi đi ngay, dựa vào địa chỉ Cảnh Tây gửi thì tìm được chỗ của Đoạn Trì.

Đoạn Trì đã nhận được tin của người yêu, nhàn nhạt cùng đối phương chào hỏi.

Lộ A đứng dưới góc độ nhà mẹ đẻ đánh giá cậu con rể này, cảm thấy có hơi cứng ngắc miễn cưỡng, tạm thời lịch sự chào hỏi như bình thường.

Bọn họ không thân quen nhau, không có đề tài để nói chuyện, Lộ A vào thẳng vấn đề chính, dò hỏi nên làm gì để chuẩn bị. Thật ra Đoạn Trì cũng không rõ lắm, chỉ giao người cho trợ lý mình xử lý.

Trợ lý sớm đã biết chú hai của ông chủ mình đang ở nhà họ Phong, không rõ ông chủ còn muốn tìm thêm người làm gì, nhưng anh vẫn sáng suốt mà không hỏi nhiều. Cậu nhìn thanh niên xa lạ trước mặt, dò hỏi đối phương có sở trường gì đặc biệt không.

Lộ A: "Sở trường gì tôi cũng có."

Trợ lý im lặng hai giây, dựa theo kinh nghiệm lần trước tự mình viết sơ yếu lý lịch cho cậu.

Lộ A nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau đến nhà họ Phong. Có Cảnh Tây ở đó, cậu dễ dàng được nhận, cười tỉm tỉm tìm bạn tốt của mình.

Phong Bạch Thanh chờ bọn họ tuyển người xong thì bắt đầu đọc sơ yếu lý lịch của từng người, ánh mắt dừng lại tờ giấy của Lộ A.

Tờ sơ yếu lý lịch này khiến cho cậu có cảm giác quen thuộc, hình như giống với phong cách của vị trợ lý tư duy nhanh nhạy. Cậu biết vị đó không có liên quan gì đến người nhà họ Phong, chẳng lẽ thấy tiền lương ở đây dễ kiếm quá nên kêu bạn mình đến đây?

Vật họp theo loài, người phân theo nhóm.

Thiếu gia đã chịu đủ việc giao lưu với các nhân vật não tàn, phòng ngừa vạn nhất hỏi một câu: "Nếu tâm tình tôi không tốt thì nên làm gì?"

Lộ A nhờ hệ thống hỏi Cảnh Tây, lại không thấy cậu trả lời, trong đầu lại vang lên một giọng nữ mềm mại, theo bản năng trả lời: "Uống nhiều nước ấm?"

Phong Bạch Thanh gật gật đầu, được rồi.

Cậu tìm vệ sĩ muốn một cọc tiền, đưa cho đối phương: "Cầm, về đi."

Lộ A đột nhiên không kịp phòng ngừa: "Hả?"

Phong Bạch Thanh: "Cậu bị sa thải, đây là lộ phí."

Lộ A: "Vì sao?"

Phong Bạch Thanh: "Tôi muốn cậu về nhà uống nhiều nước ấm."

Lộ A: "..."

Cảnh Tây và hệ thống nhỏ tức khắc cười to: "Ha ha ha ha!"

Lộ A, một Chủ thần ế bằng thực lực của bộ phận vô hạn lưu, dựa vào bốn chữ "uống nhiều nước ấm" đã có ký lục sa thải nhanh nhất trong lịch sử công tác.

Cậu bị mời ra cửa, im lặng đứng ngốc ở đó một hồi, gió nhẹ thổi, vô cùng thê lương.

Ngây người một lúc lâu, cậu mở điện thoại lên gửi tin qua cho bạn tốt của mình: [ Tình huống này là sao? ]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui