Chữa Bug Trong Hệ Liệt Văn

Edit: jena

Trường hợp này đối với Cảnh Tây quá quen, hoàn toàn không hốt hoảng mất bình tĩnh.

Ngay tại thời điểm nguy nan, cậu còn có tâm tình nói chuyện phiếm với hệ thống nhỏ: "Ngươi nói xem, cậu ta hết cách mới gọi cảnh sát, vậy thì sao lại kéo ta theo?"

Hệ thống nhỏ: "Do sợ quá ư?"

Nó muốn chết máy ngay tại chỗ: "Không đúng! Đây mà là trọng điểm à!"

Cảnh Tây bình tĩnh giao nhiệm vụ cho nó: "Ngắt kết nối của cậu ta đi, tiếp theo không cần ta chỉ ngươi phải làm gì đâu đúng không?"

Hệ thống nhỏ hít hít mũi, đáp "Không cần", ngay lập tức làm việc.

Vì vậy khi Phượng Tinh Nhiên đang muốn khai báo vị trí của cả hai, điện thoại đột ngột bị ngắt liên lạc.

Cậu ta gọi điện lại một lần nữa, nửa ngày sau vẫn không có ai bắt máy. Ở bên kia, cảnh sát nghe có người báo án đang chuẩn bị thực hiện công tác khẩn lại không nghe thêm được tin tức gì, ngẩn tò te như trời trồng.

Cảnh Tây tìm thấy một cổng dẫn vào tiểu khu, phóng vào, đặt người trên lưng ngồi xuống hiên một hành lang, nói: "Thầy ngồi tạm ở đây."

Phượng Tinh Nhiên nghe tiếng chân chạy "rầm rầm" bên ngoài, khuôn mặt tái mét: "Đừng manh động, em muốn làm gì?"

Cảnh Tây: "Thầy à, thầy biết câu gì mà một người giữ ải, vạn người khó vào không?"

Phượng Tinh Nhiên ngơ ngác: "Hả?"

Cảnh Tây: "Thầy cứ nhìn là biết."

Phượng Tinh Nhiên trơ mắt nhìn đám côn đồ vọt tới, vội vàng run rẩy giơ tay chỉ ra phía sau học sinh.

Cảnh Tây xoay người bước ra ngoài nửa bước, lưu loát tiếp cận tên đàn em vung gậy bên cạnh tên cầm đầu đá một cái.

Cậu nương theo khe hở tiến lên trước hai bước, không hề sợ hãi đối diện với đám hung thần ác sát trước mặt.

Lần trước còn có một đám đàn em theo sau phụ trợ, khi động thủ còn phải chú ý đến bọn họ. Ngược lại bây giờ một thân một mình, cậu có nhiều thời gian thảnh thơi xử lý hơn.

Năm phút sau, toàn bộ đám người trường Tam Trung nằm la liệt trên mặt đất, đau đớn ôm rịt lấy những chỗ bị đánh mà hít khí. Giống như lần trước, rõ ràng không đánh gãy xương cũng không nội thương nhưng không biết vì sao lại đau như vậy.

Cảnh Tây chau mày nhìn: "Vậy thôi hả?"

Phương Tinh Nhiên: "..."

Đám người Tam Trung: "..."

Cảnh Tây lại đạp lên ngực tên cầm đầu: "Đề nghị lúc trước của tao mày đã suy nghĩ kĩ chưa?"

Tên cầm đầu chửi ầm lên: "Mày cút.... A a a a!"

Cảnh Tây tiếc hận: "Hôm nay tao hơi bận, chừng nào rảnh tìm mày nói chuyện tiếp."

Cậu vừa nói vừa ném hắn qua một bên, quay trở lại chỗ Phượng Tinh Nhiên, ngồi xổm xuống: "Thầy à, chúng ta đi thôi."

Đám người Tam Trung: "..."

Gì? Đây là thầy giáo hả?

Phượng Tinh Nhiên vẫn chưa hồi thần, theo bản năng bám lên vai cậu, chờ bị cõng lên mới tỉnh táo: "Không không không, cho thầy xuống, tự thầy đi được." Vừa rồi cậu có nhìn thấy, đứa trẻ này bị đánh hai lần vào tay, sợ là bị thương rồi.

Cảnh Tây liếc Phượng Tinh Nhiên một cái: "Không sao đâu."

Phượng Tinh Nhiên sống chết cũng không chịu.

Cảnh Tây cò kè mặc cả với nhân vật chính, cõng thầy đi ra khỏi tiểu khu mới thả xuống, bắt đầu dìu thầy ra trạm xe.


Đám người Tam Trung nhìn đôi thầy trò đi xa, biểu cảm vô cùng vi diệu.

Thầy giáo bị thương, học sinh cõng thầy ra trạm xe, vậy mà bọn họ còn đuổi đánh người ta.

Mở ngoặc đơn, còn bị đánh lại, một lần nữa.

Bọn họ lồm cồm bò dậy, có người nhìn về phía tên cầm đầu, thử hỏi: "Đại ca à, nếu không thì... hay mình bỏ qua đi?" Hai lần đều bị đánh trực diện, đánh không lại là đánh không lại!

Tên cầm đầu sắc mặt trắng rồi lại xanh, xanh rồi lại trắng, cuối cùng chỉ có thể ngoài mạnh trong yếu mà buông lời hung ác: "Cứ chờ tới khai giảng đi.", nén chịu đau mà thẳng lưng, rời đi.

Phượng Tinh Nhiên vừa lết vừa quay đầu nhìn, có chút không yên tâm: "Bọn họ sẽ không đuổi theo đâu đúng không?"

Cảnh Tây: "Chắc là không đâu."

Phượng Tinh Nhiên: "Em có bị sao không?"

Cảnh Tây: "Không sao."

Phượng Tinh Nhiên: "Rốt cuộc giữa hai bên có hận thù gì vậy?"

Cảnh Tây cũng rất muốn biết.

Cậu hỏi hệ thống nhỏ, nghe xong đáp án thì cảm thấy thật không phải là ý tưởng mới mẻ gì, nói: "Tên cầm đầu thích một nữ sinh, nữ sinh đó thích em. Đàn em của hắn có một tên thích một nữ sinh, nữ sinh đó cũng thích em. Về sau hai nữ sinh đều có bạn trai rồi, bọn họ vẫn đuổi theo đánh em. Em cảm thấy có lẽ là vì yêu sinh hận, hận sinh yêu đi."

Phượng Tinh Nhiên: "..."

Cảnh Tây: "Cũng có thể em vừa là học sinh cá biệt vừa là học sinh được nhiều người mến mộ, mà cậu ta chỉ là học sinh cá biệt, hâm mộ lại ghen tị sinh ra hận thù chăng?"

Phượng Tinh Nhiên đánh giá học sinh bên cạnh, không thể không thừa nhận đứa trẻ này lớn lên không tồi chút nào.

Hơn nữa vô cùng kỳ lạ, khi cậu ta đánh nhau thì luôn sạch sẽ lưu loát, từng cước từng quyền như toát lên vẻ quyến rũ từ xương tủy. Khi không đánh nhau lại có vẻ ngoan ngoãn bình lặng trầm ổn, trên người không hề có một tia sát ý nào.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng đừng nghĩ rằng cậu ta là người vừa hạ đo ván cả đám côn đồ cầm theo hung khí.

Phượng Tinh Nhiên lần đầu tiên gặp được người kỳ lạ như vậy, hỏi: "Có phải ở trong trường nhiều người thích em lắm đúng không?"

Cảnh Tây: "Có lẽ vậy."

Phượng Tinh Nhiên: "Có bạn gái chưa?"

Cảnh Tây: "Không có, nhìn em thì ai cũng thấy mệt."

Cảm xúc khẩn trương vừa rồi của Phượng Tinh Nhiên vì câu trả lời này mà tiêu tán hết, phì cười: "Đúng thật vậy nhỉ."

Cậu còn muốn hỏi thêm có muốn báo cảnh sát hay không, lời chưa ra khỏi miệng thì đột nhiên trực giác cho biết rằng không thể báo, nháy mắt mồ hôi lạnh túa ra không ngừng.

Hệ thống nhỏ không rõ ràng lắm cảm nhận của nhân vật chính, nhìn hai thầy trò nói chuyện qua lại không ngừng, nhắc nhở: "Ngài nhớ tiết chế nha."

Cảnh Tây: "Đã tiết chế."

Hệ thống nhỏ: "Nói thêm với ngài, Úc Bạc còn chưa đến, lỡ Phượng Tinh Nhiên xem trọng ngài thì sao?"

Cảnh Tây: "Cậu ta thích kiểu người lưu manh như thế này?"

Hệ thống nhỏ: "Đương nhiên là không thích, nhưng với tình trạng hiện tại, tôi không muốn lo cũng không được!"

Cảnh Tây: "Không có chuyện đó đâu. Ta còn chưa thành niên, nhân vật chính của mấy người từ đạo đức tới trình độ đều ở trưởng thành cả mà."

Hệ thống nhỏ ngẩn ra, cảm thấy có điểm đúng.

Cảnh Tây vội vàng đi làm, vì vậy gấp rút đưa người đến trạm xe.

Phượng Tinh Nhiên được học sinh đỡ xuống ngồi, cầm tay cậu ta kiểm tra một chút, không an tâm mà gọi thêm AI đến kiểm tra rồi mới thả người ra, tận lực nhắc nhở: "Về sau em bớt đánh nhau lại đi."


Cảnh Tây: "Em sẽ cố gắng."

Phượng Tinh Nhiên: "Em đi làm ở đâu?"

Cảnh Tây: "Trong thành phố. Làm phục vụ cho một hostclub."

Phượng Tinh Nhiên là người trưởng thành, đương nhiên đã từng đến hostclub, nhíu mày: "Làm ở chỗ đó không loạn sao?"

Cảnh Tây: "Dạ không, chỗ đó hợp pháp, làm ăn đàng hoàng."

Hợp pháp mà lại thuê trẻ vị thành niên?

Phượng Tinh Nhiên chửi thầm trong lòng, cuối cùng vẫn không nói vì đây là một hiện tượng phổ biến.

Cậu và đứa trẻ này cũng mới quen nhau, chưa thân thiết đến mức có thể can thiệp vào cuộc sống, chỉ dặn dò: "Vậy em chú ý an toàn."

Hai người đều ngồi cùng một xe bus, nhưng thầy giáo xuống xe trước Cảnh Tây.

Cảnh Tây không thể đi theo nên mở điện thoại ra nhắn cho đám đàn em một tiếng đến trạm xe giúp thầy giáo.

Vì vậy khi Phượng Tinh Nhiên xuống trạm, dù vẫn chưa trở thành thầy giáo chính thức nhưng đã nhận được đãi ngộ của thầy giáo.

Học sinh côn đồ trước mặt là đội phó của đám côn đồ Nhị Trung, là một người rất biết làm việc.

"Thầy giáo, để em đỡ thầy."

"A, từ từ, để tụi em giúp thầy."

"Để em đỡ thầy, đừng nhìn thân thể em gầy yếu vậy mà chê bai, em là người của tộc Thú đó."

Cảnh Tây nhìn thầy giáo thụ sủng nhược kinh, cách một cánh cửa sổ vẫy vẫy tay với đám người bên dưới, ngồi trên xe rời đi.

Hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi làm, người ở hostclub cũng là lần đầu tiên gặp cậu, vì vậy không khi bỗng chốc xôn xao.

Thân là em họ của nam chính, mặc dù chỉ có một hai điểm giống nhưng diện mạo cũng không tồi. Bây giờ lại có linh hồn của Cảnh Tây đem ưu điểm phát huy đến level max.

Nhưng điểm mọi người chú ý không phải ở gương mặt, mà là ở cảm giác.

Người ở nơi này đều có hỏa nhãn kim tinh, bây giờ nhìn thấy cậu, trong đầu không hẹn mà cũng nghĩ: Đây là đến làm phục vụ ư, không phải là khách quý đến chơi?

Giám đốc cũng sửng sốt, quan sát cậu từ trên xuống dưới, còn cẩn thận kiểm tra đối chiếu lại giấy tờ mới chịu nhận người.

Ông chỉ gặp thằng nhóc này một lần, có lẽ do lần trước gặp chuyện nên không thoải mái chăng?

Nghĩ xong, ông giới thiệu thành viên mới cho mọi người.

Mọi người nhanh chóng thu hồi đánh giá, nhiệt tình vây quanh.

Biết được là học sinh cấp ba, đến đây làm việc để kiếm thêm học phí và sinh hoạt phí, ngay lập tức ai cũng nhìn cậu bằng đôi mắt trìu mến.

Chỉ có một hai người ghen ghét, thấp giọng lẩm bẩm: "Nhìn chẳng giống học sinh cấp ba gì cả."

Phải là không hề giống một chút nào, mọi người thầm nghĩ.

Lớn lên cao ráo, một chút ngây thơ vụng về cũng không có, chỉ có khuôn mặt là nhìn còn hơi non.

Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là thằng nhóc này có thể mở rộng tiền đồ, xác suất được sếp coi trọng cực cao, cuối cùng không phải có kết cục thê thảm thì là một bước lên mây, vì vậy trước tiên vẫn nên kết giao, đối xử tốt với nó, xem như là một khoản đầu tư nhỏ.

Cảnh Tây mắt điếc tai ngơ trước tâm tư của những người này, đi thay đồng phục.


Là một bộ âu phục thuần đen, mặc vào càng tôn thêm khí chất, khi cậu cong miệng cười còn tỏa ra mị lực hấp dẫn người khác, khiến cho những người trong phòng ngay lập tức ngậm miệng.

Có nhân viên có quan hệ tốt với sếp, dò hỏi: "Anh kiếm ở đâu ra vậy?"

Giám đốc: "Gặp ở trên đường."

Người nọ giơ ngón tay cái: "Ngầu."

Giám đốc không tỏ ý kiến, nhìn thằng nhóc trước mặt, nghĩ thầm có lẽ trêu chọc phiền toái rồi, không biết có làm được việc không.

Trong nháy mắt ông có điểm hơi hối hận, nhưng nghĩ lại về gia đình của đứa trẻ này liền đem băn khoăn ép xuống, gọi tổ trưởng dẫn người đi.

Tổ trưởng hòa nhã thân thiện, dẫn đứa trẻ đi.

Cảnh Tây là người mới, không có áp lực nặng nề, đi theo tổ trưởng giới thiệu công việc và chỗ làm, giữa đường còn thực nghiệm rót rượu vài lần, có khách còn gọi lại hàn huyên vài câu, sau đó nhanh chân thoát thân.

Dự cảm của giám đốc nhanh chóng thành sự thật, chỉ sau một đêm mà đã có vài người đến hỏi thăm về nhân viên mới. Tuy nói rằng trước mắt chưa có chuyện gì, nhưng chắc chắn, chắc chắn chỉ là sớm hay muộn.

Hệ thống nhỏ nhìn mà đỏ mắt lo lắng: "Ngài có thể ở hostclub này có thể kiên trì đến lúc Đoạn Trì và Úc Bạc tới sao?"

Cảnh Tây: "Ai biết đâu."

Hệ thống nhỏ: "Hay ngài mang mặt nạ đi?"

Cảnh Tây: "Ngươi cảm thấy giám đốc cho không?"

Hệ thống nhỏ không biết, nhưng nhìn khách đến cứ gọi Cảnh Tây đến nói chuyện, còn dẫn theo cả người quen đến, số lượng càng tăng, liền biết rằng lão giám đốc sẽ không đồng ý.

Nó cảm thấy sắp sửa xảy ra chuyện, nhìn thoáng qua bên giám đốc Đoạn, phát điên: "Đến nửa tháng nữa hắn mới có thể đến đây!"

Cảnh Tây: "Anh ta đi phi thuyền tư nhân, đi rất nhanh."

Hệ thống nhỏ: "Không thể đi sớm thêm à?"

Cảnh Tây: "Ngươi nghĩ làm giám đốc dễ thở lắm hả?"

Hệ thống nhỏ càng lo lắng hơn: "Hay là ngài giả ốm vài ngày đi? Dù sao ngài cũng đâu thiếu tiền đâu."

Cảnh Tây hỏi đầy chân thành: "Ở thời đại này, bệnh của ta phải nặng đến mức độ nào mới có thể xin nghỉ đây?"

Hệ thống nhỏ: "..."

Đúng nhỉ.

Cảnh Tây cũng không vui vẻ gì khi đi làm.

Cậu vừa cân nhắc tính mức độ an toàn khi làm phục vụ, vừa trấn an: "Yên tâm, ta ứng phó được."

Không phải do ngài ứng phó nên tôi mới lo lắng sao! Có quỷ mới biết ngài ứng phó kiểu gì!

Hệ thống nhỏ giận dỗi mà không dám nói gì, chỉ ỉu xìu đáp: "Dạ."

Cảnh Tây tiếp tục làm việc.

Hostclub ở trung tâm thành phố, khá có tiếng ở tinh cầu Thập Lạc, khách đến đây toàn là người có tầm ảnh hưởng.

Cảnh Tây không hứng thú với tiền tài, nghiêm túc làm một học sinh cấp ba cố gắng nỗ lực hoàn cảnh. Ám hiệu mờ mịt cậu giả vờ nghe không hiểu, không bao giờ đi một mình,... Một tuần trôi qua, không có chuyện gì xảy ra.

Giám đốc luôn âm thầm quan sát từ xa, không ngờ thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này lại làm việc trơn tru như vậy.

Có thể thu hút khách, lại không gây phiền toái, còn điểm gì có thể phàn nàn?

Ông như nhặt được của quý, trưng ra vẻ mặt ôn hòa với nhân viên học sinh cấp ba này.

Hệ thống nhỏ cũng không ngờ cậu lại có thể nhẫn nhịn làm việc, vừa định khen một câu lại đột nhiên "Í cha".

Cảnh Tây: "Làm sao vậy?"

Hệ thống nhỏ: "Tuyên Húc đến."

Cảnh Tây: "Ai?"

Hệ thống nhỏ: "Đối tượng liên hôn của thầy giáo."


Từ trước đến nay, nó luôn chú ý đến nhất cử nhất động của mỗi nhân vật.

Huống chi trong cốt truyện chính cũng đã gần đến thời điểm Tuyên Húc gặp thầy giáo, vì vậy nó càng đặc biệt lưu tâm, đã sớm xác định vị trí của đối phương, hắn vừa đến tinh cầu Thập Lạc là đã có tin tức.

"Hắn vừa cập cảng." Hệ thống nhỏ kinh ngạc: "Sao bây giờ lại đến đây sớm như vậy?"

Nó đi kiểm tra một chút, phát hiện ra có liên quan đến Cảnh Tây.

Khi sản nghiệp nhà họ Ất sụp đổ, một số xí nghiệp khác sẽ nhân cơ hội vùng dậy, không khỏi lâm vào tình cảnh đấu đá, nhà của Tuyên Húc là một trong số đó.

Nhà họ Tuyên cũng là một danh gia vọng tộc, ngoại trừ chủ sản nghiệp chính công bố ra ngoài, nhiều thành viên khác trong gia tộc cũng lén lút mở thêm công ty.

Công ty của nhà Tuyên Húc năm nay thảm không nỡ nhìn, cha hắn muốn khắc phục khó khăn nên bắt hắn ra ngoài thăm dò thị trường.

Cảnh Tây nghe xong, hỏi: "Mấy người, thật sự không thể đổi mới nội dung hả?"

Hệ thống nhỏ: "Thật ra là có thể, nhưng vì bị hỏng quá mức, năng lượng đều dồn vào việc tu sửa, bây giờ phát sinh hiệu ứng bươm bướm, ảnh hưởng diện rộng mới nhắc nhở tôi."

Cảnh Tây: "Thôi được rồi, theo dõi hắn ta đi."

Hệ thống nhỏ: "Yes sir!"

Lần này Tuyên Húc chủ yếu muốn mở rộng nhân mạch, nói trắng ra là ăn nhậu chơi bời.

Vì vậy mấy bữa tiệc sau, bạn bè đã kéo hắn đến hostclub.

Lúc này Cảnh Tây đang ở hành lang, quẹo qua khúc cua là gặp bọn họ, quét mắt đánh giá vị hôn phu này.

Là một nhân vật có tác động lớn đến cốt truyện chính nên ngoại hình của Tuyên Húc không tệ, một đôi mắt đào hoa, cả người tản mát khí vị phong lưu cùng ong bướm.

Tuyên Húc cũng nhìn cậu chằm chằm, hai mắt phát sáng.

Hệ thống nhỏ: "..."

Cảnh Tây: "..."

Hai bên nhìn nhau hai giây, thiếu gia Tuyên duỗi tay: "Kêu cậu ta dẫn đường đi."

Người phụ trách dẫn đường yên lặng nhìn về phía nhân viên học sinh cấp ba.

Cảnh Tây mỉm cười: "Thực xin lỗi, khách ở phòng 203 chỉ đích danh tôi phải mang rượu đến, tôi không thể phân thân được."

"Chỉ đích danh", ba chữ này khiến cho Tuyên Húc chú ý.

Hắn từ phương xa đến, không thể dễ dàng đắc tội với người khác, tạm thời buông tha cho thiếu niên này.

Thế nhưng là người có thân phận, bối cảnh gia đình chống lưng, hắn đã nhanh chóng tra rõ thông tin của thiếu niên, hôm sau lại đến hostclub tìm người.

Đáng tiếc thiếu niên quá ngốc, mấy cái ám chỉ cũng không hiểu, hắn dứt khoát nói rõ: "Tôi đối với em là nhất kiến chung tình."

Cảnh Tây chớp chớp mắt: "Thực xin lỗi, tôi là trẻ vị thành niên."

Tuyên Húc vẻ mặt đầy thâm tình: "Không sao, chúng ta có thể thử yêu đương trước."

Cảnh Tây: "Nhưng tôi không có dự định yêu đương."

Tuyên Húc bừng tỉnh: "Ồ đúng rồi, em muốn chuyên tâm học hành."

Cảnh Tây gật đầu: "Đúng vậy."

Tuyên Húc mỉm cười dịu dàng: "Xin lỗi, là do tôi đường đột, không làm phiền em nữa."

Cảnh Tây nhìn chằm chằm hắn, cảm giác từ trên xuống dưới đối phương đều viết rõ hai chữ "cầm thú", không tin lời từ bỏ này chút nào.

Suy nghĩ này nhanh chóng đã được nghiệm chứng. Khi cậu đang muốn ngồi xe bus đi làm, lại nghe phía sau vang lên tiếng bô gầm rú, quay đầu lại nhìn, là một chiếc xe thể thao.

Tuyên Húc lái xe dừng lại bên cạnh cậu: "Thật trùng hợp quá, em đang muốn đi làm đúng không? Để tôi đưa em đi nhé?"

Hắn vừa nhẹ nhàng nói, vừa xuống xe mở cửa, còn cúi người: "Công tử, mời."

Cảnh Tây hỏi cộng sự: "Chà, bây giờ ta đánh hắn tàn phế, hắn có chịu cút khỏi tinh cầu Thập Lạc không?"

Hệ thống nhỏ: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui