Chúa Ban Phước

Ý thức trở về trong phút chốc, Tả Lam ở trong lòng lại một lần nữa mắng chửi Giản Mặc mượn rượu làm càn. Nhưng cậu càng trách mắng bản thân mình hơn. Tại sao trong nháy mắt cậu đã bị làm cho mê muội? Rõ ràng cậu không thích đàn ông mà?

“Lam, anh yêu em! Anh sẽ không ôm người nào khác trừ em! “ Thanh âm của Giản Mặc vẫn đang có phần bát ổn, nhưng trong giọng nói lộ ra kiên quyết vô cùng khiến thiếu niên vốn định mắng chửi bỗng nhiên choáng váng.

Giản Mặc không nói thêm gì nưa, hắn vừa nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ẩm ướt vì m’ồ hôi của Tả Lam, vựốịtừ từ mà cẩn thận rơi khỏi thân thể Tả Lam, tụái ngược với động tác thô bạo khi đạt tơi cao trào lúc trước, cử chỉ săn sóc dịu dàng như vậy khiến cho thiếu niên có bất ngờ, trong lúc nhất thòi không biết phản ứng ra sao.

“Lam, em đừng nhìn anh như vậy, không thì anh lại mất kiểm soát mà hung hăng muốn em thêm một lần nữa.” Giản Mặc khẽ cười xiết chặt thân hình Tả Lam.

“Đừng, đừng có làm loạn!” Tả Lam nghe Giản Mặc nói như vậy liền hoảng hốt.

“Lam, em đừng khẩn trương, anh vừa uống rượu nên có chút mất kiểm soát, mà bây giờ anh cũng rất mệt. Chúng ta cứ nằm như vậy một lát rồi sau đó đi tắm được không?” Giản Mặc nói, tiện’tay ôm đầu Tả Lam vùi vào ngực mình, sau đó nhắm mắt lại nhẹ nhàng hôn lên tóc thiếu niên.

CỊìú à, sac chú lại không còn sức chứ? Vừa nãy còn như thế … “ Tả Lam nói đến đây trong đầu đột nhiên hiện lên tình trạng hổn loạn điên cuồng của mình cùng Giản Mặc lúc trước, mặt cậu lập tức đỏ bừng.

“Lam, em nói gì vậy?” Giản Mặc từ từ nhắm hai mắt, ngửi hương tóc của thiếu niên trong l*ng ngực mình, mạn bất kinh tâm (không để ý đến) hỏi.

“Hừ, tôi thấy chú là một tên nói dối không ngượng mồm, lúc chú làm chuyện hạ lưu kia rõ ràng thuần thục như vậy, lại dám nói mười mấy năm qua vẫn không có… không có…” Tả Lam nói đến đây mặt càng đỏ hơn, lời chỉ trích cũng không còn rõ ràng, cậu đâu thể không biết xấu hổ đem hai chữ l*m t*̀nh nói ra chứ.

“Ha ha ha, Lam, sao em có thể khả ái như vậy? Cuối cùng em. đã muốn biết chuyện’của anh mấy năm qua?” Giản Mặc mở mắt ra, cúi đầu dùng sửc hôỉi Tả Lam, rồi nhìn vào thiếu niên đang sửng sốt. “Lúc anh nhớ em thì chỉ có hai tình nhân để tạm trấn an d*c v*ng thôi.”

“Tình nhân tạm thòi? Còn có tới hai người? Chú à, chú là cái đồ cuồng d*m sao?” Trong lòng Tả Lam sự bất mãn sôi trào mãnh liệt dâng lên một cách khó hiểu, cậu không hề phát hiện ra sự biến hóa sắc mặt của mình khiến cho Giản Mặc đang cẩn thận quan sát một bên cười đến gập lưng.

“ừhm, đây là lúc anh nhớ em, thì lật xem tấm hình của tình nhân.” Giản Mặc giơ lên tay phải, sau đó lại nâng lên tay trái hướng về phía Tả Lam lộ ra nụ cười ý vị thâm trường. “Đây chính là hai vị tình nhân giải quyết vấn đề thực tế kia.”

“Đồ, đồ biến thái.” Tả Lam mặt đỏ tới mang tai vùi đầu vào ngực Giản Mặc, vô luận Giản Mặc dụ dỗ trêu chộị như thê nào cũng không chịu ngẩng lên.

“Được rồi, ảnh không nói đùa với em nữa. Bây giờ, để anh ôm em đi vào phòng tắm tẩy rửa một chút, đợi lát nừa còn có quà tặng đó nha.” Giản Mặc vừa nói chuyện vừa chuyển tay ôm Tả Lam vào lòng.

“Chú còn chuẩn bị cái gì kỳ quái nữa sao?” Trực giác thấy Giản Mặc sắp gạt mình cái gì đó, Tả Lam nghe hắn nói xong lập tức trừng mắt truy vấn.

“Cái này sao, chò’ chút nữa em sẽ biết.” Giản Mặc cười cực kỳ vui vẻ, bế thiếu niên mang vào phòng tắm riêng, hết lòng vì Tả Lam mà phục vụ, sau đó lại ôm cậu trở lại văn phòng.

“Ở đây bừa bộn như vậy, chú cũng không thèm thu dọn một chút sao?” Tả Lam thấy bàn làm việc gần đó một mảnh hỗn độn, bất giác nhớ tới sự tình phóng đãng vừa.nãy, không nhỉmđươc mà sai bảo Giản Mặc rất. tự nhiên “Không được cho nhân viên củáíChú vào đây thu dọn, tôi muốn chú tự mìnhdọn dẹp.’”

“Được, mọi sự đều nghe em.” Giản Mặc khóe môi nhẹ nhàng giương lên, đặt Tả Lam ở trên ghế salon mềm mại. Lập tức ngoan ngoãn đi tói nơi đó, thành thành thật thật đem toàn bộ ly rơi trên mặt thảm dưới sàn nhặt lên, tiếp theo đem từng cái dĩa trên bàn sắp xếp lại, cuối cùng từ phòng tắm lấy ra một cái khăn tắm lau sạch bánh ngọt dính ở trên bàn, còn có một chút dấu vết sau khi hoan ái.


Tả Lam ngồi trên ghế sa lon nhìn lúc Giản Mặc xóa sạch những dấu vết kia, ngượng đến ánh mắt cũng đỏ, cậu ở trong lòng đem mình cùng đối phương mắng nhiếc một trận.

Giận dữ nhắm mắt lại, Tả Lam không muốn nhớ lại chuyện đã phát sinh ở đây. Thế’,nhưng không bao lâu sau, cậu lại nhịn không được mở mắt ra lại thấy Gịắn Mặc đang chăm chú tự mình quét dọn.

Tại sao ông chú này không một chíỉt tức giận răm rắp nghe lò’i cậu như vậy? Thậm chí còn rất vui vẻ? Khóe môi luôn luôn nở nụ cười, chẳng lè Giản Mặc đích thực là một tên cuồng ngược đãi sao?

Tả Lam nắm thật chặt góc áo Giản Mặc vừa mới choàng trên người cậu, bỗng nhiên cảm thấy hoàn cảnh của mình và Giản Mặc lúc này sao cứ giống như đôi vợ chồng mới cưới vừa làm xong chuyện yêu đương, bà xã bởi vì mệt mỏi nên để cho ông xã đang thần thanh khí sảng làm hết việc nhà.

Từ từ, cậu uống lộn thuốc rồi sao? Tưởng tượng lố đến vậy? Còn vợ chồng mới cưới? Đầu óc không có bệnh đi? Tả Lam xấu hổ mà thu lại ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn Giản Mặc, nội tâm lòạn thành một đoàn, (nquyên văn: @@@: tâm trung thất thựạríg bát hạ loạn tác nhặt đoàn: trong lcvig (tim) bảyịỉên tám xuống loạn thành một đoàn.)y “Boss, bên phía Tứ Hải có tin tức báo về, nói là cảm thấy rất hứng thú với điều kiện chúng ta đề nghị.” Thanh âm cẩn thận của Vương Ân vang lên ở ngoài cửa, khuôn mặt Giản Mặc vẫn luôn nở nụ cười trở nên có chút cương cứng.

Tả Lam ở đây hơn nửa năm cũng có chút hiểu rõ, hai tổ chức hắc đạo đang cùng Tập đoàn Thiên Địa tranh chấp, một là Sậu Vũ, một là Tứ Hải, đều là đối tượng không thể chọc vào, vì thê mà một người khôn khéo như Vương Ân mới có thể bất chấp khó khăn tới quấy rầy lúc mình và Giản Mặc một mình ở chung sao?

Tả Lam hơi nhíu mày nhớ đến Giản Mặc đã từng nói với mình, chỉ cần rũ bỏ quan hệ với hai tổ chức này, bàn xong điều kiện xóa đi ân oán trước kia, như vậy Tập đoàn Thiên Địa ngay lập’ tức có thể hoàn toáiậ lấy lại sinh ý, chuyển thành công ty làm ăn chân chính tuân thu pháp luật.

Chỉ có điều, chuyện này nói thì dề, làm được rất khó. Tục ngữ không phải có câu “Đã bước vào hắc đạo thì không dễ bước ra” nhưng thời điểm này muốn “rửa tay chậu vàng” không phải rất phiền toái sao?

Tả Lam có chút lo âu nhìn vẻ mặt không còn tươi cười như lúc nây của Giản Mặc, cậu còn chưa kịp lên tiếng, hắn đã đặt bàn tay dày rộng lên đầu cậu xoa xoa vài cái.

“Đừng lo lắng, anh nhất định sẽ làm hết sức, nhanh chóng đưa tập đoàn quay về chính đạo, để em có thể trở về cuộc sống tự do bình thường. Cũng là vì anh đã đáp ửng chuyện này của Lam!”’

“Ai, ai đang lo,lắng chứ? Chú à,’.chú ảo tưởng sức mạnh quá đấy!”’ Tả Lam không chịu nổi lối nói chuyện tình nồng ý mật như thê này của Giản Mặc, vội đến líu lưỡi.

“Anh ra ngoài một lát, xem mấy tên đó muốn gì, em ở đây ngoan ngoãn chờ anh. Em ngủ một lát đi, khi tỉnh lại sẽ có ngạc nhiên nha.” Giản Mặc cười nói, đứng dậy, từ phòng nghỉ lấy ra một cái chăn nhẹ nhàng khoác lên trên người Tả Lam, rồi chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng, sau đó quay về ngồi lại cạnh Tả Lam.

“Chú nghĩ tôi là con nít sao?” Tả Lam khó chịu khi thấy hắn đang dùng giọng điệu dỗ ngọt trẻ con nói với mình mà kiêu ngạo hất đầu không nhìn đến hắn. Giản Mặc mỉm cười, khom lưng hôn Tả Lam một cái, trong tiếng quát vừa vội vừa giận của thiếu niên nghênh ngang tiêu sái rời đi.

Trong phònạ thiếu đi thân ảnh’của Giản Mặc, Tả Lam đột nhiên cảm thấy rất vô vị. Nếu như hắn còn ở đâỳí ít nhất còn có người để cậu mắng chửi giải sầùv

Xoa xoa thát lưng vẫn còn đau nhức, Tả Lam dựa vào ghế salon nhìn trần nhà ngẩn người. Nếu như không gặp phải Giản Mặc, bây giờ cậu vẫn là một học sinh trung học phổ thông đi? Hay là mình sẽ tìm được một cô bạn gái xinh đẹp trước khi tốt nghiệp, rồi thi vào đại học, kiếm được việc làm, sau đó liền kết hôn cùng với người bạn gái duy nhất đó, sinh ra một bé cưng khả ái ngoan ngoãn. Cuộc sống của mình hẳn là sẽ bình thưcmg và hoàn mỹ như vậy đi?

Thế nhưng khi bị Giản Mặc bắt tới tập đoàn Thiên Địa đồng thời sau khi bị xxoo, dường như tình huống có chút đổi thay. Rõ ràng bình thường chỉ bị đàn ông chạm vào người đã cảm thấy toàn thân ngứa ngáy còn có chút ghê tởm, thế nhưng tại sao cậu lại không cảm thấy ghét bỏ những chuyên Giản Mac làm chứ? Nhiều lắm là thực sự không cam lòng bị đặt đươi thân mà thôi. Lẽ nào đầu óc của cậu xảy ra vấn đề? Nếu không tại sao gần đây chỉ cạn không thầy mặt Giản Mặc, ánh mắt của cậu lại bất giác tìm kiếm thân ảnh người đó? Chẳng lẽ cậu bị di chửng do bị nhốt lâu quá nên tùy tiện gặp con chó con mèo nào hoặc là người qua đường Giáp Ất Bính Đinh nào đó cậu cũng cảm thấy rất thân thiết?

Nghi tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra, Tả Lam cuối cùng lắc lắc cái đầu đang vô cùng đau đớn, quyết định nhắm mắt ép buộc bản thân đi vào giấc ngủ – có lê sau khi ngủ một giấc rồi tỉnh, tất cả lại trở về như trước kia.

Tả Lam mơ mơ màng màng ngủ, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, đột nhiên thấy hình như có ai đó đẩy bò’ vai của’ cậu. Đột ngột mở mắt ra, Tả Lam thấy môt gương mãt kề sát mình thì ngẩn người. Nhưng cái người đang,đẩy đẩy cậu dường, như còn hoảng hốtíhơn, có lẽ bởi vì Tả Lam đột nhiên mở mạt nên người kia bị dọa sợ đến ngã ngồi dưới đất.


“Ông là ai?” Tả Lam cảm thấy người đàn ông thanh tú nhìn hơn 30 tuổi trước mắt này có chút quen quen, hình như đã gặp nhau ở nơi nào đó.

“Suỵt, Tả lão đại, đừng lớn tiếng như vậy. Tôi thừa dịp Giản Mặc cùng thủ hạ của y đang mải ứng phó với người bên Tứ Hải mới lẻn vào được.” Người đàn ông nhìn Tả Lam bả vai trần trụi phía dưới chăn, còn có dấu hôn ở trên, sắc mặt bỗng nhiên trở nên cực kì tái nhọt, ánh mắt cũng đỏ lên.

“Này này, đừng khóc a… Tôi, tôi không có bắt nạt chú mà!” Tả Lam nhìn đối phương đột nhiên khóc, nước mắt còn long lanh trong hốc mắt tựa hồ đối phương cố nén không cho nó rớt xuống, dường như người này biết minh bị Giản Mặc ôm còn muốn khổ sở hơn so vơi, bảrí thân mình.

“Xả lão đại, cậu chịu khổ rồi, nhất định là GiảmMặc ép buộc cậu đi” Người kia nắm chặt nẳm đấm nức nở nói: “Tôi thật vô dụng, là tôi không tốt, không thể bảo vệ cậu tốt. Nửa năm trước, lần đầu tiên cậu bị Giản Mạc mang về vũ nhục, tôi nên nghĩ biện pháp cứu cậu ra.”

“Vũ nhục? ừm…. Thật ra thì cũng không có quá mức như vậy. Chú, chú trước tiên bình tĩnh một chút.” Tả Lam hơi có chút xấu hổ, đối với thần tình bi phẫn kì quái của người trước mắt cậu chỉ cảm thấy toàn thân vô lực. Cùng là đàn ông hơn ba mươi tuổi, Giản Mặc khí phách mười phần, niên khinh tuấn mỹ (nhìn đẹp trai lại còn trẻ hơn tuổi thật, nôm na nghĩa là như vậy) nhìn không khác gì thanh niên lắm, giống như loài hổ Đởng Bắc nhanh nhẹn dũrtg mãnh còn vị nam tử trung niên trước mắt này trò chuyện nhỏ nhẹ tinh tế, khuôn mặt cũng nho nhỏ, thần sắc sơ sệt nhứ thỏ trắng vô hại, tương phản như vậy cũng quá lớn đi? ‘ ‘

“Cậu yên tâm, tôi đã kín đáo sắp xếp, tìm được cứu viện xong rồi nhất định sẽ cứu cậu ra ngoài an toàn.” Nam tử lau khóe mắt cam đoan với Tả Lam.

“Cái kia, chú có hiểu lầm gì đó phải không? Giản Mặc kỳ thực…”

“Tả lão đại, cậu đừng nên tin cái tên lòng dạ độc ác hiểm độc kia! Lê nào cậu không biết chính tên vong ân phụ nghĩa Giản Mặc kia sắp đặt hại chết kiếp trước của cậu, các anh em đều bị hắn lừa hết! Hiện tại hắn ép buộc cậu trở thành đồ chơi cho hắn.. Bẩt quá cậu đừng lo lắng, tôi sẽ nghĩ biện pháp cứu cậu ra ngoài để cậu một lần nữa ngồi lên vị trí thủ lĩnh.”

Giản Mặc là’ chủ mưu gây nên cái ‘chết của cậu ở kiếp trước? Tả Lam trước mắt hơi tối, lâp tức cảm thấy trái tim truýền đến một trận ‘đau. đớn kịch liệt. Thặt lâu sau cậu mới hồi phục tinh thần lại, nhìn thẳng vào đối phương. Mặc dù không biết tên cửa đối phương, thê nhưng Tả Lam quan sát thấy đôi mắt của người đối diện nhìn có phần tức giận nhưng lại không có một tia lừa gạt ác ý nào. Cậu có thể cảm thấy người này đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cậu đúng là vì cậu mà lo nghĩ, biểu hiện trên mặt đối phương đích xác thành thật cùng oán giận tuyệt nhiên không phải làm bộ làm tịch.

Chẳng lẽ Giản Mặc một mực lừa gạt cậu? Vậy là cậu từng ở trong mộng cảm thấy lòng của mình đau nhức cùng bi thương cũng là giả sao? Giản Mặc nói tìm cậu mười sáu năm, đợi cậu mươi sáu cũng là giả ư?

Không, không, không phải đâu đúng không?

“Tôi có bằng chứng. Chờ chúng ta an toàn ròi đi nơi này, tôi liêm hói cho cậu biết tất,cả.” Đối phương nghiến răng cầm chăn kéo lên một chút, cẩn thận choàng hẳn lên thân thể Tả Lam.

“Chú nói đều là thật sao?” Tả lam đò’ đẫn mở miệng hỏi.

Nam tử không chút do dự dùng sức gật đầu một cái làm cho tim của Tả Lam cuộn lại đau đến khó chịu.

“Từ nhỏ tôi được nói cho biết rằng cậu thật sự là Tả lão đại chuyển thế. Bởi vì chỉ có cậu biết trước khi lâm chung cậu đã nói gì với Giản Mặc! Xin cậu nhất định tin tưởng tôi. Tôi chịu khổ nằm vùng ở Tập đoàn Thiên Địa lâu như vậy là vì báo thù cho cậu.”

“Thay tôi báo thù?” Tả Lam ngây ngốc nhắc lại lời của nam tử, tâm tư loạn đến nát bét.

“Tôi vốn muốn giết Giản Mặc, chỉ tiếc vẫn không có cơ hôi, bây giờ,thấy câu…”


Tả Lam không còn nghe nam nhân mừng rỡ nói tiếp nữa,bây giờ cậu cảm thấy toàn thân hết sực khó chịu, cả người cảm thấy đau xót. Hừ, tại sao lại vì chuyện như vậy mà không vui chứ? Cho dù nam tử này nói là thật, Giản Mặc làm gì cũng không liên quan cậu nữa đi? Ông chú kia hại người chết cũng không phải là cậu bây giờ! Hơn nừa Giản Mặc vừa không phải cái gì của cậu hết, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ? Tả Lam kinh ngạc suy nghĩ, đột nhiên nhớ lại Giản Mặc nửa năm qua đối vói cậu chăm sóc từng li từng tý cùng che chở thương yêu. Còn có những lời tâm tình tư mật ôn nhu kể lể bên tai cậu, cùng với nụ cười rực rỡ bất cứ lúc nào thường trực khi nhìn cậu trong lòng không khỏi dân lên khổ tâm cùng cực.

“Tôi không thể nói nhiều với cậu để tránh Giản Mặc cùng thuộc hạ của hắn nghi ngờ.”’Người đàn ông vội vàng lắc lắc Tả Lam đang vào còi thần tiên rồi mở miệng nói tiếp: “Tả lão đại, cái mạrignày của tôi kiếp trước được cậu cứu trở về. Vì vậy, hiện tại đến phiên tôi báo đáp cậu! Cậu nhịn nhục thêm vài ngày nữa, tôi sẽ tìm cơ hội dẫn cậu ra ngoài.”

Lặng lè nhìn người đàn ông liếc mắt một cái, Tả

Lam mơ màng gật đầu nhìn đối phương nhẹ nhàng nhanh chóng bưng lên cái khay chất đầy ly rượu ra khỏi phòng làm việc của Giản Mặc, cậu cuối cùng cũng có chút phản ứng. Người nam nhân nói cho cậu biết Giản Mặc là hung thủ dường như là nhân viên hậu cần chuyên phụ trách chuyện trà nước của Tập đoàn Thiên Địa thì phải? Khó trách cậu cảm thấy người này rất quen mặt lại nhất thời không nhớ nổi gặp ở đâu. Cũng vì ở trong cao ốc mà ngẫu nhiên gặp được ngươi này thì đối phương cũng chỉ là bình tĩnh nhìn cậu một ‘cái liền cúi đàu. Bất quá, cái này giải thích đươc tai sao đối phương có Thể thuân loi tiến vào phòng làm việc của Giản Mặc lại không bị ngưòi hoài nghi.

“Nếu như ông chú vừa nãy nói đều là thật, vậy hắn hẳn là rất dễ dàng hạ độc cho Giản đại thúc đi đời nhà ma.” Tả Lam lẩm bẩm nghĩ đến hình dạng thất khiếu chảy máu thê thảm của Giản Mặc trong lòng bỗng nhiên siết lại. Ai, may là ông chú kia vô hại giống như con thỏ, nhìn sao cũng không giống như loại người đi đầu độc người khác nhỉ? Nói không chừng đối phương thay cậu “báo thù” cũng không có can đảm đó đâu. Bây giò’ cũng chỉ là lầm tưởng cậu bị Giản Mặc giở trò cho nên mới chó cùng rút giậu muốn mang cậu đi ra ngoài đi?

Cơ mà nói đi nói lại, Giản Mặc có phải là đang đùa giỡn hắn không? Đằng sau khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười ôn nhu kia có phải thực sự đang che giấu bí mật nào hay không? Tả Lam dùng, sức lấy tay vỗ vỗ mặt, thở ra một hơi làm dịu đi cảm giác không thoải mái trong lòng.

Nghi nhiều như vậy làm gì, Tả Lam có chút tự giễu cười cười. Cậu bây giờ là một người bình thường, đã không có quyền lại không có thế, Giản Mặc cũng chả chiếm được bao nhiêu tiện nghi trên người cậu đi? Sao cậu phải ở đây phiền não làm gì chứ? Tuy là cực kỳ khó chịu khi nghe được chuyện vừa rồi, nhưng mà chỉ cần tin tưởng trực giác của mình, tin tưởng ông chú cuồng d*c kia cũng không làm ra chuyện đau lòng này, mọi chuyện liền tốt lên đi?

“Tiểu Lam.” Tả ích cùng Trần Tĩnh Phương đột nhiên xuất hiện khiến Tả Lam hết hồn. Nhanh chóng kết thúc suy tưởng, Tả Lam trợn mắt há mồm nhìn ba mẹ cậu xuất hiện ở cửa một cách kì tích. Sau đó hai con người’cộng lại đã một trăm tuổi, vậy mà lại giống như em bé.cùng nhau hương về phía cậu nhào tới ôm chặt, điển cuồng hôn lêri,mặt cậu không ngừng.

“Oa, Ba! Mẹ! Hai người, hai người nổi điên sao?” Tả Lam mặt đầy hắc tuyến, mói gây dựng lên một chút xíu khí tức sầu muộn cũng tan biến trước tình cảm mãnh liệt ôm ôm hôn hôn của ba mẹ.

“Chúng ta quá nhớ con thôi.” Tả ích cười híp mắt nói.

“Hơn nừa chúng ta thật lâu không ôm con. Học mẫu giáo xong con cũng không cho chúng ta ôm nữa. Còn nhỏ mà giả bộ người lớn cái gì chứ? Rõ ràng là con do mẹ sinh ra thì dù cho con sáu mươi tuổi đi chăng nữa cũng là đứa con bé bỏng của mẹ.” Trần Tĩnh Phương cũng cười trêu ghẹo.

“Mẹ, sao mẹ và cha đều trêu con như vậy?” Tả Lam mặt đỏ lên.

“Sinh nhât vui,vẻ.” Tả ích cùng Trần Tĩnh Phương không chú ý đến‘kháng cự của thiếu niên đồng thòi một tả một hừu đưa môi tới gần mị hôn hại bên gương mặt Tả Lam.

“Hai người điên thật rồi! Tuổi tác lớn đến thế mà còn náo loạn.” Tả Lam trong miệng mặc dù trách cứ nhưng trong lòng rất vui vẻ. Làm gì có cha mẹ nào lại không muốn xa rời hài tử đã đầy mười bảy tuổi như vậy.

Lâu lắm không nhìn thấy Tiểu Lam, chúng ta quá kích động thôi.” Trần Tĩnh Phương cười nói.

“Mẹ biết là tốt rồi. Nếu đã nhớ con như thế, lúc trước Giản đại thúc trước mặt hai người nói muốn mang con đi, sao hai người không nói hai lời liền đáp ứng?” Tả Lam nhớ lại chuyện lúc trước, hậm hực mở miệng nhỏ giọng oán trách.

“Con à, con cho rằng cha sẽ vui vẻ nhìn con và một người đàn ông yêu nhau sao? Cha ước gì môt ngày kia trông thấy côn kết hôn rồi sinh, con. Nhưng mà mẹ ẹon…”

“Cái tên ngốc này tránh sang một bên đi. ông nói chen vào làm gì hả?” Trần Tĩnh Phương không khách khí cắt ngang lời của Tả ích, đuổi chồng mình ra xa.

Tiểu thị dân sợ vợ như sợ hổ không thể làm gì khác hơn là ủy ủy khuất khuất mà ngồi xuống xô-pha, ai oán quay đầu nhìn vợ con.

“Tiểu Lam, mẹ hỏi con, lúc người kia đem con mang tói trước mặt chúng ta, các con không phải là đã làm rồi sao? Giong như bay giờ ây? Tran Tĩnh Phương phát ra lòi nói kinh người làm cho Tả Lam đang trốn ở phía dưới cái mền thoáng cái đỏ mặt. “Mẹ, người hỏi cái này làm gì a?”


“Xem ra mẹ đoán đúng. Mẹ bây giờ chỉ muốn hỏi con, con có giận người kia đối con như vậy không?

“Chỉ cần là người bình thường, gặp phải chuyện như vậy đều có thể tức giận muốn chết.đi?”

“Vậy con nghĩ tới chuyện trả thù chửa?”

“Dĩ nhiên lí! có!”

“Vậy con có từng muốn đem người kia thiên đao vạn quả, rồi mang từng mảnh thịt trên người của hắn nướng lên rồi ăn sạch. Hay là rút sạch huyết dịch của hắn, đập bể xương cốt toàn thân hắn??

“Khụ khụ …. Không, không có nghiêm trọng như vậy đi?” Tả Lam có chút không đỡ được tra hỏi liên tục của Trần Tĩnh Phương, cười khan thử đổi đề tài.

“Con trước kia chẳng qua là cảm thấy mẹ có chút bạo lực mà thôi. Không ngờ tơi mẹ lại thích chơi SM đến vậy!”

“Bót lắm mồm, con nói rất tức giận rồi lại nói cho mẹ biết dự định trả thù, sao con không hề động thủ hả?” Trần Tĩnh Phương gõ gõ trán Tả Lam.

“Đó là bởi vì…,’Bởi vì… “ Tả lam’,”Bởi vì, bởi rằng” cả buổi trời cũng biểu đạt không,ra ý muốn của mình. Cuối cùng đành phải mò’ mịt nhìn về phía tầm nhìn sắc bén của vị mẫu thân đại nhân.

“Chúng ta lúc đó không phản đối người kia dẫn con đi, con biết tại sao không?”

“Tại sao?” Tả lam ngây ngốc truy vẩn.

“Bởi vì khi đó con tâm tình mặc dù bất thường nhưng tay của con lại nắm thật chặt góc áo người kia. Trong ánh mắt con, mẹ tìm không ra một chút căm thù nào vói hắn. Đó là lí do mà chúng ta khi đó phối hợp tâm tình của con để biểu hiện ra hình dạng sợ hãi tùy ý hắn mang con đi.” Trần Tĩnh Phương nói đến đây, ý vị thâm trường liếc Tả Lam một cái.

“Mẹ không nhìn lầm rồi chứ? Lúc đó con liều mạng đẩy Giản đại thúc, hơn nữa cũng không tình nguyện bị hắn’mang đi a.” Tả Lam mặt càng đỏ hơn, vội vàng biện bạch.

“Đôi mắt của mẹ không nhìn lầm,đâu.” Trần Tĩnh Phương nói đến đây đột nhiên thu liềm biểu ìtình nghiền ngẫm, nhìn Tả Lam ngổn ngang trăm mối thở dài một hơi. “Nếu như con thực sự hận ngươi kia, cũng không muốn tha thử chuyện hắn đã làm với con, mặc kệ hắn là ai, cha mẹ cũng sẽ không cho phép hắn mang con đi. Cho dù hắn là cường hào ác bá, người ngoài hành tinh, chúng ta cũng đem hắn làm thịt như thường mà quăng ra khỏi Trái Đất này.”

“Mẹ!” Tả Lam vốn còn muốn giải thích khi đó cậu không có đối với Giản Mặc động tâm, nhưng nghe đến nửa câu sau của Trần Tĩnh Phương, xúc động trong lòng vậy mà lại nhất thời nói không nên lời.

“Thời gian nửa năm này, tuy rằng chúng ta ít gặp mặt nhưng mẹ cùng ba con lại biết tất cả sự tình của con đó nha. Kể cả con mỗi ngày ăn gì, làm gì, thành tích như thế nàcr, vân vân và vân vân.” Trần Tĩnh Phương nhẹ nhàng sờ đầu Tả Lam nói: “Tất cả mấy điều này đều là tin tức người kia báo chúng ta mói biết.”

Giản Mặc giấu cậu làm chuyện này? Tả Lam hơi có chút giật mình. Cậu nhìn về phía Tả ích mà Tả ích cũng chán nản hướng về phía cậu gật đàu xác nhận lời của Trần Tĩnh Phương.

“Người kia nói sẽ bảo vệ con thật tốt, cũng sẽ cho con hạnh phúc. Đó là lí do mà hắn hy vọng chúng ta cho phép hắn cùng con ở chung một chồ.” Trần Tĩnh Phương tiếp lòi: “Sinh nhật lần này cũng là hắn cố ý đón chúng ta tơi. Còn nói cho chúng ta và con tạm thời gặp mặt như vậy, sau này con sẽ tự do thoải mái, vui vẻ bình an mà sống hơn.”

Tả Lam cúi đầu nhẹ nhàng run rẩy, qua một lúc lâu mới ngẩng lên lại. Ánh mắt đà. sơm mcY mịt, mũi cũng có chút ê ẩm bất thương.

Ba mẹ đến đâý nhất định là lễ vật kinh hỉ mà Giản Hạo nói đi? Làm cái gì vậy chứ? Rõ ràng ngươi bây giờ khiến cậu mất đi tự do là Giản Mạc. Thế nhưng tại sao nghe được những lời này của mẹ, cậu lại cảm tháy rất vui vẻ, trong lòng cũng ấm áp như vậy?

Đáng ghét! Cậu sao lại có ý nghĩ như vậy? Có phải đầu óc còn không có tỉnh táo hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui