Bệnh viện.
Cố Thành Lệ cố gắng dỗ con gái ngủ, khi đi ra khỏi phòng bệnh, còn chưa kịp nói lời nào với Diệp Vân Triệt, một người đàn ông mặc vest đã đi đến bên cạnh.
Người đàn ông gật đầu,đưa túi tài liệu trong tay cho Cố Thành Lệ một cách lịch sự.
"Anh Cố, cô Đường nhờ tôi đưa cho anh.
Xin hãy ký và giao tài liệu cho cô Đường trong vòng ba ngày, nếu không cô ấy sẽ đâm đơn kiện anh trong vòng một tuần."
Anh mở túi hồ sơ trước mặt Diệp Vân Triệt, lấy hồ sơ bên trong ra.
Khi nhìn thấy dòng chữ "Thỏa thuận ly hôn", khuôn mặt kiên quyết và lạnh lùng càng thêm đau đớn.
Anh nhìn Diệp Vân Triệt, buồn bã khịt mũi nói:
"Em xem, cô ta thật là máu lạnh.
Tính mạng của con gái anh đang ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà cô ta lại ép anh phải ly hôn.
"Người phụ nữ khi tức giận, có thể làm bất cứ điều gì."
Anh có một sự hiểu biết sâu sắc về điều này.
Rốt cuộc, anh cũng là người đã nhiều lần được trao giấy thỏa thuận ly hôn.
Chỉ cần không đồng ý, đối phương sẽ không làm được gì.
Cố Thành Lệ nhìn luật sư bên cạnh nói:
“Trở về nói với Đường Ninh, trừ phi đứa bé thuộc về tôi, nếu không đời này tôi tuyệt đối không ly hôn với cô ấy."
Anh ta ném thỏa thuận ly hôn xuống đất một cách thô lỗ cho luật sư.
Luật sư vẻ mặt nghiêm túc, nói:
"Cố tổng, theo tôi được biết thì anh không tham gia nuôi dưỡng đứa trẻ đó, hơn nữa anh mới kết hôn được hai tháng, nếu anh khăng khăng..."
"Ra ngoài."
Cố Thành Lệ không muốn nói nhảm với anh ta, vì vậy anh ta cáu kỉnh nói.
Luật sư ngập ngừng muốn nói.
Vẻ mặt Cố Thành Lệ rất khó coi, giống như muốn đánh người một trận.
Luật sư không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi trước.
Diệp Vân Triệt tiếp tục an ủi: “Đừng suy nghĩ nhiều, chăm sóc Tiểu Thất thật tốt, sau này dành chút thời gian nói chuyện với cô ấy, cô ấy sẽ tha thứ cho anh.”
Xoay người, đi đến chiếc ghế dài bên cạnh ngồi xuống.
Cố Thành Lệ đưa tay luồn vào chân tóc, không thể che giấu nỗi đau của mình nói:
"Vân Triệt, em không hiểu cô ấy.
Cô ấy không có trái tim.
Sở dĩ cô ấy cưới anh là vì cô ấy ở một mình với con quá lâu, cô ấy cô đơn không chịu nổi, cô ấy không yêu anh, nếu anh có một chút sai sót nhỏ, cô ấy sẽ phóng đại vô hạn, sẽ không bỏ qua cho đến khi hài lòng với kết quả.”
Anh biết người phụ nữ đó quá rõ.
Chỉ vì anh hiểu, nên anh không nói với cô về Tiểu Thất.
Anh nghĩ sau khi chuyện kết thúc, anh sẽ thú nhận với cô và dành phần còn lại của cuộc đời mình để bù đắp.
Nhưng bây giờ...
Không còn hy vọng.
Con gái anh sẽ chết, và anh là một người cha vô dụng.
Diệp Vân Triệt biết phụ nữ không dễ đối phó.
Nghĩ về những gì đã xảy ra với mình trước đây, anh thực sự cảm thấy như vậy.
Ngồi ở bên cạnh Cố Thành Lệ, anh không biết nên như thế nào an ủi, chỉ có thể ở cùng.
...
Biệt thự.
Diệp Thánh Sinh đang chơi với cậu bé trong phòng khách thì Đường Vãn Quân vội vã quay về.
Khi vào nhà, nhìn thâý Diệp Thánh Sinh, anh chạy đến hỏi: "Chị gái anh đâu?"
"Chú..."
Nhìn thấy chú của mình, anh chàng nhỏ bé đứng dậy lao về phía anh.
Đường Vãn Quân cúi người bế đứa trẻ lên, xoa xoa đầu nhỏ, hỏi: “Tiểu Bắc, mẹ đâu?”
“Mẹ đang ở trong bếp nấu đồ ăn rất ngon cho chúng ta.”
"Anh chạy trở về sao? Đầu đầy mồ hôi như vậy."
Diệp Diệp Thánh Sinh lấy ra khăn giấy đưa cho anh.
Đường Vãn Quân đặt đứa trẻ xuống, lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán hỏi: "Chị ấy không sao chứ? Chị ấy và Cố Thành Lệ đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chú, chú phải bảo vệ cháu.
Người cha xấu xa đó thật tệ, ông ta đưa cháu đến bệnh viện nhốt cháu lại, không cho cháu gặp mẹ, thậm chí còn lấy máu của cháu."
"Tại sao?"
Đường Vãn Quân nhìn đứa trẻ ngạc nhiên.
Diệp Thánh Sinh giải thích: "Cố Thành Lệ đã từng có một cô con gái, và cô con gái đó bệnh nan y, cần dùng tủy của Tiểu Bắc phẫu thuật cấy ghép mới có thể chữa khỏi."
"Cái gì?" "
Đường Vãn Quân đã bị sốc.
"Cố Thành Lệ từng có con gái?"
Tại sao anh lại không biết chuyện này?
Việc chị anh ra nước ngoài mấy năm cũng có thể hiểu được, nhưng anh ấy cũng chưa ra nước ngoài, chuyện con gái của Cố Thành Lệ sao lại không biết?
Đường Vãn Quân vừa kích động vừa tức giận hỏi: "Cố Thành Lệ đâu?"
"Chắc ở cùng con gái trong bệnh viện.*
Diệp Thánh Sinh nhỏ giọng nói.
Đường Vãn Quân rất tức giận.
Anh muốn giải quyết với Cố Thành Lệ, nhưng bị Đường Ninh từ nhà bếp ngăn lại.
"Vãn Quân."
Đường Vãn Quân dừng lại nói:
"Chị, em không biết Cố Thành Lệ có một đứa con gái, nhưng đừng sợ, em sẽ đến gặp anh ta để tính sổ."
Nhưng Đường Ninh lại bình tĩnh cười lắc đầu:
“Đừng đi tìm anh ta.
Chị đã nhờ luật sư đưa đơn ly hôn rồi, chỉ cần anh ta ký vào, chúng ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.
Vốn dĩ chị cũng không yêu anh ta, vậy cần gì phải tranh giành.
Em cũng đừng đi, chuyện của chị, chị sẽ tự lo."
"Nhưng anh ta đã lừa dối cuộc hôn nhân và muốn làm tổn thương Tiểu Bắc."
Đường Vãn Quân tức giận đến đỏ cả mắt.
Anh biết chị gái mình luôn là người chỉ biết ngậm đắng nuốt cay.
Cho dù xảy ra chuyện lớn như vậy, sẽ không nói cho anh hay bố mẹ, cô muốn một mình gánh chịu.
Chị gái là phụ nữ, thân thể gầy yếu làm sao có thể gánh nổi nỗi tuyệt vọng đang đè nặng lên vai?
Là người đàn ông của Đường gia, nếu không vì chị gái mà làm chút chuyện, vậy anh có xứng làm em trai không?
"Anh Vãn, nghe chị Ninh đi, càng gây chuyện càng khó ly hôn."
"Ngay cả khi anh đến bệnh viện để đánh anh ta, cũng không hiệu quả, vì vậy hãy nghe chị Ninh."
Nhìn Diệp Thánh Sinh, Đường Vãn Quân cố gắng bình tĩnh lại.
Bàn tay nắm chặt dần buông lỏng, cuối cùng cũng áp chế được hơi thở trong lồng ngực.
"Rửa tay ăn cơm."
Đường Ninh nhắc nhở.
Diệp Thánh Sinh vội vàng bế đứa trẻ đi rửa tay, Đường Vãn Quân cũng chậm rãi đi vào phòng tắm.
Sau bữa tối, Đường Ninh bế đứa trẻ lên lầu tắm rửa, dặn dò Diệp Thánh Sinh chăm sóc em trai mình, đừng để anh ra ngoài tìm Cố Thành Lệ.
Diệp Thánh Sinh đồng ý, ngồi trong phòng khách nhìn chằm chằm vào Đường Vãn Quân.
Làm sao Đường Vãn Quân có thể ngồi yên?
Càng nghĩ về nó, anh càng trở nên tức giận.
Anh tức giận muốn đánh Cố Thành Lệ một trận, cho dù đánh vô ích, anh vẫn muốn trút giận trong lòng.
Anh đột nhiên đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Diệp Thánh Sinh đứng dậy chặn anh lại.
“Anh đi đâu?”
“Anh ra ngoài hóng gió.”
Anh vòng qua Diệp Thánh Sinh rồi sải bước rời đi.
Diệp Thánh Sinh theo sát anh.
"Vãn Quân, hãy nghe chị Ninh, đừng quấy rầy anh ta, nếu không sẽ không dễ ly hôn.
Như vậy sẽ khiến chị Ninh càng đau khổ hơn."
Đi đến sân, Đường Vãn Quân dừng lại, nhìn cô gái đang cản đường anh.
"Vậy em muốn anh nuốt giận sao? Đó là chị gái của anh, chị ấy bị người khác ức hiếp."
"Em không có anh chị em, em không hiểu, bọn họ bắt nạt chị gái chính là bắt nạt anh.
Anh cao lớn mét tám, không thể làm rõ mọi chuyện, anh sẽ không bỏ qua."
Anh khăng khăng muốn đi thanh toán với Cố Thành Lệ.
Diệp Diệp Thánh Sinh giơ tay ôm lấy cánh tay anh.
"Em hông cho phép anh đi.
Cho dù muốn tính toán với Cố Thành Lệ, cũng phải đợi đến khi chị Ninh ly hôn!"
"Bây giờ anh chạy đi làm tổn thương anh ta, nếu anh ta gọi cảnh sát bắt anh thì sao?"
"Nếu anh vào tù, ai sẽ bảo vệ chị Ninh và Tiểu Bắc?"
Sự bốc đồng và ép buộc không thể giải quyết được vấn đề.
Diệp Thánh Sinh nghĩ chị Ninh đã làm rất tốt.
Chị ấy bình tĩnh, và nhanh chóng tìm luật sư để giải quyết thỏa thuận ly hôn, giảm thiểu tổn thất cho bản thân.
Đây là cách giải quyết hợp lý nhất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...