Chú Và Em

Quả đúng như Lưu Tranh đã nghĩ, Điền Hải thật sự điên đến mức giận chó đánh mèo. Chỉ vì lão không chạm được đến người Tạ Nghiêu bởi sự quấy phá của Lưu Tranh bên cạnh cho nên chỉ có thể trút giận lên người khác.

Nhưng không may thay Lục Phỉ bởi vì được Lưu Tranh nhắc nhở nên mấy hôm nay đều đóng cửa kinh doanh ngầm chứ không mở cửa đón khách. Đám đàn em của lão muốn không nhìn hậu quả cũng muốn bắt người lắm, nhưng khổ nổi phá không được cửa sắt nhà người ta, còn bị tổ dân phố đuổi chạy, mất mặt không chịu nổi.

“Chúng mày đúng là một lũ ăn hại!”

Cốc cốc cốc!

Đương lúc lão định nổi điên nữa bỗng nhiên phía cửa phòng phát ra tiếng vang như có người gõ vào.

Tiếng mắng chửi của lão liền bị nghẹn lại bên trong cổ họng.

Một tên đàn em của lão nhìn lão một cái rồi mới đi ra mở cửa. Lúc nhìn thấy người bên ngoài hắn liền gọi với vào trong: “Đại ca, Lưu thiếu gia cùng Tống tổng đến thăm anh.”

Nói là đến thăm, bởi vì Lưu Tranh cầm theo một bó hoa bách hợp diễm lệ màu trắng, ai nhìn theo không biết lại tưởng hắn muốn đi viếng tang cùng một giỏ trái cây tiêu chuẩn, rất là có tâm nhé.


Mấy hôm nay ăn quả đắng của Lưu Tranh, Điền Hải vừa nghe thấy tên hắn đã nghẹn tức nổ phổi, thế nhưng lúc này lão lại chẳng dám phát tác, ngược lại còn phải nuốt một ngụm máu kia vào bụng, cố gắng chỉnh chu mình cho ra dáng một chút, dù hiệu quả không được tốt cho lắm, rồi lại kéo khóe miệng tươi cười chào đón hai người đang bước vào: “Tống tổng, sao anh biết mà đến thế?”

Tính ra lão còn lớn tuổi hơn Tống tổng nhưng đứng trước mặt người ta vẫn muốn xưng em, quả thật là khôi hài.

Nhưng đối với chuyện này người ta cũng chỉ cười trong bụng thôi chứ không ai nói ra. Lưu Tranh thấy lão không để ý tới mình cũng không giận, ngược lại cười đến là tươi đem hoa dúi vào lòng lão. Một đóa hoa sựt nứt chặn ở trước mũi đủ để người ta bị suyễn ngay lập tức. Mặt Điền Hải quả nhiên nghẹn đến đỏ bừng.

Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ. Hắn còn vô tình như cố ý đem giỏ trái cây nặng chịch đè lên hạ thân sắp tàn của lão.

“Ấu!”

Lập tức một tiếng kêu xé lòng vang thấu trời xanh.

Đừng nói là Điền Hải, những người bên cạnh còn thấy đau.

Sắc mặt Điền Hải quả thật là đặc sắc vô cùng, trong xanh có đỏ, trong đỏ có đen, đôi mắt híp ứa lệ lại hừng hực lửa giận phẫn hận trừng trừng nhìn hung thủ.

Ấy vậy mà thủ phạm lại xem như không thấy, trong lòng cười như được mùa, ngoài mặt lại giả vờ bối rối hối lỗi: “Ấy chết, xin lỗi Điền gia, tôi quên mất cái chân thứ ba của anh bị thương. Để tôi mang nó ra!”

“Mẹ á á á!”

Tiếng mắng chửi còn chưa kịp xông ra khỏi miệng của lão đã bị thay thế bằng tiếng kêu như thể heo bị chọc tiết.

Mà nguyên nhân là do trong lúc Lưu đại thiếu tỏ vẻ muốn dời giỏ trái cây đi còn âm thầm nhấn xuống hạ thân lão một cái.

“Người anh em!! Đũng quần anh chảy máu rồi!!”


“Cái gì!.. Á á á!”

Điền Hải vừa nghe đến đây liền thét lên một tiếng rồi ngã đầu qua một bên ngất xỉu.

Hiện trường thăm bệnh nhất thời gà bay chó sủa.

Đám đàn em của lão liền chạy đi tìm bác sĩ.

Còn hai người vốn dĩ đến thăm bệnh, còn chưa kịp hỏi han đã phải bên ngoài ngậm ngùi, trong lòng hả hê lùi ra khỏi phòng bệnh, để dành chỗ cho bác sĩ đến xem xét.

“Có vẻ rất nghiêm trọng a…”

Tống tổng hoang mang thật sự cảm thán với đám đàn em của Điền Hải.

Lưu Tranh đứng bên cạnh âm thầm cười trộm không thôi. Ngoài mặt lại tỏ ra đứng đắn tự kiểm điểm mình nói: “Đều là do tôi. Tôi không biết vết thương của anh ta nghiêm trọng vậy.”

“Vốn dĩ là mang thành ý đến thay Tạ Nghiêu nhận lỗi với Điền gia…”


“…”

Hắn diễn đến là thật, thiếu điều rặn ra hai giọt nước mắt cá sấu, đám đàn em của Điền Lão xem mà mắt trợn trắng, nửa muốn nhào lên tẩn cho hắn một trận. Đúng là mèo khóc chuột đáng hận mà!

“Lưu thiếu đừng nói vậy.”

Giữa lúc sóng ngầm mãnh liệt như vậy nhưng vẫn có người không biết, Tống tổng còn an ủi ngược lại Lưu Tranh.

Ông ta làm người rất chính trực, biết nghĩ cho đại cục còn quay qua nhìn đám đàn em của Điền Hải, đại ý chính là muốn họ nhắn nhủ lại với Điền Hải mà nói lời thấm thía: “Chuyện của Điền gia và Tạ tổng tôi đã biết rồi. Mặc dù rất đáng tiếc nhưng mấy anh em các cậu phải khuyên giải Điền gia nhiều hơn, để anh ta đừng đi đụng chạm Tạ tổng nữa. Lần này Tạ tổng đến Hải thành là vì dự án phát triển tương lai của nơi này, nếu làm tốt lợi ích của Điền gia cũng không thiếu.”

“Việc nhỏ thì nên nhẫn nhịn mới làm được đại sự chứ chưa nói chuyện này là do Điền gia sai.”

“…”

Mẹ! Lời này do người nói sao? Bọn họ còn tưởng nó phát ra từ trên thân con heo!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui