Chú Và Em

Nhìn khuôn mặt ửng hồng vì kích động của cậu, mãi mà vẫn không làm sao thắt được dây an toàn, Tạ Nghiêu thở dài trong lòng vừa ghé qua giúp cậu.

Thiếu niên bất ngờ bị hắn áp sát có hơi giật mình nép vào ghế, mắt long lanh ngốc nghếch nhìn hắn giúp mình cài dây an toàn. Dáng vẻ kia thật sự là nhượng người muốn bắt nạt. Cho nên lúc lùi về Tạ Nghiêu liền không nhịn được mà đưa tay lên nhéo cái má nhỏ hơi ửng đỏ của cậu, mặc cho con cừu nhỏ ngây ngô nhìn hắn, trong lòng nói cảm xúc đúng là tốt rồi lái xe đi.

“Ừm.”

Tiện đà còn không quên đáp lại câu hỏi mới nãy của cậu.

Hứa Dương phải mất một lúc mới phản ứng lại. Đầu tiên là cậu đưa tay sờ bên má bị hắn nhéo, thẹn thùng rũ mắt rồi giây sau mới ngẩng đầu lên long lanh nhìn hắn: “Em có cần phải chú ý gì không?”

Tính toán một chút thì chẳng biết đã bao lâu Hứa Dương không được ra ngoài với mục đích là đi chơi. Lúc ở nhà cậu còn rối rắm về việc phải ăn mặc làm sao mới ổn, khổ nổi cậu chỉ có một chút đồ đạc như vậy, cái nào cũng phai sờn. Cho nên thật ra cậu rất hồi hộp, sợ làm mất mặt Tạ Nghiêu.

“Không cần.”

Tạ Nghiêu lắc đầu: “Em chỉ cần theo tôi là được.”

“Em… Chính là em ăn mặc như vậy…”

Hứa Dương lóng ngóng ám chỉ, lúng túng đến mức mặt cũng hơi ửng hồng lên.


Nói sao thì Hứa Dương cũng là thiếu niên mười bảy tuổi, cậu vẫn có đầy đủ nhận thức với xã hội, có tâm so đo, có hổ thẹn với người. Trước đây còn không được mọi người coi trọng, Hứa Dương đương nhiên không thể quá tự tin về bản thân.

Tạ Nghiêu mới nghe cũng không chú ý, đợi hắn cảm nhận được ánh mắt e dè cẩn thận của cậu hắn mới đưa mắt nhìn qua.

Lúc đó họ đang ngừng đèn đỏ.

Cho nên Tạ Nghiêu đã nhìn Hứa Dương tận mười giây, nhìn đến cậu đỏ mặt rụt đầu vào cổ làm chim cút mới thôi.

Sau đó hắn không nói không rằng, đợi đèn xanh liền lái xe đi.

Hứa Dương cứ thế ở trong trạng thái thấp thỏm ngượng ngùng, đến đuôi mắt cũng có chút đỏ vì nghĩ ngợi lung tung cho tới khi xe ngừng lại.

Đợi xuống xe cậu mới phát hiện Tạ Nghiêu dắt mình đến khu mua sắm.

Hứa Dương cũng không có ngốc, lập tức hiểu được hắn muốn làm gì. Cậu có chút bối rối mà vô thức kéo hắn lại, nhưng vẫn không biết nói gì khi bị hắn nhìn với ánh mắt dò hỏi.

Dáng vẻ của cậu quá đáng thương, Tạ đại gia giả trang ngầu lòi cuối cùng vẫn là lên tiếng trấn an con cừu nhỏ: “Mua chút đồ sau này còn mặc, mắc công người ta nói tôi bạc đãi em.”

“Tốn tiền…”

Xét về mặt mũi thì Hứa Dương biết tính toán của hắn là đúng, nhưng cậu vẫn sợ mình trở thành gánh nặng.

Trước đó cậu còn không nghĩ tới, chỉ cảm thấy như hiện tại đã là quá tốt với cậu rồi. Tạ Nghiêu đã cho cậu chỗ ăn, chỗ ngủ miễn phí, lại không cần phải làm việc vì mục đích mưu sinh. Cậu đã rất thỏa mãn.

Hiện tại còn khiến hắn tốn kém vì cậu, Hứa tiểu cừu non nớt nhu thuận đương nhiên sẽ có khuất mắc, lấn cấn trong lòng.

“Chút tiền đó tôi tiêu được.”

Tạ Nghiêu ngược lại không có suy tư nhiều như vậy, nói xong hắn liền nắm tay thiếu niên đi thẳng vào khu mua sắm không được tính là sầm uất nhất Hải thành, bởi vì hắn chỉ tiện đường thôi.

Nhưng đủ sài rồi.

Tạ Nghiêu không mua gì đặc biệt, chỉ mua vài bộ quần áo mặc thường ngày mặc dù giá cả đắc nhất khu.


Hứa Dương trông mà líu lưỡi.

Sau đó cậu sống chết chỉ muốn mua hai bộ.

Chỉ là Tạ đại gia đâu phải “dễ nói chuyện” như vậy, hắn kiên quyết lấy năm bộ… Ừm, đây là kết quả sau khi họ giằng co thương lượng quyết định ra.

Quá trình thì… Thôi khỏi nói.

Con cừu nhỏ rụt rè tỏ vẻ: “Một bộ thôi…”

“Mười bộ.” Tạ đại gia lạnh lùng phán.

“Hai bộ…” Con cừu nhỏ ngượng ngùng phát khóc xòe ra hai ngón tay.

“Mười hai bộ.”

“Híc… Ba bộ…”

“…”

Hai người đứng giữa cửa hàng của người ta mà em lùi chú nhích một hồi, mặc cho nhân viên cửa hàng âm thầm cười trộm cũng không để ý.

Một trận sự cố nhỏ tốn không ít thời gian, kết quả lúc họ đến chỗ hẹn liền bị Lưu Tranh cằn nhằn.


“Xin lỗi…”

Hứa tiểu cừu bạn nhỏ lúc này đã thay một bộ đồ mới mua mới tinh, quần sóc lửng để lộ cẳng chân trắng nõn cùng áo hoodie trẻ trung năng động, tôn vinh nước da cùng khuôn mặt tròn nhỏ nhắn. Tóc có hơi lộn xộn nhưng không hề làm cậu bị mất điểm, lúc này khẽ cúi đầu nhận hết lỗi về mình lại khiến người ta không thể oán trách được.

Lưu Tranh vốn chỉ là nói đùa, tự nhiên bị cậu trịnh trọng như vậy có hơi không kịp phản ứng.

Hắn đưa mắt qua đánh ý với Tạ Nghiêu, kết quả tên kia lại làm như không thấy. Hắn suýt thì cười giận.

“Không phải có ý đó đâu, tôi chỉ là miệng tiện.”

Chết thiệt chứ!

“Thôi vào đi, chắc em cũng đói rồi nhỉ.”

Cuối cùng hắn chỉ đành tổ lái sang hướng khác.

May mà con cừu nhỏ rất ngây thơ lại ngoan ngoãn, nhu nhu thuận thuận, liền nhanh chóng bị người dỗ xong.

Ba người cùng nhau đi vào một câu lạc bộ sinh thái khá nổi tiếng ở Hải thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui