Tạ Nghiêu cười lạnh trong lòng, lại theo bản năng sờ đầu thiếu niên chỉ mới cao tới ngực hắn, phát dục còn chưa đầy đủ. Mà với thể trạng cứ như bị suy dinh dưỡng trầm trọng từ nhỏ, còn bị bạc đãi của cậu, có lẽ trưởng thành cũng sẽ không cao lớn hơn được. Một đứa nhỏ như vậy quyết tâm bỏ nhà ra đi, rốt cuộc càn bao nhiêu dũng khí, lại tuyệt vọng bao nhiêu, ra ngoài làm sao mà sống…
“Chú út!”
Hành động của hắn đánh động Hứa Dương, nhìn điện thoại trong tay đã sớm ngắt máy, cậu không khỏi hoảng hốt nắm chặt nó bối rối nhìn hắn: “Em… Em lỡ cúp máy rồi…”
“Không sao, họ cũng chưa chắc muốn gặp tôi.”
Hay nói thẳng là tôi chưa chắc muốn gặp họ, Tạ Nghiêu cười lạnh lùng.
Trong lòng hắn lạnh, biểu tình cũng âm u nhưng lại ôn nhu xoa đầu thiếu niên, nhẹ giọng hỏi: “Không hối hận sao?”
Hối hận vì quyết định của mình.
Hứa Dương lắc đầu: “Là em tự chạy đi, vốn không có ý định trở về.”
“Là bà ấy không cần em trước.”
Thiếu niên khẽ cúi đầu, dáng vẻ tủi thân khó lòng che giấu chứng tỏ cậu cũng không phải không thương tâm.
Nhưng giây sau liền ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, mím môi hỏi: “Chú sẽ không đuổi em đi đâu đúng không?”
“Em đã không còn nhà nữa…”
Đối với âm thanh ê ẩm của thiếu niên, chỗ nào đó trong lòng Tạ Nghiêu bất chợt bị đụng mạnh một cái.
Tâm tư của người đàn ông vốn đã không kiên định, lúc trước chỉ là do hờn dỗi mà muốn cậu biết khó mà lui, tự mình rời đi, hiện tại đối mặt với thiếu niên đáng thương như vậy, nói mình không có nhà, ai có thể nhẫn tâm tổn thương cậu.
“Không đâu.”
“Tôi dù nghèo cũng không thiếu một cái ổ chó cho em.”
…
Từ hôm đó trở đi mối quan hệ của hai con người không cùng máu mủ bỗng trở nên khác hẳn.
Mặc dù đã nói không thiếu ổ chó cho cậu, nhưng con chó nhỏ này lại không hề ngoan chứ nào, khiến cho Tạ đại gia không thiếu lần muốn đổi ý, muốn dời cái ổ chó của cậu ra chuồng gà.
“Hứa Dương! Em đi ra chỗ khác!”
“Em làm ấm giường cho chú!”
“Tôi không mượn!”
Thiếu niên cứ thế vô tình bị ném ra khỏi phòng sau một tiếng rống giận đầy bất lực của ai đó.
Vốn nên phải tủi thân, trên mặt thiếu niên nào đó còn vươn tiếc nuối lại nở nụ cười gian xảo như hồ ly. Sau đó cậu chân sáo chạy về phòng chui vào ổ chăn ngủ ngon lành, trong lòng hẳn còn ấp ủ tư tưởng không được keo này ta bày keo khác.
Tạ đại gia còn không biết mình bị con cừu ngây thơ còn chưa trải sự đời, chẳng biết hành động của mình đại biểu cho cái gì nhắm trúng, mang theo buồn bực đi ngủ giữa chừng còn đánh cái rùng mình khó hiểu. Miệng lầm bầm nói phải giáo huấn lại con cừu nhỏ kia vừa kéo chăn phủ kín đầu đi ngủ.
Hôm sau, lúc Tạ Nghiêu đang tắm thiếu niên liền mom mem chạy vào, tỏ vẻ muốn chà lưng cho hắn.
Trước Tạ Nghiêu ở một mình, hắn chưa từng có thói quen khóa cửa phòng tắm, cứ như vậy bị con cừu nhỏ kia lợi dụng được sơ hở.
“Hứa Dương!”
Tiếng rống giận y như rằng truyền ra từ phòng tắm. Nhưng nếu nghe kỹ một chút lại có thể nghe ra một tia ẩn nhẫn khác thường ẩn giấu bên dưới khiến người tim đập nhanh.
Nguyên nhân đều là bởi con cừu nhỏ nào đó gần như trần trụi, chỉ mặc một cái quần tà lỏn vô cùng ghẹo người.
“Em chà lưng cho chú!”
Hứa tiểu Dương ỷ lại ai đó sẽ không đem cậu ném ra đường mà hùng hổ xông lên. So với khuôn mặt có chút ửng đỏ vì xấu hổ khi nhìn thấy thân hình thô tráng tràn ngập mỹ cảm nam tính khác hẳn mình thì đôi mắt to tròn giảo hoạt lại cực kỳ sáng, quyết tâm muốn đến gần người đàn ông khẩu thị tâm phi kia cho bằng được. Con cừu nhỏ ngốc nghếch nhưng đủ thông minh để phát giác được chú tâm tư nhỏ trong lòng Tạ đại gia, mặc kệ có hiểu hay không, cậu tỏ vẻ bản thân không biết thì học hỏi, từ từ rồi sẽ học tập được việc làm cô vợ nhỏ xứng chức của chú út. Đến lúc đó chú ấy sẽ không thể đuổi cậu đi được nữa.
Cậu không hề có khái niệm tính hướng, càng không cảm thấy có gì sai. Cậu chỉ biết Tạ Nghiêu cũng có ý với mình là được.
Nếu đã như vậy, cậu còn sợ gì mà không nhào lên.
Đối với những biểu hiện của chú ấy bây giờ, Hứa Dương đều quy thành Tạ Nghiêu thẹn thùng thôi. Mà nhìn hắn như vậy Hứa Dương cảm thấy rất gần gũi nên càng không biết điểm dừng hơn.
Vì giành lấy yêu thương xa xỉ từ hắn, Hứa tiểu cừu đã bất chấp.
“Em đi ra ngoài cho tôi!”
Cho dù cuối cùng vẫn là bị ném ra ngoài.
Hứa tiểu cừu đứng bên ngoài phòng tắm bằng kính lúc này đã tràn ngập hơi nước, không còn thấy rõ người bên trong, trên khuôn mặt vẫn còn lấp lánh nụ cười ranh mãnh. Thế nhưng lúc nhìn thấy bóng dáng người đàn ông cao lớn bên trong phòng tắm, cậu thẹn thùng ngốc nghếch so đo.
Sao người với người mà khác nhau dữ vậy…
Bao giờ mình mới cường tráng được như chú ấy nhỉ…
Người bên trong phòng tắm nhìn lão nhị của mình chỉ mới bị bàn tay mềm mụp của thiếu niên kia chạm vào cái đã ngẩng đầu lên mà gân xanh trên trán giật liên hồi.
Không được, cứ tiếp tục thế này hắn sẽ bị bại liệt mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...