Hôm nay là thứ tư nhưng nhà em Kookie phải gác hết mọi việc về thăm ông bà, vì bị bà nội gọi điện triệu tập gấp. Em bé lúc này đang dẩu mỏ lên vừa nhai bánh vừa méc tội:
- Ông bà hông bít đâu, lúc đó em về đến nhà á, cái em thấy mẹ Won đang ôm chăn dán miếng hạ sốt, mắt mẹ em đỏ đỏ như mới khóc xong cơ. Nhưng mà lúc chiều mẹ em gọi điện mẹ đuổi em về bà, mẹ lừa em là bố mẹ có công chiện á! Em dỗi không thể tả!!
- Ối sao lại hư thế nhể? Dám lừa em Kookie của bà hử? Để đó, tí bà cho mỗi đứa một vụt! Lâu không ăn đòn nên hùa nhau bắt nạt bảo bối của bà đấy phỏng?
Ông bà nội nghe cục cưng méc vậy thì tin luôn, bà nội đứng dậy vơ ngay cái chổi lông gà chống nạnh quát:
- Thằng bố nó đâu, mẹ nó đâu? Ru rú ở trong đấy làm gì thế hử? Đi lên đây ngay tôi hỏi tội!
Bố Bin mẹ Won nghe loáng thoáng em bé nói chuyện với ông bà, chưa kịp chạy thì bị điểm danh, đành dắt díu nhau lên phòng khách:
Bà nội gõ "bộp bộp" cái chổi lông gà xuống bàn:
- Anh chị biết sai chưa?
- Dạ biết ạ._ Hiếm khi bố mẹ em Kookie đồng thanh đến thế.
- Sai ở đâu?
- Nói dối em Kookie ạ...
Em Kookie nhìn bố mẹ bị bà mắng thì hả hê nằm ngửa ra ghế, miệng không quên há ra đợi ông nội bóc kẹo cho.
- Tôi mà còn nghe em Kookie méc tội anh chị lần nữa thì đừng có mà trách._ Rồi ngay lập tức bà nội quay lại dỗ dành em bé cưng_ Bà mắng bố mẹ em rồi nhớ, em đừng hậm hực lâu hại người nghe chưa?
- Dạaaa~ ông bà đúng là iu em nhất ~
- Rồi rồi, cái miệng dẻo quẹo này chỉ giỏi nịnh ông bà thôi. Ôi cha, xem ai về kia kìa?_ Ông nội nhéo má em, chỉ ra ngoài sân.
- Áaa anh người iu béeeee ~~
Bé con chạy tót ra ngoài đón người yêu. Bà nội ra hiệu cho cả ông và hai vợ chồng:
- Trước tiên phạt cả hai vợ chồng chép kinh, tội dối trên lừa dưới, có ý định giấu diếm bao che. Lên thư phòng trình bày rõ ràng cho tôi.
Bố Bin mẹ Won nhìn nhau thở dài. Bà nội em Kookie mà biết chuyện lại tế hai vợ chồng cả tiếng đồng hồ cho xem. Chỉ có mỗi mình em Kookie là vô ưu vô lo, tung tăng hớn hở chạy ra ngoài đón anh người iu thôi.
- Chú Kim ơiiiiii
Taehyung buồn cười nhìn bé con nhà mình nhảy lên vẫy vẫy anh từ xa. Mấy hôm bận quá không gặp được bé, nhớ lắm rồi đây này.
- Chú Kim ~
Bé em chạy lại thật nhanh rồi đu lên người chú Kim, hai chân vòng qua eo chú ôm thật chặt. Taehyung vững vàng đón lấy bé người yêu, một tay đỡ eo một tay đỡ mông tránh trường hợp bé ngã xuống. Jungkookie dụi đầu bên cổ chú hít hà mùi hương cơ thể chú cho bõ nhớ, hai tay xinh mới cầm bánh thui thì lau đỡ lên áo chú vậy.
Taehyung thoả mãn hôn nhẹ bé một cái rồi mới thấp giọng hỏi han:
- Nhớ anh không?
- Hông chú ơi.
- Ừ, không sao, nhớ nhung khó chịu lắm, để anh nhớ bé là được rồi.
Anh đi công tác gần một tuần lận, cái kiểu mỗi ngày chỉ nhìn thấy nhau qua điện thoại, nhớ đến phát điên mà không thể gặp, không thể ôm không thể hôn, nó khó chịu bứt rứt đến thế nào. Anh chỉ có thể cố gắng đẩy nhanh tiến độ, xong việc là đặt vé về luôn. Ôm bé con mềm mại trong lòng, mùi hương ngọt ngào đặc trưng của bé ve vởn quanh mũi, anh cảm thấy những vất vả mệt mỏi thật sự không đáng nhắc đến.
- Chú nàyy~_ Bé em nghe mà nhũn cả tim. Yêu nhau lâu vậy rồi mà chú vẫn cứ thả thính bé suốt thôi, chẳng để cho tim bé nghỉ ngơi chút nào.
- Cho anh ngắm bé xíu nào._ Taehyung muốn đặt bé con xuống đất nhưng bé không chịu, nhất quyết bám víu trên người chú như con Koala.
- Hông chịu, bé hết pin rùi, muốn được sạc, mấy ngày nay bé chả có tí sức sống nào~
- Ngoan nào, về nhà cho bé ôm sau, được không?_ Ông bà hoặc bố mẹ nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ anh không đứng đắn làm hư Kookie mất.
- Hong múnnnnn
- Anh mua quà cho cả nhà nữa, xuống để anh xách đồ vào nào.
- Hong xún, chú xách lun bé vào nhà đi ~
Taehyung thật sự không kiềm nổi, giữ cằm bé con rồi hôn xuống nhưng lại không dám hôn sâu, dứt khoát gỡ chân bé con ra đặt bé xuống đất.
- Huhuhu chú Kim hổng thương emmmmmmm
- Trời ơi thương lắm, tui thương muốn điên luôn nè, bé đừng dụ dỗ tui nữa đi!
Bé em cười khúc khích, vui vẻ thưởng cho anh người iu một cái chơm má. U là chời ảnh dễ huông quá uwuu
- Tối nay có sao băng á, anh đi chỗ này với bé được khum?
- Ăn cơm rồi đi, sắp đến giờ cơm nước rồi.
- Hongggg mình ra ngoài ăn đi, nay bé mờiii
- Vậy luôn?_ Taehyung muốn nựng hai má xinh quá nhưng tay bận xách mấy túi đồ rồi, liền giục bé vào nhà nhanh còn chào ông bà bố mẹ.
- Cả nhà ơi người iu em đến ạaa~ Ể? Mọi người đi đâu hết òi?
- Sao thế bé?
- Khum bít ông bà với bố mẹ đâu rùi á? Mà thui, mình ra ngoài đi, xíu bé nhắn tin cho bà nội sau ~
- Không được._ Taehyung đặt đống quà cáp lên bàn, tiện tay bóc cho bé con một quả quýt._ Đợi ông bà xuống, xin phép ông bà rồi đi chứ.
- Hong sao đâu ông bà vẫn cho bé đi màaa, với cả bé báo ông bà là tối bé ra chỗ đó rùiii
- Ghét ghê không, để anh chào ông bà bố mẹ đã chứ._ Taehyung nhéo má bé em, muốn ôm quá nhưng sợ có người xuống bất chợt.
- Taehyungieeeee~
- Ngoan nào. Anh hỏi bé, sau này bé có con, rồi người yêu của con đến nhà, chẳng nói chẳng rằng, cũng chả thấy mặt mũi đâu, dắt con mình ra ngoài vào giờ ăn cơm, bé thấy sao?
- Gì zợ... Gì mà "con mình"...
Bé em chọn lọc từ ngữ trong lời nói của chú Kim nhà mình mà nghe, xấu hổ mún chếc!!!!! Chời ơi chời lại còn " con mình" áu áuuuuu ú hu huuu hổng chịu hổng chịuuuu ai mún cưới chú ai mún có con với chú :(((((((((
Thui đượt rùi bé mún nè...
Nhìn bé con mặt mũi đỏ lựng hai tay xoắn cái gấu áo muốn nhàu nhĩ, chú Kim cưng không chịu được cầm lấy tay bé đưa lên hôn mấy cái. Tính ngó nghiêng xem ông bà có xuống chưa để hôn thêm cái nữa mà chưa thấy người đã nghe thấy giọng sang sảng của ông vọng xuống:
- Thằng Taehyung đến rồi đấy hử?
- Con chào ông bà ạ. Con mới đi công tác về, có mua ít quà biếu ông bà đây ạ.
Hai cụ mới phút trước nghiêm mặt tí thì đánh cho hai vợ chồng bố Bin mẹ Won một trận, phút sau tít mắt cười hỏi thăm cháu rể hết chuyện nọ đến chuyện kia.
- Em Kookie đòi đi ngắm sao băng mà, hai đứa đi luôn đi rồi về sớm.
- U chu chu đúng nà chỉ có bà nội cưng em ~ _ Bé em ôm ôm bà thơm chụt chụt.
- Gớm, tôi lại đi guốc trong bụng em đấy chứ!
- Heheee
Taehyung chờ bé con về phòng lấy thêm áo khoác, lễ phép chào người lớn trước.
- Bố mẹ con đâu rồi ạ?
- À, đang bận tí việc, con đừng để ý, lát nữa bà nói với tụi nó cho.
- Dạ vâng. Hôm nay con về cũng vội, lần sau con sẽ ở lại ăn cơm với ông bà ạ.
- Ôi dào, có phải hai ông bà già này mới quen con đâu. Em Kookie còn bé nên mải chơi, cứ chiều theo bé em là được rồi._ Ông nội xua xua tay.
- Taehyungie ơi đi thui ~ ông bà ơi em đi chơi đây ạaa
- Con xin phép ạ.
Taehyung thấy bé em đi thẳng ra ngoài cổng thì ngạc nhiên hỏi:
- Mình đi bộ hả?
- Vâng ạ. Căn cứ bí mật của bé đó!_ Bé em cong mắt cười thích thú.
- Hôm nay bé mời anh ăn gà nha, không phải hãng gì cả, chỉ là quán gà rán của bác Shin thui, bé ăn ở đây từ bé lun òi, vừa ngon vừa sạch sẽ, Taehyungie đừng chê nha!
- Em bé mời mà, tất nhiên là anh không chê rồi.
- Hừ, chứ anh mà chê thử xem._ Bé cho anh biết thế nào là lễ hội ngay.
'Căn cứ bí mật' mà em Kookie nói chính là một cái nhà nhỏ trên cây ở ngọn đồi ngay gần nhà. Những tưởng có mỗi một cái này thôi, Taehyung còn chưa kịp phàn nàn rằng nó không đủ an toàn, bất ngờ xung quanh đó điện đóm bật sáng chưng. Có khoảng gần chục cái nhà nhỏ giống của em Kookie, mỗi cây to như này cách nhau khoảng 5-6 mét.
Cũng bí mật ghê.
- Ngày trước về chơi hay trốn theo mấy đứa hàng xóm, ông bà bé biết chuyện may mà hông đánh, sửa ngọn đồi thành như này cho bé đó ạ kiki.
Leo lên bằng một cái thang dây trông rất chắc chắn. Bé em lanh chanh leo lên trước, vừa leo vừa đảm bảo với Taehyung:
- Lúc chiều bà nội biết bé mún ngắm sao băng nên đã cho quét dọn xịt thuốc chống muỗi hết lun rồi Taehyungie đừng lo nha. Mời Taehyungie vô nhà bé chơi nè ~
Nhà nhỏ xinh thôi nhưng đầy đủ cái gì cũng có, giống như phòng khách mini, còn có một chiếc kính viễn vọng nữa. Hai người đi bộ một lúc lâu nên nhanh đói hơn ngày thường, quyết định giải quyết bữa tối trước. Mùi gà rán thơm nồng nhanh chóng lan toả trong 'ngôi nhà nhỏ' làm cho không gian như ấm áp lên rất nhiều.
- Bé vẫn luôn muốn đưa Taehyungie đến đây. Bận hết việc nọ đến việc kia nên bé quên hẳn đi mất.
- Ông bà đúng là rất thương em. Khó cho anh rồi, nhỡ sau này bé giận dỗi bé chạy về méc thì ông bà tùng xẻo anh mất._ Taehyung cứ chốc chốc lại phải rút khăn giấy lau sốt dính tùm lum bên miệng bé em.
- Ôi bé rất là hiểu chuyện đó nha, chú Kim phải làm sai gì trước thì bé mới dỗi thui nha!
Taehyung chỉ cười không nói. Anh không dám hứa rằng sẽ không bao giờ khiến cho bé con phải buồn, phải khóc, cũng không muốn chỉ là lời nói đầu môi. Nhưng chắc chắn anh sẽ cố gắng hết sức để bé con của anh luôn được vui vẻ, vô ưu vô lo, sống một đời hồn nhiên đáng yêu như bây giờ.
Hai người ăn xong thu dọn thì những căn nhà xung quanh cũng thấy sáng đèn, sắp đến giờ rồi nên lúc này mọi người dần dần di chuyển đến.
- Taehyungie nhanh nàoooo
- Đến liền đây.
Ngọn đồi khá cao, xung quanh thoáng đãng, trên bầu trời có chú u ám bắt đầu xuất hiện những vệt sáng trắng vô cùng xinh đẹp.
- Ơ... mưa sao băng! Taehyungie ơi mưa sao băng nè!!!
Bé em ngỡ ngàng rồi ngay lập tức phấn khích hét lên, kích động lắc lắc tay Taehyung không ngừng.
- Bé ước nhanh đi nào.
Bé em nhanh chóng nhắm mắt, chắp hai tay vào nhau, ngửa đầu thành khẩn lẩm nhẩm:
- Cầu nguyện cho những người em yêu thương đều được mạnh khoẻ và bình an, cầu mong đất nước bớt thiên tai, dịch bệnh, mong các bạn nhỏ đều có một mái nhà hạnh phúc...
Jungkookie chỉ nói thì thầm thôi, nhưng cũng đủ để Taehyung nghe thấy. Ngắm nhìn bé em dưới màn mưa sao băng như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng dịu dàng ấm áp, như một thiên sứ bé nhỏ vừa hiền lành vừa thiện lương.
Anh không có ước mơ vĩ đại như vậy, cũng không có lòng bao dung phổ độ chúng sinh gì đó như bé con. Anh ôm lấy bé con từ đằng sau, ôn nhu nói bên tai bé, tựa như là thì thầm cho bé nghe, tựa như có chút mong chờ, thành khẩn như thực sự cầu nguyện với sao băng:
- Chỉ mong em một đời bình an, có anh bên cạnh, vậy là đủ rồi.
__________________
Hiuhiu long time no see ya~
Có lẽ là trong tháng này, hoặc sang tháng giêng tui sẽ up fic mới, mong mọi người vẫn sẽ ủng hộ tuii 🥺🥺
Chúc cả nhà năm mới vui vẻ và nhìu may mắn nheeee
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...