Lại một ngày thứ bảy.
Dịch Thiên Hành ngáp một cái, đi ra tiểu hắc ốc của mình, bên cạnh tiểu thạch bình đầy rác đánh một bộ quyền. Đối với loại thân thể cường hãn biến thái như hắn mà nói, những quyền pháp này tự nhiên không có trợ giúp gì quá lớn. Bất quá nói như thế nào, Dịch Thiên Hành cũng là thiên tài quái vật, mặc dù theo hắn, chính mình chẳng qua là trí nhớ kinh người, thông minh cũng không chắc đã cao bao nhiêu, nhưng chuẩn bị để che giấu bản lãnh chân thật của mình thì luôn cần có, tương lai nếu như vạn bất đắc dĩ lộ ra bản lãnh thật sự, nếu để cho người tra được chính mình ngày ngày luyện quyền, cũng tốt hơn so với tựa như quái vật bị người ta bắt vào trung tâm nghiên cứu.
Hắn nghĩ tới cuối tuần ngày ngày đi theo Trâu Lôi Lôi đi viết tấm bảng đen, không khỏi dùng ngón trỏ cùng ngón cái nhẹ nhàng chà xát, giống như đầu ngón tay còn dính phấn viết, đối với hắn mà nói, đây chính là xúc giác hạnh phúc.
Thứ bảy luôn luôn là một ngày mà hắn thích nhất. Không vì bất cứ điều khác, chẳng qua mỗi thời điểm đến cuối tuần tổng vệ sinh, hắn cũng có thể quang minh chánh đại theo sát Trâu Lôi Lôi đi lầu dưới viết lên tấm bảng đen.
Tấm bảng đen này thật rất lớn, nếu như muốn viết xong toàn bộ, thật sự so với hắn lúc tối trời đi bới rác còn mệt hơn.
Bất quá không có biện pháp nào, ai kêu Lôi Lôi là uỷ viên tuyên truyền hội học sinh?
Nhưng hắn thích loại cực khổ này.
..........................................
Sau giờ ngọ sân trường có chút nóng nực, cả vườn cây xanh mặc dù xanh rờn, nhưng cũng không thể che hết nhiệt lực của mặt trời. Trên sân cỏ bình thường đông lúc, nhưng lúc này các học sinh cũng đã xong tổng vệ sinh đi về nhà, trên cỏ một người cũng không có. Qua thao trường chừng mười bước, có một cái đài dùng đá vụn để dựng lên, trên đài là một tấm bảng đen lớn đến mức tận cùng, trên bảng đen có phần che mưa, lúc này đem ánh mặt trời nóng rực cản trở, cùng cảnh sắc quanh mình so sánh, tấm bảng đen này lộ vẻ u ám mát mẻ, nếu phía trên sạch sẽ không có bụi phấn, nhất định sẽ cực kỳ giống một khối hàn ngọc màu đen... Chỉ tiếc lúc này, phía trên tràn ngập vết phấn trắng hồng khác nhau.
Dịch Thiên Hành cùng Trâu Lôi Lôi học Đấu Chiến Thắng Phật dùng bàn tay che nắng, ngẩng đầu ngắm tấm bảng đen trước mắt, bỗng nhiên liếc mắt nhìn nhau, vừa ngây ngô nở nụ cười.
Đây là thành quả một tuần lễ của hắn, mặc dù nội dung không gì hơn là một chút học tập ngoại ngữ, hoạt động ngoại khóa, đoản văn, tục đến không thể tục hơn, nhưng bảng đen chi chit chữ để cho hai vị nam sinh nữ sinh trẻ tuổi tràn đầy cảm giác thành tựu.
Dịch Thiên Hành chỉ vào khu vực nhiều chữ màu trắng trên bảng đen nói: "Nhìn kìa, vẫn là thiên tiếng ca trên sông của Mao Mỗ là ta viết tốt nhất." Trong miệng nhẹ nhàng ngâm nga: "Tiếng ca của bọn họ là thống khổ rên rỉ, là thở dài tuyệt vọng, là kêu rên thê thảm; quả thực không phải thanh âm của con người. Nó là tâm linh vô hạn ưu thương reo hò, chỉ bất quá mang theo tiếng nhạc hài hòa, mà âm điệu kết thúc công việc mới là một tiếng nức nở cuối cùng. Cuộc sống quá gian nan, cuộc sống quá tàn nhẫn, tiếng ca là kháng nghị tuyệt vọng cuối cùng. Đây chính là tiếng ca trên sông."
Trâu Lôi Lôi lẳng lặng nghe hắn tràn đầy cảm xúc đọc xong đoạn này, chợt phát hiện hắn đang nhắm hai mắt, không khỏi mỉm cười nói: "Trí nhớ cũng thật là đáng sợ sao." Dịch Thiên Hành cười cười.
Trâu Lôi Lôi bỗng nhiên cau mày nói: "Mao Mỗ một thiên khác nói ánh đèn tích cực hơn chút ít, ngươi chọn thiên này có quá ảm đạm hay không? Chu Nhất Hồ lão sư tới kiểm tra có thể có ý kiến hay không?"
Dịch Thiên Hành không sao cả nhún nhún vai, nói: "Cuộc sống vốn chính là gian khổ, đây là sự thật mà thôi. Về phần ảm đạm? Người chèo thuyền ký hiệu, thật ra có lẽ ở trong năm tháng gian khổ qua ngày đáng sợ tìm chút niềm vui. Nhưng người rơi vào tình cảnh này vẫn không quên làm cho mình vui vẻ, đã đầy đủ tích cực rồi."
Trâu Lôi Lôi cười cười nói: "Ta không cãi được ngươi." An tĩnh một lát, ân cần nhìn hắn, nói: "Những năm qua ngươi sống rất khổ sao?"
Dịch Thiên Hành nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra miệng đầy răng trắng nói: "Làm sao có thể? Một mình sống rất thoải mái, cũng không có cha mẹ ở bên cằn nhằn."
Nhìn hắn cười lớn, Trâu Lôi Lôi khẽ thở dài, cũng không muốn nói nhiều, cười nói: "Làm xong rồi, chúng ta đi thôi."
Hai người đem phấn viết cùng thước đo những thứ này đặt vào trong xe, sau đó đi đến chỗ để xe. Từ khu dạy học đến cửa trường có một đoạn đường dài thẳng tắp, Dịch Thiên Hành cùng nàng vừa đi vừa cười đùa. Trâu Lôi Lôi bỗng nhiên nói: "Chút nữa thì quên, tuần trước đã nói, hôm nay ta mời ăn thịt quay." Nói xong cười ngọt ngào nhìn hắn.
Dịch Thiên Hành trong lòng hoảng hốt, khuôn mặt hạnh phúc nói: "Vậy thì không còn gì tốt hơn." Bỗng nhiên liếc mắt cảm giác được cửa trường nơi xa có bóng người thấp thoáng.
Nếu như đổi thành người khác khẳng định không thấy rõ lắm, nhưng Dịch Thiên Hành là người mà buổi tối không đốt đèn dựa vào ánh trăng bóp chết con muỗi, hơi chút lưu ý, đã thấy rõ ràng là Hồ Vân cùng lớp. Hắn nhíu nhíu mày, nghĩ thầm lúc này trong trường học không có học sinh nào nữa, Hồ Vân là đang chờ ai? Trước kia nghe các bạn học đã nói hắn và đám giang hồ có qua lại... Nghĩ tới đây, tâm trạng đang vui sướng bỗng nhiên phiền muộn, tựa hồ cảm giác được có chuyện gì làm cho mình không vui đang chờ đợi mình.
Hắn nhìn một chút Trâu Lôi Lôi bên cạnh đang nói đùa không ngừng, bỗng nhiên dừng bước, ôn hòa nói: "Lôi Lôi, hôm nay ngươi đi trước đi, ta bỗng nhiên nghĩ ra ở trong trường còn có một số việc phải làm."
Trâu Lôi Lôi có chút kinh ngạc nhìn sang bốn phía, nói: "Trong trường học không có người nào nữa, ngươi có chuyện gì thế?"
Dịch Thiên Hành đắn đo, quyết không thể nói là bởi vì dự cảm mình không giải thích được sao... Suy nghĩ một chút, cười nói: "Đoàn công bộ lão sư trẻ tuổi mới tới bảo ta hôm nay đem đoàn công bộ quét dọn một chút."
Trâu Lôi Lôi thở dài nói: "Không thể nào? Hai chúng ta không phải là cu li mà." Vẻ mặt nàng ủy khuất khả ái cực kỳ.
Dịch Thiên Hành cười nói: "Cho nên để cho người quen chịu khổ như ta tới phân ưu thay cho tiểu thư nhé."
Trâu Lôi Lôi cười nói: "Phi, đùa cái gì chứ? Chúng ta cùng nhau làm sẽ nhanh hơn." Vừa nói liền đem đầu xe quay lại khu dạy học.
Dịch Thiên Hành trong lòng hơi sợ nói: "Nghe ta, ngoan."
Hắn nhất thời tình thế cấp bách, nói chữ ngoan, lại làm cho Trâu cô nương trong ngày thường vô tư không câu chấp đỏ mặt như nước thủy triều. Hai người ở trên đường thẳng ngây ra nửa ngày, Trâu Lôi Lôi mới dùng thanh âm như con muỗi nói: "Vậy ta đi trước, nhưng là... Ngươi mỗi ngày tự học buổi tối cũng đi trước, mỗi tuần chỉ có lúc này có thể cùng đi..." Thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Dịch Thiên Hành nghe thấy lời này, tâm hoa nở thành một trăm hai mươi tám cánh, trên mặt bắt đầu giống như ngu ngốc cười khúc khích, nói: "Ngoan nhé, đi trước đi... Nếu không, ngươi ở dưới nút giao đại học truyền hình chờ ta, ta nhiều lắm chỉ mất mười phút đồng hồ."
Trâu Lôi Lôi nghe thấy hắn lại nói ngoan, xấu hổ vô cùng, nhẹ phi một cái, cỡi xe đạp giống như trốn chạy về phía ngoài trường.
Dịch Thiên Hành ngây ngô nhìn cỗ xe đạp khả ái màu xanh da trời này biến mất ở cửa trường học, còn không tỉnh hồn. Tình yêu lúc trẻ luôn dễ dàng thay đổi tâm tính của thiếu niên, lúc này trong lòng Dịch Thiên Hành chỉ là muốn mau sớm chạy tới nút giao đại học truyền hình, cần gì quan tâm bên ngoài là ai chờ đợi mình, cần gì biết có phải muốn đánh nhau hay không, lúc này cần gì che giấu bản lãnh của mình? Hắn trước đó vài ngày học bên trong kinh Phật, gặp lão hòa thượng Tế Công nói rất hay: Lúc này chính là, gặp phật giết phật, gặp tổ giết tổ, gặp La Hán giết La Hán, từ trong ra ngoài, gặp là giết!
Một trận gió nóng thổi qua, người thiếu niên hướng cửa trường ưỡn ngực đi tới, trong miệng ngâm nga lúc ấy lưu hành nhất Liên tỷ tỷ cuồng ca kình khúc "Tỉnh", đáng tiếc mấy cái phía ngoài sân trường chờ đánh nhau không nghe được lời ca.
"Tỉnh, mau sớm thanh tĩnh, có biết ngươi đang ở đây giết chết chính mình không..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...