Ngày tàn ánh hoàng hôn rực rỡ, đỏ au xa xa phía cuối chân trời.
Tô Mạn Âm biến mất khỏi cuộc sống của Vu Hạo cũng đã được một thời gian. Mọi thứ vẫn như cũ không thay đổi, thứ thay đổi có lẽ là người con gái ở bên cạnh anh lúc này không còn là cô nữa.
Sau một ngày mệt mỏi với công việc, anh lại thường xuyên trở về nhà trọ của mình. Lúc đầu Vu Hạo không hiểu sao lại ưa về nhà như thế nhưng cuối cùng anh cũng biết, vì khắp nơi trong căn nhà chỗ nào cũng đầy ắp kỉ niệm của hai người. Nhìn cảnh, nhớ người nhớ hết những kỉ niệm đã có. Một năm cũng không nhiều kỉ niệm so với hai mươi năm ấy nhưng hai mươi năm đó giống như đã rất xa xôi không nhớ nữa. Anh chỉ nhớ những ngày tháng được ở cạnh Tô Mạn Âm.
Nên anh bắt đầu trốn tránh không muốn về nơi này, về đây rồi sẽ nhớ cô da diết. Nhưng về sau những lúc mệt mỏi quá, trong đầu anh chỉ muốn tới đây… Dần dần Vu Hạo cũng không gượng ép bản thân nữa….
Cạch!!!
Cửa không khóa làm anh bất ngờ, bảo an của khu nhà cao cấp này rất tốt không thể là trộm được. Nhưng người có thể ở trong này chỉ e là mình cô thôi….
Anh đẩy cửa đi vào nghe thấy những thanh âm vang lên trong bếp, mùi thức ăn thơm lừng chỉ tưởng thôi cũng thấy hấp dẫn vô cùng. Dường như quãng thời gian khi Tô Mạn Âm cùng sống chung lại trở về, cô thường ở nhà nấu cơm, chờ đợi anh về.
Có đôi khi anh sẽ bảo cô phiền phức nhưng cô chỉ cười, còn anh ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại ngóng chờ tới cuối ngày, trở về trông thấy hình dáng của một người vợ hiền.
Nghĩ tới đây cõi lòng anh thoáng rung động mạnh mẽ, người cứng ngắc lại…
Lúc đó anh chỉ nghĩ là cô.
Đôi chân không tự chủ mà tiến tới nhà bếp
Nhìn thấy người trong bếp, đôi môi khẽ nở nụ cười chế giễu…. Vu Hạo ơi Vu Hạo, làm sao có thể là cô được. Người đã đi đã rời xa anh, chắc chắn sẽ không quay lại, tính cách của Mạn Âm là vậy…… Trừ phi là anh chủ động tìm cô, chủ động cần tới cô nếu không, cô vẫn sẽ ở một nơi xa nào đó….
Nhưng có đôi khi anh nghĩ nếu cô quay lại, anh có thể tiếp tục buông cô được ra được nữa không? Khi mà thời gian này không còn cô ở bên cạnh, cảm giác này anh nếm trải đã đủ rồi…. Nếu cô kiên quyết không buông anh ra có lẽ anh cũng sẽ như vậy…..
Nhưng tất cả chỉ là nếu như, nếu như…
Là anh tự làm, tự chịu.
Nếu như lúc Du San San xuất hiện, anh có thể kiên quyết không do dự cũng không đến tình cảnh như lúc này.
” Hạo”
Du San San không biết Vu Hạo về lúc nào, khi cô quay lại thấy anh ngây người đứng tựa vào cửa, bộ dáng đăm chiêu không biết suy nghĩ gì, những lúc này cô ta thấy thật bất an.
Sự thất thần của anh khiến cô không tài nào nắm bắt được giống như trước kia nữa….
Là anh đã thay đổi rồi sao?
Vu Hạo ngẩng đầu nhìn lên mắt đối mắt với San San….
Cô cười hiền trước người đang đeo tạp giề, trước đây cô là công chúa không vào bếp, lúc nào cũng chỉ ăn đồ ăn cho anh làm.
Nhưng những điều đó dường như là lùi vào quá khứ xa xăm nào đấy rất lâu rất lâu về trước không tài nào tìm lại được nữa.
” Vu Hạo.” Du San San gọi thêm lần nữa
“Em làm gì ở đây” Anh cất tiếng
Cô cười tiến tới ôm cánh tay anh
“Em muốn tạo một bất ngờ cho anh”
“Đúng là bất ngờ” Anh xoa đầu cô
“Anh nhớ chứ trước kia, em lúc nào cũng bắt anh tự mình vào bếp….. em chỉ ngồi đó và hưởng thụ…. Thời gian ở Mỹ em không quen thức ăn nên phải tự mình vào bếp. Lúc đó em ước rằng sau này, em nhất định sẽ nấu cho anh những bữa ăn ngon…..”
Cô nhìn thêm một lượt nhà bếp rồi nói
“Mà căn bếp này cũng đầy đủ mọi thứ quá, em cần cái gì cũng đều có hết.”
“Mọi thứ đều là của Mạn Âm mua….” Anh cũng nhìn một lượt căn phòng, khi Du San San sang Mỹ, anh cũng chuyển khỏi biệt thự của gia đình tới đây. Lúc đó chỉ có một mình, ăn uống cũng đều ra ngoài hoặc gọi đầu bếp gia đình mang đến…..
Vì thế lúc đầu căn bếp này ngoài trừ bếp và nội thất trang trí thì chẳng có gì cả.
Sau dần khi hai người ở cạnh nhau, Tô Mạn Âm vẫn thường kéo anh đi siêu thị mua đồ, không biết từ lúc nào, phòng bếp cũng lại đẩy đủ mọi vật dụng như thế.
“Là Mạn Âm mua sao?” San San cắn môi hỏi.
“Ừ cô ấy tuy không giỏi nấu nướng nhưng lúc nào cũng thích vào bếp nấu ăn” Anh cười dịu dàng nhắc tới Mạn Âm, trong lòng không tự chủ cảm thấy ấm áp nhưng cũng mang một nỗi đau âm ỉ.
Au…..
Tiếng rên nhẹ của San San khiến Vu Hạo bừng tỉnh, thấy ngón trở của cô đang rỉ máu anh khẽ cau mày
“Sao em bất cẩn vậy, em biết không trước đây Mạn Âm cũng hay như vậy, thiệt tình….. Chờ anh một chút”
Anh nói xong đi ra tủ thuốc, vì quay lưng nên không thấy được ánh mắt buồn bã đau đớn của Du San San.
Vu Hạo đã thay đổi rồi, không còn như trước đây nữa.
Anh ở bên ngoài phòng khách, một tay ôm đầu, lúc đó không tự chủ được nhắc tới Mạn Âm anh hoàn toàn quên mất người bên cạnh mình là ai. Sao có thể thoải mái mà nhắc tới cô được.
Có lẽ chỉ vì nơi này mang quá nhiều kỉ niệm, hình bóng của cô, chỉ cần trở về đây, anh sẽ lại giống như trước kia, nghĩ rằng Tô Mạn Âm vẫn còn ở cạnh mình.
Giữa anh và San San đã tồn tại một khoảng cách, một khoảng cách mà chẳng bao giờ có thể lấp đầy. Có lẽ anh và San San không thể được.
Ngoài Mạn Âm ra tim anh không thể có ai khác được. San San đã là quá khứ rồi.
Du San San ngồi trong quán cà phê thật lặng lẽ suy tư…. Cô vẫn không cam lòng, tình cảm bao nhiêu năm qua, đâu bảo bỏ xuống là bỏ được. Nhưng cuối cùng, đành ngậm ngùi buông xuống.
Tô Mạn Âm sải bước thong dong tiến tới trước mặt San San, cho tới khi cô ngồi đối diện San San cô ta vẫn trầm ngâm như cũ.
San San nhìn Mạn Âm thật lâu, cuối cùng cũng nói
“Cô thắng rồi”
Mạn Âm mím môi. Cô vốn dĩ chẳng đi đâu cả, lúc tới sân bay cô quả thật không nỡ rời đi nơi này, rời đi người đàn ông đó.
Cho dù ấm ức thế nào, đau đớn ra sao, chỉ ba chữ mà đêm đó anh nói, khiến cô cam lòng
“Anh yêu em”
Chỉ vì ba chữ mà Vu Hạo nói thôi, đã níu kéo cô ở lại. Ai nghĩ sẽ thấy cô thật ngốc, yêu đến mụ mị hết thảy, cho dù anh có làm điều gì, có đối xử thế nào, cô vẫn yêu anh mà không nỡ rời xa, thậm chí có thể cả đời chỉ tưởng niệm anh.
Có đáng không? Mạn Âm không rõ nữa nhưng cô biết, hiện tại người cô yêu là anh. Cũng có thể sau này cô sẽ gặp và yêu người khác, nhưng đó là chuyện của tương lai, cô chỉ biết tới hiện tại, phải trân trọng hiện tại
Cô không rời đi cứ sống thật bình lặng, biết anh sẽ không đi tìm mình cũng như cô sẽ không tìm anh.
Nếu một ngày bất ngờ xảy ra, Vu Hạo tìm tới, cô cũng không ngần ngại đáp lại anh. Cô lui một bước nhưng để tiến thêm một bước dài
“San San…. Tình yêu không có thắng thua.”
“Cô thì hiểu gì chứ, tình cảm của chúng tôi hơn hai mươi năm nay, tôi không nghĩ một mối quan hệ kéo dài một năm lại sâu sắc hơn của chúng tôi”
“San San, vậy lý do cô tìm tôi là gì?” Mạn Âm bình tĩnh nói.
“Cô hãy rời đi nơi này”
Mạn Âm khẽ mỉm cười
“Cô lo lắng chuyện gì, Vu Hạo không tìm tôi, tôi cũng không xuất hiện trước mặt anh ấy”
“Vu Hạo nói, cô rất hiền lành nhưng hình như không phải như vậy”
“San San, tôi không phải là đứa ngốc dễ bị bắt nạt. Chẳng có lý do gì để tôi phải rời khỏi đây cả. Cô lo lắng điều gì vậy, chẳng nhẽ Vu Hạo không yêu cô?” Cô tùy hứng hỏi.
Sắc mặt Du San San tái mét lại
“Cô….”
“Khi cô xuất hiện tôi có thể có hàng trăm, hàng nghìn lý do và cách thức để giữ lấy Vu Hạo” Mạn Âm nhẹ giọng “Nhưng tôi lại chọn cách rời xa anh ấy tôi cho anh ấy thời gian để suy nghĩ và lựa chọn. Tôi biết sự xuất hiện của cô sẽ làm xáo trộn cuộc sống của chúng tôi. Cả tôi và Vu Hạo cần phải bình tâm lại. Tôi rời xa anh ấy để anh ẩy nhận ra mình cần ai. Để cô nhận ra, tình yêu của hai người đã không tồn tại”
Lúc Vu Hạo nói yêu cô, cô đã biết trong trái tim anh Du San San có lẽ chỉ là quá khứ, là những kỉ niệm đẹp không thể quay về. Hoặc chỉ giống như một người anh trai với em gái.
Chuyện đêm hôm đó đúng là Tô Mạn Âm cố tình muốn níu lấy Vu Hạo, lúc anh xuất hiện trước cửa nhà cô lúc cô mở cửa ra, vẫn thấy anh đứng đó, cô chợt phát hiện, bản thân không thể buông tha dễ dàng người đàn ông này được. Tô Mạn Âm muốn biết tình cảm của anh với mình là gì là yêu hay thế nào mà lại tìm cô lúc này, anh có biết hành động của anh ám chỉ anh có tình cảm với cô không. Có lẽ là cô chỉ tự mình đa tình thôi, anh chỉ đang thương hại cô nhưng Tô Mạn Âm muốn giữ lại một kỉ niệm cho hai người….
Lúc đó anh nói yêu cô hai người gạo cũng nấu thành cơm, cô có thể bắt ép Vu Hạo ở cùng mình nhưng cô lại lựa chọn biến mất. Tô Mạn Âm cô đang đánh cược một ván bài rất lớn.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên bụng… Ván bài này nếu có thua cô cũng không mất tất cả….
Ít ra cô cũng còn đứa bé trong bụng để an ủi chính mình
Hai tay Du San San nắm thật chặt nếu không phải lần trước tới bệnh viện khám, nhìn thấy Mạn Âm từ trong phòng bệnh sản đi ra…Cô cũng đâu cần lo lắng về mọi thứ.
“Tôi biết cô có thai. Đứa bé là của Vu Hạo”
Mạn Âm ngẩng đầu hơi bất ngờ nhìn San San
“Lẽ ra cô không nên tới bệnh viện đó để khám…. Tôi cũng sẽ không nhìn thấy”
“Du San San, có gì cô cứ nói thẳng ra đi”
San San khẽ quỳ xuống
“Coi như là tôi xin cô không rời khỏi đây cũng được, cô không xuất hiện trước mặt Vu Hạo vậy hãy bỏ đứa bé đi”
Mạn Âm ban đầu hơi hoảng hốt, nhưng nghe những lời đó từ miệng San San lại cảm thấy bực bội.
“Cô cho rằng bỏ đứa nhỏ là bỏ được sao, nó là một sinh linh… chẳng ai có quyền cướp đi quyền được được sống của nó cả kể cả tôi” Mạn Âm lạnh lùng
“Nhưng đứa bé sẽ không có cha, đứa bé chính là mối liên kết duy nhất của hai người”
“Cho dù cô có quỳ gối ở đây cầu xin, nhưng yêu cầu này tôi làm không được”
Du San San có điểm tức giận mất bình tĩnh, cô đứng lên
“Là cô cố tình lưu lại đứa bé để kéo anh ấy về đúng không?”
“San San nếu Vu Hạo không yêu tôi, cho dù có đứa bé anh ấy cũng sẽ không về bên tôi. Năm đó là cô bỏ anh ấy đi không quay đầu, vậy tại sao bây giờ còn muốn người ta phải đứng đó chờ cô. Có những thứ một khi đã bỏ qua nó sẽ không trở lại. Mong cô suy nghĩ cho kĩ.”
“Mạn Âm tôi biết cô trách tôi cướp Vu Hạo của cô…. nhưng tôi và Vu Hạo tình cảm từ nhỏ tới giờ rất sâu đậm tôi không thể không có anh ấy…. Cô đừng ghét tôi được không” Cô cầm tay của Mạn Âm
“San San tình cảm không có trước sau gượng ép, cô là ép cả mình và Vu Hạo ở bên nhau, nếu anh ấy yêu cô tại sao còn chạy tới đây tìm tôi. Cô không thấy mình phiền phức sao? Cho dù là tôi cố ý đi nữa thì sao, nếu trái tim Vu Hạo ở cạnh cô, anh ấy sẽ không thay đổi. Tôi ghét cô là sự thật, cô bỏ anh ấy đi rồi quay trở lại, lại muốn người ta ở cạnh mình, cô không phải là trung tâm của vũ trụ không phải muốn cái gì thì được cái đó.”
Mạn Âm gạt tay San San xoay người, khẽ giật mình nhìn người đàn ông cách đó không xa, gần 3 tháng không gặp, anh chẳng hề thay đổi là bao.
Vu Hạo.
Rầm!!!!
San San ngã xuống mặt đất
Phòng cấp cứu bệnh viện.
Tô Mạn Âm lặng lẽ ngồi ngoài phòng đợi, cô vốn rời đi, nhưng trông bộ dáng lo lắng của Vu Hạo lại không nỡ.
Du San San đang được cấp cứu bên trong đó.
“Vu Hạo”
“Bác gái” Anh đứng lên lễ phép nói
“Tình hình San San sao lại như vậy, bác sĩ nói con bé bệnh tình rất tốt mà…. Sao tự dưng lại cấp cứu”
“Bác yên tâm San San không sao, bác trai đang trong đó cấp cứu cho cô ấy”
Tô Mạn Âm khẽ thở dài mùi thuốc sát trùng khiến cô mệt mỏi, nhẹ nhàng cầm túi xách cô bước đi.
Một bàn tay ấm áp kéo cô trở lại khẽ xoay người nhìn anh.
Căng tin của bệnh viện hai con người im lặng với những suy nghĩ của riêng mình. Cuối cùng vẫn là Mạn Âm lên tiếng
“Em không cố ý….”
“Ừ”
Anh im lặng nhìn, cô hình như gầy hơn trước, mặt có chút xanh xao trong lòng anh đau nhói lên.
“Đừng giảm cân, em rất gầy”
Cô khẽ cười uống ly nước cam che giấu cảm xúc. Cô đâu có giảm cân chỉ vì ốm nghén nên chẳng ăn uống được gì cả.
“Anh cũng nên giữ sức khỏe”
“Em không đi cùng bố mẹ sao?”
“Đột nhiên hối hận, muốn quay về cướp lại anh”
Những ngón tay thon dài của Vu Hạo khẽ run run….. Anh không nghĩ cô sẽ nói như vậy.
Khi thấy cô anh rất kích động, chỉ muốn ôm cô vào lòng, chẳng ngờ San San lại ngất xỉu như vậy.
Anh có lo lắng cho Du San San nhưng đầu óc chỉ toàn nghĩ tới cô, không biết nên đối với cô thế nào. Cho tới lúc cô quay người định rời đi, anh ích kỉ giữ cô ở lại.
“Mạn Âm có thể chờ không?”
Anh khó nhọc nói.
Cô cười dịu dàng
“Anh nghĩ kĩ chưa? Sau này không thể hối hận”
Vu Hạo khẽ nắm lấy bàn tay cô siết chặt lại, trong lòng gánh nặng giống như được buông xuống. Đột nhiên gặp cô cũng đột nhiên nghĩ thông suốt. Anh không thể rời bỏ cô được, anh sợ quãng thời gian trống vắng vừa cô, nếu như rời đi San San anh thấy tim mình đau đớn, thì rời đi Mạn Âm, chính là rời đi không khí vậy. Cô từ lúc nào đã âm thầm tiến vào lòng anh, tiến vào cuộc sống của anh, thân quen lắm không thể nào vứt bỏ được. Câu cô nói với San San anh nghe được, tình cảm không thể gượng ép, đó là không công bằng cho San San,cho anh và cả Mạn Âm……
“Anh cần thời gian giải quyết mọi chuyện.”
Cô nở nụ cười ngọt
“Nhưng phải nhanh lên, con sẽ không chờ anh đâu”
Nếu anh còn do dự chưa quyết tâm, cô sẽ cho anh lý do để quyết tâm.
- Hết -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...