Không khí hài hòa ban đầu hoàn toàn biến mất. Toàn thân Tiêu Nhất Mặc luôn tản ra một cỗ áp suất thấp liên tục đến khi ăn xong bữa tối.
Rời khỏi khách sạn, Tiêu Nhất Mặc không về nhà luôn mà đi đến đường Bắc Châu vào một cửa hàng xa xỉ, một lúc chọn ba bốn cái áo choàng cho Ưng Tử thử từng cái một, làm cho cô lời cự tuyệt của cô chưa kịp nói thì liền thanh toán luôn.
Ưng Tử không biết vừa rồi tại sao Tiêu Nhất Mặc lại thay đổi cảm xúc nhanh như vậy, là do chữ kí của Vệ Thì Niên sao?
Cô đau lòng mà không thể biểu lộ ra, trong ánh mắt của người bán hàng mà ôm hộp quà, yên lặng mà đi sau Tiêu Nhất Mặc ra xe.
Chiếc xe vững vàng đi thẳng, tiếng nhạc nhẹ nhàng quanh quẩn trong không khí, biểu tình của Tiêu Nhất Mặc khôi phục lại bình thường, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Không có ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm, thần kinh căng thẳng của Ưng Tử cũng thoáng thả lỏng một chút, ý niệm muốn cùng Tiêu Nhất Mặc bồi dưỡng cảm tình thân mật cũng hoàn toàn bay tận chín tầng mây, cô nỗ lực sự tồn tại của chính mình, lùi thân thể vào trong một góc, ánh mắt không có mục tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ xe chạy lướt qua từng khu phố.
Một tiếng ho nhẹ truyền đến, mũi cô hơi chua xót, làm bộ không nghe được, ngồi yên không động đậy.
""Lại đây."" Tiêu Nhất Mặc nhàn nhạt nói.
Cô chần chừ một lúc, đành phải yên lặng không tiếng động mà dịch lại gần.
Tiêu Nhất Mặc thuận thế cầm tay cô, nó rất lạnh.
Không biết là do vừa rồi tức giận dọa đến cô rồi hay không, hay là do thể trạng cô ốm yếu mà bàn tay dễ bị lạnh.
Trong lòng Tiêu Nhất Mặc có một chút hối hận, có phải vừa rồi quá hung dữ? Một cô gái như Ưng Tử sao có thể giống nhân viên cấp dưới ở văn phòng được, hay như người phụ nữ khác thì cũng không thể chịu được. Lại nói, gặp người kia chắc hẳn cũng chỉ là tình cờ, cô cũng không biết gì mà anh lại giận chó đánh mèo.
Thật ra, anh chọn Ưng Tử kí hợp đồng hôn nhân này còn có lí do thứ hai, đó là cô nhìn rất ngoan ngoãn nghe lời, không có dã tâm, khi hợp đồng kết thúc thì sẽ không bám anh không buông, nhưng bây giờ xem ra lá gan thật sự rất nhỏ. Không phải chỉ là ném một cái áo thôi sao? Như thế nào lại sợ thành như vậy? Vừa rồi mua cho cô nhiều đồ tốt như vậy chẳng lẽ lại kém hơn so với cái áo cũ đó? Cô cũng không biết lại đây nói vài lời hay, ngược lại anh phải tự tìm bậc thang đi xuống.
Tiêu Nhất Mặc hơi đau đầu, nhẹ nhàng bâng quơ mà trấn an một câu: ""Được rồi, đền cho cô nhiều áo như vậy chắc đủ rồi chứ? Sau này đừng tùy tiện để người khác kí tên lên áo, bây giờ thân phận khác trước, người ta thấy lại chê cười.""
Ưng Tử không dám phản bác, nhẹ nhàng đáp lại.
Phía trước không biết có cái gì xe đột nhiên dừng lại, Ưng Tử suýt chút nữa lăn xuống dưới ghế, Tiêu Nhất Mặc tay chân lanh lẹ, cánh tay túm được cô ôm vào trong ngực.
Một mùi như mùi gỗ đánh úp vào cô, mặt dán lên áo sơmi, Ưng Tử cảm nhận rõ ràng từng khối cơ bắp co dãn. Cô đỏ mặt một chút, nỗ lực khắc chế bàn tay theo bản năng muốn sờ của mình.
Đâm lao đành phải theo lao thôi.
Xe dừng cũng không lâu. Từ khách sạn đến hoa viên Nghê Sơn, đi qua một một tòa nhà không biết đang xảy ra sự cố gì, có chút đổ vỡ, xe đi qua lắc đi lắc lại.
Ưng Tử một đường đều chui trong lòng Tiêu Nhất Mặc, có thể là do cái ôm kia quá thoải mái nên cả người cô đều thả lỏng mơ mơ màng màng mà ngủ, lúc tỉnh lại thì xe đã dừng ở gara.
Trở về chung cư, Tiêu Nhất Mặc liếc mắt một cái liền thấy lọ hoa trên bàn trà, không khỏi sửng sốt một chút: ""Cô mua sao?""
Ưng Tử vội lắc đầu: ""Có một người bạn của anh tên Trịnh Ngọc Nhiễm cắm, cô ấy biết mật mã cửa nên vào, còn mang rất nhiều trái cây đến cho anh, nhưng mà....""
""Sao vậy?"" Tiêu Nhất Mặc cười như không cười nhìn cô, ""Cô ấy tới nên cô không vui?""
""Không có."" Ưng Tử chạy nhanh giải thích, ""Tôi cũng không biết tiếp đãi cô ấy như thế nào nên cô ấy hình như nhìn tôi không vừa mắt lắm.""
""Nên tiếp đãi như thế nào thì tiếp đãi như thế."" Tiêu Nhất Mặc thuận miệng nói, ""Cô ấy thích tôi nên tất nhiên là sẽ nhìn cô không thuận mắt rồi.""
Tuy rằng Ưng Tử đã đoán được, nhưng mà không nghĩ đến Tiêu Nhất Mặc sẽ thẳng thắn đem một người phụ nữ có ý với anh nói ra như thế, cô không khỏi ngây ngẩn cả người.
Nhìn đôi môi kia mấp máy, chỉ thấy một nửa khuôn mặt, ánh sáng khó hiểu cùng kinh ngạc hiện trong đôi mắt, nhìn như một người đang ghen nhưng lại nỗ lực giả vờ mình là người phụ nữ rộng lượng.
Tâm tình Tiêu Nhất Mặc rất tốt, biểu tình lúc trước khi nhìn thấy chữ kí đó hoàn toàn biến mất: ""Đây có cái gì hiếm lạ? Nói thật cho cô biết, người thích tôi rất nhiều, tôi cũng không có khả năng chú ý tất cả. Cô ta là cháu ngoại của dì Trần, xem như cho dì Trần một chút mặt mũi nên bình thường tôi còn quan tâm cô ta một chút. Cô ta biết mật mã là vì lúc trước dì Trần nhờ cô ta đưa đồ cho tôi. Bây giờ cô ở đây, tôi sẽ bảo cô ta không cần đến đây nữa, đổi lại mật mã đi, đỡ làm cho cô không thoải mái.""
Ưng Tử rất muốn nói là cô không có gì không thoải mái cả, nhưng mà hiển nhiên Tiêu Nhất Mặc không để ý đến cô, tiếp tục nói: ""À đúng rồi, cuối tuần sau tôi đưa cô đến nhà tôi gặp ba tôi, sau này khi gặp Sử Mật Tư tiên sinh đỡ bị lộ tẩy, tình huống trong nhà có biết không? Đừng đến lúc đó thấy người lại nói không ra lời.""
""Đều biết."" Ưng Tử gật gật đầu, người tên Sầm Ninh kia đã từng nói qua tình huống Tiêu gia với cô, hào môn đúng là gia tộc rắc rối lại phức tạp, ""Anh có 3 anh trai, hai người chị cùng cha khác mẹ, mẹ kế là dì Trần.""
""Vậy là tốt rồi, không có chuyện gì, đi ngủ đi."" Tiêu Nhất Mặc rất vừa lòng, phân phó một câu liền đi thẳng vào phòng ngủ chính.
Ưng Tử đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nên hay không nên đi vào phòng ngủ chính? Hay là vẫn vào phòng ngủ cho khách như tối hôm qua?
Vừa rồi lúc ăn cơm cô có uống mấy ngụm vang đỏ, trải qua sự kiện áo choàng kia bị dọa đến bốc hơi đến một chút cũng không có, cô có chút lúng túng.
Dù sao Tiêu Nhất Mặc cùng không bảo cô đi vào nên liền giả ngu vậy.
Cô quay đầu đi vào phòng danh cho khách.
Sáng sớm hôm sau, Ưng Tử dậy làm bữa sáng.
Tối hôm qua không làm theo kế hoạch tăng độ thân mật với Tiêu Nhất Mặc được nên cái này làm cho cô có chút áy náy, vì thế bữa sáng cô hết sức dụng tâm. Tủ lạnh có dì giúp việc chuẩn bị đầy đủ thức ăn mới, cô lấy đậu nành, trứng gà cùng bánh mì nướng, lấy lõi bánh mì ra thành hình trái tim rồi cho quả trúng gà xuống làm thành một chiếc bánh có nhân trái tim.
Thời điểm Tiêu Nhất Mặc ra, cô vừa mang đồ bưng ra bàn, cẩn thận mà bưng ra còn cố ý khen một câu: ""Phòng bếp của anh đồ đẹp lại còn dùng tốt, làm tôi dậy sớm chuẩn bị bữa sáng đặc biệt có cảm giác thú vị, hương vị nhất định không tồi, anh thử đi.""
Đĩa bánh mì trứng gà tình yêu, bánh mì nướng tản ra mùi hương, bên cạnh có một cốc sữa đậu nành nhìn qua rất muốn ăn, cảm giác đau lòng vì đồ bếp yêu quý được sử dụng nữa giống như được giảm bớt rất nhiều.
Thôi.
Lần sau lại mua một bộ khác về thay thế vậy, cô ấy thích dùng thì tùy cô ấy thôi.
Tiêu Nhất Mặc khoan hồng độ lượng nghĩ.
Đến giữa trưa, trường của Ưng Tử có một hoạt động, cô nói với Tiêu Nhất Mặc một câu rồi trở về trường học.
Trong xã đoàn của Đại học Sư Phạm Tế An nơi Ưng Tử đang học hoạt động rất đông đảo, trong đó đoàn hợp xướng là nơi nổi tiếng nhất trường, Ưng Tử yêu thích âm nhạc, cô có tiếng nói trong đoàn, năm nhất khi cô gia nhập đoàn hợp xướng không bao lâu thì cô được coi là người quan trọng trong đoàn.
Xã đoàn hoạt động giống nhau nên thời gian làm việc cũng cố định, lần này đột nhiên phát sinh tình huống nên mọi người hẹn nhau vào buổi chiều chủ nhật.
Đoàn trưởng Tần Tây Viễn đưa cho cô vài khúc phổ: ""Tiểu Tử, mau nhìn xem, kỉ niệm thành lập trường 60 năm chúng ta muốn tổ chức một tiết mục, tiết mục lần trước chúng ta biểu diễn, các thầy nói là không có gì mới mẻ, thật không hiểu được các thầy cô nghĩ gì bọn họ không phải thích nhất là năng lượng sao, chúng ta trình bày ""Đoàn kết chính là lực lượng"" không phải quá hoàn mĩ à?
Tiết mục đó chính là do học sinh Tần Tây Viễn chuẩn bị, bị chê cũng có lí của nó.
""Là muốn ca khúc mới hay hình thức mới ạ?""Ưng tử vừa xem vừa hỏi.
Hỏi nhiều người như vậy nhưng mọi người đều ha ha nói, ""Đoàn trưởng cậu quyết định là được."" Ưng Tử là người đầu tiên nỗ lực giúp anh nghĩ, Tần Tây Viễn cảm động đến rơi nước mắt: ""Tôi nghĩ nên đổi mới hết, không thì lại bị chê.""
Ưng Tử nghĩ nghĩ nói: ""Hợp xướng khúc này đến nỗi ai cũng nhàm chán quá rồi, hay chúng ta thử cải biên ca khúc đang được yêu thích nhất xem? Lần trước ca khúc ""A tạp Bella"" ở trên mạng nổi tiếng suốt một thời gian, mọi người ai cũng hứng thú với nó, chúng ta có thể thử xem xem, đoàn hợp xướng chúng ta cũng làm ra một ca khúc như ""A tạp Bella.""
""A tạp Bella.""Có một thành viên bên cạnh tò mò hỏi, ""Em nói là hát rồi đệm nhạc hợp xướng sao? Cái này có phải hơi khó không?""
Tinh thần Tần Viễn Chu rung lên: ""Không đến mức quá khó khăn, trước kia tôi ở trung học có tiếp xúc một chút, từng có một chút hiểu biết về thanh nhạc, có thể tiến hành.""
""Ôi ôi, đến lúc đó chúng ta xướng xong có thể đăng video lên trên mạng, nói không chừng lại có thể nổi tiếng.""Một thành viên khác cũng đến góp vui, hứng thú của mọi người cũng được gợi dần lên.
Ca khúc ban đầu Ưng Tử đề cử là ""Bị bệnh"". Đây là ca khúc 5 năm trước của Vệ Thì Niên, ca từ xoay xung quanh đời nhà Hán do danh tướng Hoắc Khứ bệnh viết, từ ca từ đến phong cách đều ngập tràn năng lượng riêng, bên trong còn có rap, thêm cả giọng kinh kịch truyền thống Trung Quốc và phương Tây kết hợp, sau đó ca khúc này được cải biên thành ""A tạp Bella"".
( hic thật sự là mình không biết ""A tạp Bella"" là gì mới đầu còn tưởng là tạp chí Bella nhưng đến đoạn sau lại không phải nên có bạn nào biết comment hộ mình để mình sửa lại với nha!!! Thanks)
Tần Tây Viễn lập tức chuẩn bị, mọi ngời phân công hợp tác, sửa lại bản hợp xướng, phân bộ âm, bận rộn cả buổi chiề, cuối cùng làm xong bước đầu tiên là xây dựng dàn giáo.
Hoạt động xã đoàn kết thúc,thành viên nhóm đoàn đều đi hết rồi. Tần Tây Viễn ôm tư liệu đuổi theo Ưng Tử: ""Em thích Vệ Thì Niên à?""
Ưng Tử thẹn thùng gật đầu.
""Anh cũng rất thích anh ấy, anh ấy đúng là rất giỏi."" Tây Viễn Tần nói, ""Chút nữa em có rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn cơm nhé?""
Ưng Tử hơi sửng sốt, uyển chuyển cự tuyệt nói: ""Không được, tí nữa em còn ôn tập công khóa một chút.""
Tần Tây Viễn gãi gãi đầu: ""Bây giờ ôn tập công khóa cũng vội quá rồi? Lần này em giúp anh một việc lớn như vậy nên anh muốn cảm ơn em thật tốt.""
Ưng Tử cười: ""Cái này có là gì, học trưởng anh đừng quá khách khí như thế.""
Tần Tây Viễn nói: ""Thật ra anh còn có ý tưởng muốn bàn bạc với em, em xem bây giờ cũng 5 giờ chiều rồi, chúng ta sang bên ăn một bên nói, cho tiết kiệm thời gian.""
Đây đúng là lý do đường hoàng, Ưng Tử không cách nào cự tuyệt, nhưng cô vẫn nói với Tần Viễn Chu là không đi tiệm ăn, mà là vào nhà ăn trường học ăn một chút gì đó.
Tân Tây Viễn đương nhiên đồng ý, Ưng Tử gia nhập đoàn hợp xướng đã hơn một năm, hắn vẫn luôn cảm thấy học muội này vừa xinh đẹp lại dịu dàng, hắn ra tín hiệu vài lần nhưng vẫn không có phản ứng gì. Hắn tự hỏi chính mình tốt xấu gì cũng là một nhân vật quan trọng trong trường, biết ca hát lại biết đàn ghi-ta, nữ sinh theo đuổi hắn rất nhiều, tại sao lại không hấp dẫn được cô ấy?
Cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội, Tần Tây Viễn một bên ăn một bên nói trời nam biển bắc, chớp mắt một chút đã hơn nửa tiếng đồng hồ.
Ưng Tử đan cân nhắc muốn đi như thế nào mà không làm tổn thương đến tình nghĩa, di động rung vài cái, cô nhanh tay cầm lấy liền thấy là số của Tiêu Nhất Mặc.
""Đồ của cô rơi ở nhà.""Tiêu Nhất Mặc hỏi, ""Cần dùng ngay không? Nếu cần thì tôi sẽ bảo tài xế mang qua cho cô.""
Tần Tây Viễn ở bên cạnh hỏi một câu: ""Tiểu Tử, ai vậy? Nêu là bạn bè thì có thể gọi đến đây cùng nhau.""
Ưng Tử đi nhanh xua xua tay ý bảo không cần, lại nói với Tiêu Nhất Mặc: ""Chắc là không cần dùng, ngày mai tôi qua lấy.""
Âm thanh Tiêu Nhất Mặc dừng một chút: ""Ai đang ở bên cạnh cô vậy?""
""Học trưởng khóa trên."" Ưng Tử vội vàng trả lời.
""Chỉ có hai người bọn cô?""Tiêu Nhất Mặc lại hỏi.
""Là ở nhà ăn trường học, đoàn trưởng là học trưởng đang cùng tôi trao đổi tình huống của đoàn hợp xướng.""
Ống nghe bên kia hơi dừng một chút, âm thanh không nghe ra vui giận: ""Trong trường học lấy việc học là trọng, xã đoàn gì đó, ứng phó một chút là được, đặc biệt là con gái.""
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...