Không khí như không thể lưu thông.
Sắc mặt Tôn Đàm đang bình tĩnh bỗng trở nên trắng bệch.
"Cháu biết gì rồi? Ai đã nói với cháu?" Tôn Đàm nghi ngờ hỏi.
Ưng Tử đoán.
Tình huống của Tôn Đàm và Trần Thục Di rất giống với những gì đã xảy ra trên đảo. Có lẽ nào những gì Trịnh Ngọc Nhiễm và Tiểu Từ đã làm với cô là do dì Trần bày mưu tính kế, lấy kinh nghiệm đã thành công của bà ta? Trong trường hợp này, dì Trần đã làm gì giữa Tôn Đàm và Tiêu Ninh Đông, không phải làm người khác rất nghi ngờ sao?
Nhưng đây chỉ là nghi ngờ, cô không thể nói với Tôn Đàm, đành phải nói một cách mơ hồ: "Không có gì, cháu đoán mò thôi."
Vẻ mặt của Tôn Đàm không rõ, một lúc lâu sau bà ấy mới mở lời: "Cũng không phải chuyện này. Lúc đó rất phức tạp, khó nói rõ ràng. Cô đã đồng ý với bố thằng bé là giữ bí mật với Nhất Mặc, ngàn lần cháu đừng nói chuyện này trước mặt Nhất Mặc."
Ưng Tử không ngừng gật đầu.
"Cảm ơn." Tôn Đàm nhìn cô chằm chằm, khóe miệng hơi nhếch lên, "Cháu là một cô gái tốt, cô thật may mắn, khi vợ của Nhất Mặc là cháu."
Ưng Tử hơi xấu hổ.
Cô nên nói gì bây giờ? Hai người thực sự chỉ là vợ chồng một năm, không bao lâu nữa cô sẽ phải từ chức thiếu phu nhân này rồi.
"Ở chung với Nhất Mặc không hòa thuận sao?" Tôn Đàm quan tâm hỏi, "Tính tình có chút kiêu ngạo, nhà họ Tiêu có truyền thống trọng nam khinh nữ. Cháu nên khoan dung hơn."
Ưng Tử gật đầu nói một cách tế nhị, "Cô giáo Tôn, thật ra trong lòng anh ấy vẫn rất nhớ cô. Cô có thể tìm cơ hội gặp mặt anh ấy."
Tôn Đàm trầm mặc chốc lát, sau đó chậm rãi lắc đầu: "Quên đi, nhiều năm như vậy rồi giờ cũng không cần thiết." Bà lấy lại tinh thần, cười nói, "Đừng nói về chuyện này nữa. Lần này cô đến đây dự giải Grand Prix. Ngoài việc muốn gặp vợ Nhất Mặc, còn lý do khác là để nghe các bài hát của cháu."
Vẻ mặt sầu muộn vì chuyện quá khứ của Tôn Đàm thay đổi, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, người phụ nữ mạnh mẽ đứng đầu ngành đĩa nhạc bỗng nhiên quay trở lại.
Ưng Tử vô tình nín thở, hơi thở mắc ở cổ họng.
"Mấy năm nay Thì Niên vẫn luôn khen cháu trước mặt cô, nghe xong giọng ca của cháu, cô cảm thấy được nó chủ quan quá, tuy rằng âm thanh tốt, nhưng là không như nó nói. Hôm nay cô đến nghe ở hiện trường quả thực chuyến đi này không uổng.", Tôn Đàm nhìn Ưng Tử với vẻ háo hức, như thể người luyện ngọc phát hiện ra một viên ngọc quý hiếm, "Điều kiện âm giọng của cháu rất tốt, ấn tượng nhất mà cô từng thấy. Giọng nữ rất đặc trưng."
Cô thở phào, vừa rồi khi nghe ý kiến của ban giám khảo trên sân khấu, Ưng Tử cũng không cảm thấy khẩn trương như vậy.
Tôn Đàm tiếp tục bình luận: "Điều đáng khen ngợi là cháu cũng có những ý tưởng riêng kỹ năng riêng của bản thân, nhưng cháu chưa đủ thành thạo, cần được đào tạo thêm, đặc biệt là cách phát âm khoang mũi của cháu, có hiện tượng đông cứng."
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
//
[FULL] Cưng Chiều Độc Nhất - Ngã Hữu Giải Dư...
111K6K
Tên truyện: Cưng Chiều Độc Nhất Tác giả: Ngã Hữu Giải Dược Độ dài: 55 chương Tình trạng: Hoàn chính văn, hoàn edit. Thể loại: Hiện đại, sủng, nam chính thâm tình, yêu sâ...
[HOÀN] Cô Ấy Là Hương Hoa Sơn Chi - Chấp Thô...
159K7K
Hán Việt: Tha Thị Chi Tử Hoa Hương Tác giả: Chấp Thông Nhất Căn Tình trạng: Hoàn Thành Số chương: 79 chương - 28 PN Nguồn: Wikidich Michiyo Kwon + Raw Tấn Giang Bìa: Tiệ...
[HOÀN] CHÚ KHÔNG THỂ NHẪN
564K14.4K
Hán Việt: Thúc bất khả nhẫn Tác giả: Tô Oản Tình trạng: Hoàn thành (Đang beta lại) Nguồn: Wikidich Số chương: 67 Bìa: TRAM520 Thể loại: Hiện đại, Ngọt sủng, Sạch, Tha...
[Hoàn] [Đang beta] Từ Trên Trời Rơi Xuống Tr...
51.2K4.5K
Tác giả: Chu Đản Thát Hán Việt: Tòng thiên nhi hàng đích nhất ức khoả tinh Tình trạng bản gốc: Đã hoàn thành Số chương: 52 chương (49 chương + 3PN) Raw: Tấn Giang Thể l...
[EDIT] Nghe nói tôi là vợ anh? - Cẩm Chanh [...
1.3M47.1K
Nghe nói tôi là vợ anh? Tác giả: Cẩm Chanh Thể loại: hiện đại, tình cảm, showbiz, sủng, HE Độ dài: 75 chương + 4 ngoại truyện Tình trạng: hoàn thành Tình trạng edit: ho...
[ĐANG EDIT]KHÔNG CẨN THẬN NGỒI TRÊN ĐÙI ẢNH...
12K908
TÊN TRUYỆN: KHÔNG CẨN THẬN NGỒI LÊN ĐÙI ẢNH ĐẾ TÁC GIẢ: NHẤT TỰ MI EDIT: MẬT CƯ XÁ THỂ LOẠI: NGUYÊN SANG, NGÔN TÌNH, HE, NGỌT SỦNG, GIỚI GIẢI TRÍ, THIÊN CHI KIÊU TỬ. SỐ...
[EDIT] Sủng em đến tận tâm can - Túy Hậu Ngư...
17.2K814
VĂN ÁN: Thời Hạ bị bệnh thận. Cô chỉ dám nằm trên giường bệnh chờ chết. Lúc ấy, có người ngàn dặm xa xôi, gấp gáp chạy đến để hiến thận cho cô. Cuối cùn...
Bà ngân nga một câu trong "Hạ nhớ".
Đây chính xác là một câu mà Ưng Tử đã sửa đi sửa lại nhiều lần, cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn nhưng mãi không hiểu ra được. Lúc này, bế tắc được hóa giải, nhịn không được mà lại ậm ừ.
"Đúng vậy, chính là nó," Tôn Đàm ngạc nhiên, "Tốt lắm, khả năng lĩnh hội của cháu rất mạnh."
Ưng Tử có chút kích động: "Cảm ơn cô giáo Tôn, cháu đã hiểu ra được một chút, cô giỏi quá."
Tôn Đàm cười nói, "Cô ở trong giới này nhiều năm như vậy, nếu không lợi hại cũng không được, nhân tiện cháu muốn đi con đường này, Nhất Mặc có đồng ý không? Bố thằng bé có đồng ý không?"
Ánh mắt Ưng Tử ảm đạm, chậm rãi lắc đầu.
Tôn Đàm ngạc nhiên: "Vậy sao cháo lại tham gia giải này?"
"Anh ấy đồng ý cho cháu tham gia một cuộc thi chơi chơi," Ưng Tử cười khổ, "Nếu không, anh ấy nhất định sẽ không đồng ý."
Tôn Đàm im lặng một lúc, chiếc thìa trong tay nhẹ nhàng khuấy cà phê, thất thần nhìn chất lỏng trong cốc biến thành một vòng xoáy nhỏ. Một lúc lâu, bà ngước nhìn Ưng Tử với vẻ mặt phức tạp: "Vậy thì cô sẽ không thuyết phục cháu, cô không xứng là một người mẹ, cô không thể cướp vợ của thằng bé được. Nhưng mà, thật đấy...Quá đáng tiếc."
Trong mắt bà hiện lên một tia tiếc hận, Ưng Tử cũng có chút buồn bã.
Trong khoảng không có sự im lặng ngắn ngủi.
Một lúc sau, Ưng Tử vui lên, cố nặn ra một nụ cười, hỏi một cách đầy mong đợi: "Cô Tôn, mặc dù em không thể ký hợp đồng với cô, nhưng em sẽ không từ bỏ âm nhạc. Sau này em có thể hỏi cô một số vấn đề bản thân thắc mắc không?"
"Tất nhiên rồi," Tôn Đàm lấy danh thiếp từ trong túi ra, viết tài khoản wechat của mình lên đó, "Có thể liên lạc với cô bất cứ lúc nào."
Ưng Tử vui vẻ nhận lấy.
Hai người trò chuyện thêm vài câu thì điện thoại của Tôn Đàm vang lên, nghe xong liền cúp điện thoại, bà xin lỗi Ưng Tử: "Cô có việc phải đi trước. Đừng nói với Nhất Mặc rằng cô tìm cháu nhé, để thằng bé khỏi hiểu lầm thêm."
Ưng Tử đáp lại đưa cô ấy ra tận cửa, đã có một chiếc xe hơi đậu ở cửa. Tôn Đàm kéo cửa xe ra, quay lại nhìn Ưng Tử trước khi lên: "Cô có thể gọi cháu là Tiểu Tử được không?"
"Đương nhiên có thể."
"Tiểu Tử, tâm trạng hiện tại của cô đang rất mâu thuẫn. Cô rất mong chờ cháu và Nhất Mặc tốt đẹp, nhưng cô cũng nghĩ rằng cháu có thể có một sân khấu rộng hơn, thôi, cô không nói nữa," bà ấy trầm ngâm một lúc, chân thành nói, "Nếu một ngày cháu được tự do lựa chọn làm những gì cháu thích, hãy đến tìm cô."
Ra khỏi quán cà phê, Ưng Tử lang thang một mình. Trên đường, thời tiết rất lạnh, cô không kìm được mà túm chặt áo khoác trên người.
Khẳng định của Tôn Đàm mang đến bất ngờ vui vẻ cho cô dần dần biến mất, kéo theo đó là khoảng hoang mang, hoang mang về tương lai.