Nhịp tim Chu Hách đập vững vàng, dường như đâm phải một cái gai nhọn mỏng manh.
Anh cau mày, cúi người đỡ cô, trầm giọng nói, “Có phải tôi cũng nên quỳ xuống, phu thê đối bái?”Chân Tống Nhan Sơ còn chưa hết tê, trang phục cô mặc trên người là đồ công sở, chân váy chỉ dài qua mông, nên khi ngã hai đầu gối liền chạm đất, rất nhanh đã xuất hiện màu đỏ, nóng rát.
“Tôi…” Má cô đỏ bừng, thật sự rất xấu hổ.
Chu Hách nhìn thấy vết màu đỏ trên đầu gối cô, cát mịn lún sâu vào làn da trắng nõn mềm mại, ánh mắt anh trở nên thâm trầm, xem ra rất không vừa mắt với đôi giày cao gót trên chân cô.
Trương Thành lập tức nói: “Chu tổng, trong cốp xe có hộp y tế.
”“Lấy ra.
” Chu Hách nhìn về phía Trương Thành, đưa dù trên tay dù cho anh ta, mà cánh tay vốn đang đỡ Tống Nhan Sơ cánh liền đi thẳng một đường xuống dưới, vững vàng ôm lấy eo của Tống Nhan Sơ, nhẹ nhàng đem người bế lên, hướng về phía Tử Trúc Lâm đi tới.
Cô nhẹ quá!“Hoan nghênh quý khách…”“Phòng bao.
”Người phục vụ đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Chu Hách, giọng nói liền trở nên lắp bắp, lập tức dẫn hai người đi lên tầng hai vào một phòng bao, Trương Thành cầm hộp y tế chạy theo sau.
Chu Hách đặt Tống Nhan Sơ ở trên ghế, anh ngồi xổm xem vết thương ở đầu gối của cô, Trương Thành lấy từ trong hộp y tế ra băng bông cùng nước sát trùng đưa cho Chu Hách, anh ngẩng đầu nhìn Tống Nhan Sơ một cái, “Chịu khó một chút.
”“Cái kia, tôi có thể tự mình làm.
”“…”Chu Hách không vui nhìn cô một cái.
“Để tôi tự mình làm, chỉ là sướt da thôi, không có gì nghiêm trọng.
” Gương mặt Tống Nhan Sơ ửng đỏ, ánh mắt âm thầm cất giấu đi sự ngượng ngùng, kiên trì lấy băng bông cùng nước sát trùng từ tay người đàn ông.
Cô mặc váy ngắn, Chu Hách và Trương Thành đều ngồi xổm trước mặt cô, ở góc độ này thực sự rất xấu hổ.
“Tôi giúp em, em sợ đau như vậy sẽ không làm kĩ được.
” Chu Hách không đồng ý.
Trương Thành rất thông minh, thấy Tống Nhan Sơ liếc mắt nhìn mình, anh ta ho một cái liền lập tức đứng lên, lùi lại mấy bước.
“Tôi không sợ đau.
” Tống Nhan Sơ hơi nghiêng người, lấy tăm bông thấm nước sát trùng bắt đầu nhẹ nhàng chà vào miệng vết thương ở đầu gối.
Kỳ thật cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là sướt ra một tí, còn chưa chảy máu, dùng nước sát trùng rửa qua là tốt rồi.
Chu Hách xụ mặt đứng lên, nhận lấy thực đơn mà người phục vụ đưa tới, xoa nhẹ hai mắt, “Em muốn ăn cái gì?”“Tôm tươi thạch nồi quấy cơm.
”Chu Hách đưa thực đơn cho người phục vụ, nhàn nhạt nói: “Hai phần tôm tươi thạch nồi quấy cơm, thêm một ly sữa bò.
”Trương Thành đi theo người phục vụ ra ngoài.
Bên trong phòng bao chỉ còn lại Chu Hách và Tống Nhan Sơ, Tống Nhan Sơ rửa sạch miệng miệng vết thương, đem nước sát trùng cùng tăm bông bỏ vào trong hộp y tế, cười cười với anh: “Cảm ơn.
”Chu Hách nhìn chằm chằm cô, “Trước kia em rất sợ đau.
”Tống Nhan Sơ sửng sốt một chút, nhất thời ánh mắt trở nên vô hồn.
Anh nói trước kia chắc là bảy năm trước, “Khi đó còn trẻ hay làm ra vẻ, hiện tại không dám.
”Chu Hách rót cho cô một ly nước sôi để nguội, trầm mặc ngồi xuống.
Anh thật sự muốn hỏi, nếu thời gian có thể làm thay đổi thói quen, vậy trước kia cô thích người đó, hiện tại có còn thích nữa không?Tầm mắt người đàn ông rơi xuống, dừng ở giày cao gót của cô, thanh âm nhàn nhạt, “Tôi không thích phụ nữ mang giày quá ba phân, sau này đừng mang mấy loại như này nữa.
”Tống Nhan Sơ cúi đầu nhìn giày cao gót của mình, bảy centimet.
Cô rụt chân lại, trên mặt mang theo nụ cười: “Vâng.
”Là một người vợ, việc chồng mình không thích đương nhiên cô sẽ không làm.
Chưa nói đến chuyện bọn họ kết hôn không xuất phát từ tình cảm, mà là bởi vì công ty của cô phá sản, ba còn cần một số tiền lớn để phẫu thuật.
Chu Hách như một vị cứu tinh xuất hiện đúng lúc, anh thay cô trả hết toàn bộ số nợ còn giải quyết chi phí phẫu thuật giúp cô.
Điều kiện duy nhất anh muốn chính là kết hôn với cô.
Cho nên hôn nhân này, Tống Nhan Sơ không có cò kè mặc cả, càng nhiều hơn là chỉ có thể thuận theo.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...