Tại Trác Thị
Lục Dĩ Nhi vừa đi vào đã thu hút bao nhiêu ánh mắt. Cô cũng hiểu được là vì chuyện ngày hôm qua. Bỏ qua những mắt đó cô đi vào phòng làm việc. Còn về chuyện đánh người đó cô hoàn toàn không có ý định xin lỗi. Bọn họ muốn nói sao thì nói, muốn làm sao thì làm cô không quan tâm.
Hướng Ngọc từ lúc học đại học đã luôn làm khó cô. Lục Dĩ Nhi chỉ là một nữ sinh nghèo, hàng ngày còn phải làm thêm kiếm tiền đi học, cuộc sống lúc đó vô cùng cực khổ. Hướng Ngọc gia đình không phải quá giàu có nhưng cũng rất khá giả. Mà Hướng Ngọc chính là em họ của Cố Vĩ Yên- em gái cùng cha khác mẹ của cô. Hướng Ngọc cũng chỉ là con cờ ngu ngốc trong tay Cố Vĩ Yên, bị lợi dụng cũng không hay biết. Năm đó, Hướng Ngọc yêu thầm thiếu gia Tô gia, không hiểu vì sao cậu ta lại quay sang tỏ tình với cô. Khiến Hướng Ngọc hận cô đến tận xương tủy, nghe lời xúi giục của Cố Vĩ Yên liên tục làm khó, tìm cách sỉ nhục cô. Cô lúc đó cũng chỉ biết nhường nhịn, chỉ mong cuộc sống của mình và mẹ được yên ổn.
Vào ngày cuối cấp, trường có tổ chức một cuộc thi văn nghệ, Hướng Ngọc có tham gia. Hướng Ngọc may mắn lọt vào vòng chung kết, kết quả lúc lên thi tất cả phím đàn lại bị người khác nhúng tay vào. Làm Hướng Ngọc xấu hổ trước cả trường, lại quay sang đổ hết lỗi lầm lên người cô. Nhưng đâu ai biết hôm đó mẹ cô bị bệnh nên đến trễ, Hướng Ngọc vừa lên sân khấu cũng là lúc cô vừa mới đến.
Hướng Ngọc luôn đấu đá với cô, nói cô là hồ ly tinh, chỉ biết dùng thủ đoạn. Nhưng cô ta đâu biết những lời này là nên nói với chị họ của cô ta. Bị Cố Vĩ Yên lợi dụng bấy lâu lại không biết chuyện gì, đến cuối cùng người hưởng lợi chính là Cố Vĩ Yên. Nghĩ lại cũng thấy Hướng Ngọc thật rất đáng thương.
Lục Dĩ Nhi ngồi làm một số bản báo cáo, thì chuông báo điện thoại di động vang lên. Cô khẽ nhíu mày nhìn cái tên trên màn hình- Quỷ keo kiệt. Cái tên này cô cảm thấy rất hợp nha.
"Có chuyện gì sao?"
Lục Dĩ Nhi đợi cả buổi hắn cũng không có trả lời, đùa cô hả? Cô chỉ là một nhân viên nhỏ mà công việc bận bịu như vậy không hiểu sao người làm chủ tịch một công ty lớn như vậy lại rất rãnh thời gian. Lúc mà cô không còn kiên nhẫn nữa muốn mắng người thì bên kia lại trả lời.
"Không có gì" Trác Diệu phun ra ba chữ liền cúp máy.
Lục Dĩ Nhi nhìn vào màn hình điện thoại, mặt đầy hắc tuyến. Thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà hắn. Đồ thần kinh, làm cô cứ tưởng xảy ra chuyện gì. Nhưng mà dù sao hôm qua hắn là người giúp đỡ cô nếu không thật sự cô không biết bản thân gây ra chuyện gì. Cũng nên làm chút gì đó gọi là cảm ơn.
Trác Diệu ở phòng chủ tịch "hắc xì" một cái. Ngoài Lục Dĩ Nhi ra còn ai mắng hắn chứ. Cô như vậy hắn cũng yên tâm rồi. Không hiểu vì sao hắn không thể tập trung vào công việc được, đầu óc luôn nghĩ đến huyện hôm qua. Cầm điện thoại nhấc lên nhấc xuống cũng quyết định gọi cho cô, chủ tịch quan tâm nhân viên không có gì lạ cả. Nghe giọng cô lúc nãy không có cái gì gọi là thương tâm hay đau buồn cả, thật không hiểu nổi người phụ nữ này. Dù sao cũng là một nữ nhân tại sao lại phải cố gắng kiên cường như vậy. Nhưng... Tự dưng hắn quan tâm làm cái gì chứ, chết tiệt.
-----
Giờ ăn trưa, Lục Dĩ Nhi đi đến phòng ăn mặc kệ ánh mắt kỳ lạ của đám đồng nghiệp. Cô ngồi ở một góc riêng biệt, ăn nốt phần cơm của mình. Dù gì cũng đã quen, mỗi ngày cô đều ăn cơm một mình như vậy. Có thể nói từ nhỏ đến lớn ngoài mẹ ra, Trác Diệu là người đầu tiên cùng cô ăn cơm.
Nói không lo chuyện của Hướng Ngọc cũng không đúng, hôm nay cô lại không nhìn thấy cô ta. Không biết Trác Diệu sẽ xử lí ra sao. Mà thái độ của hắn hôm nay cũng rất lạ, bình thường giờ ăn trưa chẳng phải sẽ gọi điện xuống bảo cô chạy đi ra ngoài mua thức ăn sao? Cô cứ tưởng mình là ô sin cao cấp ấy. Hôm nay lại không có gọi bảo cô mua, mặc kệ hắn đi, quỷ keo kiệt đó có chết đói cũng không liên quan gì đến cô.
"Nè cho anh" Lục Dĩ Nhi tươi cười, đặt một phần cơm trên bàn làm việc của Trác Diệu.
Trác Diệu nâng mí mắt nhìn gương mặt trắng tuyết xinh đẹp của Lục Dĩ Nhi. Lại nhìn xuống phần cơm trên bàn, hắn không có kêu cô mua.
"Khụ... Quà cảm ơn, không phải bào ngư di cá gì đắt tiền như những món của chủ tịch hay ăn nhưng ăn cũng không có tệ. Có nhận hay không?" nhìn gương mặt của Trác Diệu liền biết hắn không hiểu cái gì. Lục Dĩ Nhi hắng giọng nói, c ô rất chân thành cảm ơn đó nha. Thức ăn thường ngày cô mua cho Trác Diệu đều là tiền của hắn nhưng mà phần thức ăn này là mua bằng tiền của cô nha. Vốn dĩ định tự tay mình nấu ăn tặng hắn, lại nghĩ đến tài nghệ nấu ăn của mình... Nếu thật sự tự tay cô làm chắc chắn quỷ keo kiệt liền ghét bỏ hỏi: "Thức ăn này cô nấu cho heo ăn à?" cho nên liền chạy ra ngoài mua cơm cho hắn.
Trác Diệu gương mặt xuất hiện tia kinh ngạc nhưng nhanh chóng liền biến mất. Lại trưng ra vẻ mặt kiêu ngạo.
"Xét thấy em có lòng cảm ơn, tôi cũng miễn cưỡng mà nhận vậy"
Lục Dĩ Nhi bĩu môi, quỷ keo kiệt này lại kiêu ngạo như vậy? "miễn cưỡng" nghe xong lại có cảm xúc muốn lấy lại quà. Hừ, cô có lòng như vậy chạy bộ đi mua thức ăn về, quan trọng nhất là tiền của cô a, tự nhiên lại cảm thấy làm như vậy thật lãng phí. Tiền đối với cô quan trỏng biết bao, lại lấy mua thức ăn cho hắn lại tỏ thái độ như vậy. Càng nghĩ càng tức giận mà.
Nhìn Lục Dĩ Nhi sắc mặt xám xịt tức giận, trừng mắt nhìn mình Trác Diệu lại cảm thấy buồn cười. Không biết từ bao giờ lại có sở thích chọc giận cô như vậy? Vẻ mặt cô tức giận... Rất đáng yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...