Edit: Lê Mai
Beta: Hoe
___
Trác Tử đứng đơ ra tại chỗ.
Hôm đó, nó gặng hỏi thì thầy Ưng đã trả lời rằng em trai thầy và anh nó đang yêu nhau, người chụp ảnh với anh nó ở khách sạn Bourdon là em thầy ấy! Cơ mà cậu em trai này...!Đúng như lời thầy kể, cậu bé được mẹ nuôi nấng sau khi gia đình tan vỡ, nhưng nom tuổi tác thì...
Trác Tử nhìn ông anh bằng ánh mắt đầy xót xa, thầm nghĩ, anh nó không bị dìm lồng heo nữa mà sắp vào nhà đá bóc lịch rồi!
"Em đang nghĩ linh tinh gì vậy?" Trác Thù kéo cô nhóc qua một bên: "Mau về nhà đi."
Trác Tử thì thầm: "Rốt cuộc mọi chuyện là sao?! Nếu anh không khai thật, em sẽ đích thân tống anh vào nhà giam, đến lúc đó đừng trách em vô tình!"
"..." Trác Thù vẫy một chiếc taxi, đẩy Trác Tử vào trong: "Em động não suy nghĩ chút đi."
"Anh định đi đâu?!" Trác Tử nhìn anh trai đóng sầm cửa lại rồi bước về phía ba người kia.
Ngay khoảnh khắc ấy, nó chợt ngộ ra bức ảnh kia bất thường ở chỗ nào.
Nếu xét về chiều cao, người trong ảnh không thể là một đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi được!
Vậy chứng tỏ...
"Yaaa!"
"Cháu gái la hét gì thế?" Bác tài xế giật nảy mình, đoạn bác cười phá lên: "Ai đi ngang qua còn tưởng bác làm gì cháu đấy."
"Moa ha ha ha! Cháu có chị dâu rồi ạ! Chời má, hóa ra thầy Ưng mới là chị dâu của cháu!" Trác Tử kích động đến nỗi ôm chầm lấy cặp sách, hú hét ầm ĩ suốt quãng đường về nhà.
*
Cùng lúc đó, tại một tiệm cà phê ở gần trường, Ưng Đồng Trần ngồi nghiêm chỉnh trong góc phòng, nhìn hai người đối diện với vẻ mặt lạnh tanh.
Trác Thù ngồi nghịch điện thoại di động bên cạnh, chốc chốc lại lườm mẹ con nhà nọ bằng ánh mắt sắc lẹm như dao.
Thời còn trẻ, Đào Nhân Diễm là người đẹp nổi danh khắp vùng, thích nhất là được trang điểm ăn diện.
Thế nên lúc bà gặp cha Ưng, hai kẻ hợp cạ bắt đầu ăn chơi đàng điếm, tiêu tiền như nước hết ngày này qua ngày khác.
Kết quả là cưới rồi mới nảy sinh mâu thuẫn, cặp vợ chồng chỉ biết ăn tiêu không lo tiết kiệm dẫn đến xích mích, chửi bới nhau.
Cha Ưng cảm thấy mình không được tôn trọng nên đã tằng tịu với một cô gái dịu dàng và ngoan ngoãn hơn.
Lúc ấy Đào Nhân Diễm mới sinh con nên không dám li hôn, đành phải đến nhà cha mẹ chồng ăn vạ suốt ngày, moi tiền từ họ.
Một thời gian sau, bà tìm được tình yêu đích thực của đời mình.
Vì trả thù chồng mà bà sẵn sàng ngoại tình, thậm chí còn sinh con cho gã đàn ông đó.
Gia đình họ chỉ tồn tại trên danh nghĩa, mãi cho đến khi Ưng Đồng Trần học cấp ba, nó mới hoàn toàn đổ vỡ.
Đã ngần ấy năm trôi qua, đây là lần đầu tiên Đào Nhân Diễm ngắm Ưng Đồng Trần một cách cẩn thận đến thế.
Trước kia bà chỉ coi thằng con này là gánh nặng, nhưng hôm nay nhìn kĩ mới phát hiện ra nó thừa hưởng hết thảy những nét đẹp của mình.
Bà giơ tay sờ gương mặt già nua, cười trừ: "Đồng Trần ơi, con có nhớ mẹ không?"
Ưng Đồng Trần nhếch môi: "Có việc gì thì nói, không thì biến đi cho khuất mắt."
"Có việc, có việc." Đào Nhân Diễm cứ tưởng rằng sau nhiều năm không gặp, đứa con trai sẽ hiền lành hơn chút ít, ai dè nó vẫn là loại ngoa ngoắt như xưa.
Có điều bây giờ cần nhờ vả người ta, bà buộc lòng phải khúm núm xin xỏ: "Đồng Trần à, mẹ li hôn rồi, gã đàn ông đó chẳng hề yêu mẹ như gã nói.
Gã ta lừa mẹ, hứa hẹn sẽ dẫn mẹ ra nước ngoài, nào ngờ gã đưa mẹ đi rửa bát! Gã ta thì giỏi rồi, mới mấy năm đã chạy sang châu Phi làm thợ mỏ, bỏ mặc hai mẹ con côi cút một mình."
Trác Thù cười gằn: "Hai người mà côi cút một mình hử?"
Đào Nhân Diễm quay sang nhìn, thấy người đàn ông này đẹp trai lai láng lại mặc toàn hàng hiệu, bà tò mò hỏi: "Đây là bạn con à?"
Ánh mắt Ưng Đồng càng ngày càng lạnh, anh không muốn Trác Thù bị dính líu đến họ, bèn đứng dậy định rời đi: "Nếu không nói việc chính thì đừng nói nữa."
"Nói nói nói, mẹ nói luôn đây, con đừng đi." Đào Nhân Diễm lập tức kéo anh lại: "Đồng Trần ơi, con giúp Tiểu Nhàn đi.
Dẫu sao Tiểu Nhàn cũng coi như là nửa em trai của con mà."
Ưng Đồng Trần nhìn đứa bé vẫn cắm cúi lướt điện thoại nãy giờ: "Tôi và thằng bé không có bất cứ quan hệ nào."
Đào Nhân Diễm lắp bắp: "Dù con có thừa nhận hay không thì Tiểu Nhàn vẫn là em trai con.
Sau khi về nước, mẹ đã chạy đôn đáo khắp nơi tìm trường cho nó.
Mẹ nghe họ hàng dưới quê bảo con làm giáo viên ở đây.
Mà đây là ngôi trường tốt nhất tỉnh, con coi có cách nào giúp Tiểu Nhàn vào học được không? "
"Học phí cao lắm." Ưng Đồng Trần nói: "Bà trả nổi không?"
Đào Nhân Diễm nhìn anh, nài nỉ: "Con biết mà Đồng Trần, mẹ làm gì có xu nào..."
Qua một lúc lâu, ánh mắt Ưng Đồng lạnh như băng, hai tay chậm rãi siết chặt thành nắm đấm, in rõ dấu hằn đỏ ửng trong lòng bàn tay: "Cút đi."
"Đồng Trần, chẳng lẽ con thật sự nhẫn tâm mặc kệ mẹ sao?" Đào Nhân Diễm lớn tiếng chất vấn làm khách khứa xung quanh đều ngoái lại nhìn.
Lúc này, Trác Thù - người im lặng trong suốt cuộc trò chuyện bỗng bật cười: "Rốt cuộc cũng nhắc đến tiền?"
Đào Nhân Diễm giật mình: "Cậu...!cậu là ai?"
"Tôi?" Trác Thù cất điện thoại di động, duỗi chân ra rồi vắt tréo, đút tay vào túi quần.
Hắn ngả người tựa vào ghế, vênh váo như thể vừa bốc được hai năm tám vạn: "Tại sao bà không hỏi cậu ta xem tôi là ai."
(*) Hai năm tám vạn trong mạt chược, tiếng lóng Bắc Kinh, nghĩa bóng là chỉ sự kênh kiệu, tự đắc, sung sướng.
Ưng Đồng Trần đưa mắt nhìn Trác Thù.
Anh nghĩ ngợi chốc lát, đang định nhắc khéo hắn không cần phải come out với họ thì hắn lại nói: "Tôi là chủ nợ của cậu ta."
Ưng Đồng Trần: "."
Đào Nhân Diễm há hốc mồm: "Chủ...!nợ?"
"Đúng vậy, cậu ta nợ tôi hơn một triệu Nhân Dân tệ, đòi mãi vẫn chưa trả hết.
Cũng may bà đến đúng hôm nay, chắc hẳn bà là mẹ ruột của cậu ta phải không? Vậy bà trả nốt khoản nợ này đi."
"Hơn một triệu tệ?!" Đào Nhân Diễm nhìn Ưng Đồng Trần bằng ánh mắt sửng sốt.
Khóe miệng Ưng Đồng Trần giật giật, anh cúi đầu rất thấp nên không thấy rõ vẻ mặt.
Song, Đào Nhân Diễm lại tưởng anh ngầm thừa nhận, càng khó tin hơn: "Tôi nghe đồn nó là sếp lớn mà, sao lại nợ nần chồng chất thế này?"
"Ngu xuẩn." Trác Thù cười ha ha: "Làm càng to rủi ro càng lớn, số tiền thua lỗ không phải là thứ mà mấy kẻ rửa bát, đào mỏ như bà có thể tưởng tượng được.
Cậu ta sơ sẩy để công ti phá sản mới phải về đây làm giáo viên."
Đào Nhân Diễm sợ tới mức mặt tái mét, sốt ruột hỏi: "Đồng Trần, những gì cậu ta nói là thật sao?"
Ưng Đồng Trần mím chặt môi, đầu gục xuống càng thấp, bả vai khẽ run.
"Đương nhiên là thật, bà nhìn đi, cậu ta đang trộm lau nước mắt đấy.
Nếu bà muốn xem hợp đồng vay nợ, vậy lát nữa đi cùng tôi một chuyến." Trác Thù nói: "Với đồng lương ít ỏi của cậu ta, tôi e là cả đời cũng không trả xong.
May sao bà tới đúng lúc, sau này cả nhà bà lo liệu trả nợ cho cậu ta đi.
Bằng không tôi sẽ bẻ gãy tay cậu ta...!bẻ gãy tay mấy người."
Đào Nhàn hẵng còn nhỏ, nào đã trải qua những mặt tối của xã hội bao giờ.
Nó không khỏi nhớ đến những bộ phim xã hội đen trên tivi, sợ sệt nhìn Trác Thù, lặng lẽ kéo tay mẹ, lắp bắp: "Mẹ ơi, về thôi."
"Định chuồn ư? Tôi đợi mãi mới có người đến trả tiền, sao có thể để bà chạy dễ dàng như vậy." Trác Thù gọi điện thoại: "Vào đi."
Lát sau, một người phụ nữ sắc sảo bước vào, theo sau cô là tám gã đàn ông cao to lực lưỡng, dàn hàng bao vây lấy bàn của họ.
"Thưa sếp, nên xử lí họ như nào?" Mễ Xu gật đầu chào, hỏi với giọng quả quyết.
Trác Thù chỉ hai người đối diện: "Bà ấy là mẹ Ưng Đồng Trần, khoản nợ còn lại sẽ do bà ấy chịu trách nhiệm.
Còn thằng nhóc này...!cô dẫn nó đến công trường làm khuân vác, bắt nó làm công gán nợ cả đời."
"Mẹ ơi, con không muốn phải khuân vác đâu!" Đào Nhàn nhìn mấy gã đàn ông vai u thịt bắp đứng xung quanh mình, run như cầy sấy: "Con không học, con không muốn học nữa, chúng ta về thôi mẹ."
Mặt Đào Nhân Diễm xám ngắt như tro, bà gặng hỏi: "Đồng Trần, con nợ nhiều như vậy thật à?"
"Ừm, số còn lại bà trả giúp tôi đi." Ưng Đồng Trần một mực cúi đầu nãy giờ, rốt cuộc cũng chịu gật đầu, giọng điệu khác hẳn với ngày thường.
Anh sắp không nhịn được mà cười phá lên mất!
Trác Thù nhướng mày: "Vậy cứ quyết định như thế đi."
"Không không không!" Đào Nhân Diễm gào toáng lên, quơ lấy túi xách: "Chuyện này chẳng liên quan gì đến chúng tôi.
Oan có đầu nợ có chủ, nó nợ cậu, vì sao lại bắt tôi trả?"
"Nhưng có vẻ bà thương cậu ta lắm mà?"
"Đâu có, tôi chỉ giả vờ thôi.
Tôi không quen cậu ta, đã lâu rồi chúng tôi không gặp nhau." Đào Nhân Diễm đứng dậy kéo Đào Nhàn toan rời đi, ai dè lại bị mấy gã đàn ông chặn đường: "Các người định làm gì?"
"Tôi đã bảo, làm gì có chuyện đi dễ như vậy." Trác Thù nhìn Mễ Xu: "Cô đưa Ưng Đồng Trần về trông chừng cẩn thận, đừng để cậu ta chạy lung tung."
"Đã rõ." Mễ Xu duỗi tay ra: "Anh Ưng, mời anh ngoan ngoãn đi theo tôi, đừng ép chúng tôi động thủ."
"..." Ưng Đồng Trần liếc Trác Thù, đứng dậy theo Mễ Xu ra ngoài.
Lúc bước đến cửa, anh ngoảnh lại nhìn lướt qua bóng dáng Đào Nhân Diễm, nhếch môi cười tự giễu chính mình rồi xoay người đi thẳng.
Khi Đào Nhân Diễm ngoái lại thì Ưng Đồng Trần đã đi mất, bà quay đầu lại, dè dặt nhìn Trác Thù và đám người hắn dẫn đến: "Các người muốn làm gì? Coi chừng tôi báo cảnh sát!"
"Xin mời, cần tôi báo giúp không?" Trác Thù nói.
Nhìn thái độ dửng dưng của hắn, Đào Nhân Diễm ngẫm nghĩ một hồi, chợt nhớ đến mấy anh chàng ngông cuồng trong bộ phim Bến Thượng Hải mà mình từng xem khi xưa!
Trông người đàn ông này cũng hơi ngông cuồng.
Cậu ta dám khích mình báo cảnh sát chứng tỏ là không sợ pháp luật.
Có lẽ khi báo cảnh sát xong, đầu mình đã một nơi, cổ mình ở một nẻo rồi.
Nghĩ vậy, bà toát mồ hôi lạnh: "Cầu xin cậu thả chúng tôi đi.
Học phí tôi còn không trả nổi thì móc đâu ra tiền trả nợ."
"Nhưng bà là mẹ ruột của cậu ta mà?" Trác Thù rút chân về, ngồi thẳng lưng, khí thế càng áp đảo hơn: "Nếu không muốn trả nợ giúp cậu ta, bà phải viết giấy chứng nhận cho tôi."
"Giấy chứng nhận gì?" Đào Nhân Diễm hỏi ngay lập tức.
"Từ nay về sau, dù cậu ấy sống hay chết, đau ốm hay khỏe mạnh, sang giàu hay nghèo hèn đều không liên quan đến các người."
Đào Nhân Diễm run lẩy bẩy: "Ý cậu là...!muốn tôi từ con?"
"Bà không nỡ? Vậy mấy triệu..."
"Mẹ, mẹ mau viết đi!" Đào Nhàn hối thúc: "Học hành làm gì để phải gánh thêm đống nợ.
Mẹ viết nhanh nhanh rồi còn về."
"Được...!Mẹ viết, mẹ viết là được." Đào Nhân Diễm run run nhận lấy giấy bút từ tay Mễ Xu, viết đơn từ con.
Trác Thù đọc qua một lượt, lạnh lùng nói: "Về đi, sau này đừng bén mảng tới đây nữa.
Nếu tôi phát hiện bà lén lút tìm cậu ấy, bà tự gánh lấy hậu quả."
"Được được, chúng tôi sẽ không tìm nó nữa." Đào Nhân Diễm hoảng loạn đứng dậy, kéo Đào Nhàn chạy ra khỏi quán.
Thật lâu sau, Mễ Xu mới thở phào nhẹ nhõm: "Chậc chậc, thật là tệ bạc.
Sếp, sếp thấy tụi em diễn đạt không?"
Trác Thù lia mắt nhìn xung quanh: "Tăng lương, tất cả trở về làm việc tiếp."
Vậy là nhóm nhân viên đành tiu nghỉu quay về công ti, dẫu rằng ai cũng muốn diễn kịch tiếp.
Mễ Xu thấy Trác Thù ngồi yên tại chỗ, nhìn chằm chằm lá đơn trong tay với vẻ đăm chiêu, bèn nhắc: "Anh Ưng về nhà rồi."
"Ừ." Trác Thù vo viên tờ giấy, ném cho Mễ Xu: "Cất cái này đi, đừng để em ấy nhìn thấy."
"Vâng, em hiểu." Tuy không biết đầu đuôi câu chuyện, nhưng qua tình huống vừa nãy cô cũng đoán được đôi chút: "Bà ấy thật sự không xứng làm mẹ."
Trác Thù lặng thinh, đoạn hắn khẽ nói: "Bà ấy không phải là mẹ của Đồng Trần, mà là mẹ của thằng nhóc kia."
"Đúng vậy, đều là con trai, tại sao lại bên trọng bên khinh thế chứ." Mễ Xu bất bình lên án: "Hừ."
*
Trác Thù đến nhà Ưng Đồng Trần, gõ cửa nhưng không ai ra mở.
Ưng Đồng Trần tắm xong, ra phòng khách lấy chai sữa, vừa ngửa cổ lên định uống vài ngụm thì nghe thấy tiếng ổ khóa bật mở.
Anh giật mình quay sang nhìn, vô tình để giọt sữa nhỏ xuống cằm.
Thấy người bước vào Trác Thù, anh mới yên tâm thở phào một hơi, song vẫn không nén nổi bất ngờ: "Sao anh lại có chìa khóa?"
Trác Thù đóng cửa lại, lắc chìa khóa: "Lần trước anh đợi ở nhà em, trong lúc rảnh rỗi...!đã đi làm thêm một chiếc."
Ưng Đồng Trần: "..."
Trác Thù tiến lên phía trước, nhìn đôi môi mỏng của Ưng Đồng Trần hơi hé mở.
Sợ đối phương bắt mình giao nộp chìa khóa, hắn bèn duỗi tay vuốt ve gò má Ưng Đồng Trần, đầu ngón tay cái mân mê khóe môi, cúi đầu hôn lên giọt sữa vương trên cằm anh, sau đó áp môi xuống.
Quả nhiên Ưng Đồng Trần không nhắc đến chìa khóa nữa.
Trước lúc ngủ, Trác Thù ôm Ưng Đồng Trần vào lòng, hỏi: "Em có buồn không?"
"Không sao, em quen rồi.
Chỉ cần không trao hi vọng thì sẽ không thất vọng..." Ưng Đồng Trần nhắm mắt lại, thiu thiu chìm vào giấc ngủ.
Trác Thù xoa đầu Ưng Đồng Trần, yêu thương ùa về tràn ngập cõi lòng hắn.
Thà rằng Ưng Đồng Trần òa khóc trút mọi buồn phiền với hắn, thế nhưng em ấy lại chẳng oán thán lấy một lời.
Phải thất vọng về người thân bao nhiêu mới buông bỏ hết thảy như vậy?
"Em đừng lo, bọn họ sẽ không tìm em nữa.
Nếu họ dám, tôi sẽ đuổi họ giúp em."
Còn nữa, mai này anh sẽ xây cho em một tổ ấm.
Câu cuối cùng, hắn thầm tự nhủ với chính mình.
"Hôm nay anh bảo em nợ tiền anh, lần sau là sẽ gì?" Ưng Đồng Trần buồn cười.
"Nợ tình anh."
Ưng Đồng Trần mỉm cười, lát sau mới thốt lên: "Cảm ơn anh."
"Cảm ơn cái gì, chúng ta đã là của nhau rồi." Trác Thù nói đầy ẩn ý: "Phải không nào?"
Ưng Đồng Trần nhận thấy phản ứng của người nào đó, lườm nguýt hắn: "Anh tránh xa em ra."
"Không."
Trác Thù ôm anh cọ cọ, chẳng mấy chốc đã khơi dậy ham muốn trong anh.
Anh trở mình đè lên người hắn, bật đèn, đôi mắt đầy ắp ý cười: "Coi bộ anh chưa nếm thử sự lợi hại của thầy Ưng."
Trác Thù: (*^▽^*)
Ngày hôm sau, ánh nắng chan hòa chiếu rọi khung cảnh ngoài cửa sổ.
Ưng Đồng Trần thức dậy, lơ mơ xuống giường đi uống nước.
Thấy Trác Thù đứng ở ban công, anh ngáp một cái, hỏi: "Ăn gì?"
"Ăn gì cũng được." Trác Thù ngoảnh lại trả lời.
Ưng Đồng Trần nhận thấy hắn đang nghe điện thoại nên cũng không quấy rầy, anh đặt vài món trên mạng rồi rửa mặt, thay quần áo.
Lúc ăn sáng, anh buột miệng hỏi: "Ai gọi vậy?"
"Cha mẹ anh."
"Ồ, mới sáng sớm đã gọi cho anh?" Ưng Đồng Trần bưng cốc sữa bò.
"Thường thì không, nhưng hôm nay là tết Dương lịch." Trác Thù nói: "Họ muốn gặp em."
"Phụt."
Trác Thù rút tờ khăn giấy, điềm nhiên lau mặt: "Được không?"
Ưng Đồng Trần lau sữa đọng lại trên môi, người luôn giữ được bình tĩnh như anh cũng phải luống cuống: "Hai bác muốn gặp em ư?"
"Ừ." Trác Thù gật đầu, gầm lên: "Anh biết ngay là con nhóc A Tử sẽ bép xép với cha mẹ."
"..." Ưng Đồng Trần đỡ trán: "Vậy mà anh còn cười tươi như thế?"
Trác Thù nhéo má mình, cố gắng không để khóe miệng nhếch lên: "Đi nhé, cha mẹ anh thật lòng mời thầy Ưng đến thăm hỏi phụ huynh."
"..."
Một tay Ưng Đồng Trần đỡ trán, tay kia đặt trên bàn khẽ động đậy.
Đoạn, anh nắm tay Trác Thù, thủ thỉ: "Bắt buộc phải đi hôm nay sao? Em không đi được không?"
Trác Thù nhoẻn miệng cười, đưa hai tay bọc lấy tay anh, nhẹ nhàng cất giọng: "Không được."
Vẻ mặt Ưng Đồng Trần như thể gặp phải cú sốc tột độ, rụt phắt tay về.
Hai giờ sau, Ưng Đồng Trần ngồi trong xe, hít một hơi thật sâu, thật - là - sâu.
Trác Thù thấy anh chần chừ không chịu xuống xe, bật cười: "Em sợ cái gì? Cha mẹ anh không ăn thịt em đâu.
Huống chi em đã từng đến nhà anh rồi mà."
"Sao giống nhau được! Lần trước em đến thăm hỏi phụ huynh thật!" Ưng Đồng Trần liếc xéo hắn.
Bỗng nhiên anh rướn người xoa đầu hắn như nựng cún con, lúc này mới thoải mái hơn.
Trác Thù cười xin tha, chui ra khỏi xe, vòng sang bên kia để mở cửa.
Hắn vươn tay: "Mời thầy Ưng."
Ưng Đồng Trần đập tay hắn, tự bước xuống xe.
Nom đầu tóc hắn bù xù, để hai bác bắt gặp thì không hay lắm, anh bèn vuốt lại nếp tóc giúp hắn.
Bốp! Bốp! Bốp!
Trên tầng hai rộ lên một tràng pháo tay, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía ban công.
Trác Tử vỗ tay hết mình: "Cha mẹ ơi, thầy Ưng đến rồi!"
"Mẹ đây mẹ đây." Mộc Tình lập tức kéo Trác Phục ra khỏi phòng: "Ông già kia nhanh lên!"
Ưng Đồng Trần ngửa đầu nhìn, đang định lên tiếng chào hỏi thì thấy bác trai, bác gái mỗi người đứng một bên, nhanh nhẹn giăng tấm băng rôn màu đỏ chót...
Nhiệt liệt chào mừng thầy Ưng đến kiểm tra và chỉ đạo!
Ưng Đồng Trần: ".".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...