Tám giờ sáng chủ nhật Nam Lãnh cùng vợ tay trong tay lên chiếc xe Mercedes phiên bản giới hạn đến điểm hẹn.
"Em có ngại người lạ không?" Vừa lái xe Nam Lãnh vừa nắm tay cô quan tâm.
Hàm Hi Họa lắc đầu.
"Ổn ạ." Nhìn người đàn ông mỉm cười hôn lên mu bàn tay mình, Hàm Hi Họa hơi ngại ngoảnh mặt đi nơi khác.
Thời tiết hôm nay rất tốt, thế mà chuẩn bị sang năm mới rồi.
Thời gian trôi nhanh thật, mới đó cô đã trọng sinh gần một năm.
"Em đã làm lại cuộc đời gần một năm rồi." Đã rất lâu kể từ khi cả hai lần nữa chấp nhận đối phương, buông bỏ những gì của kiếp trước bọn họ đã không nhắc đến chuyện trọng sinh.
Hiện tại không hiểu sao cô lại có chút hoài niệm tuy tất cả đều là những chuyện buồn và bất hạnh nhưng nếu không có chúng cô và anh có lẽ sẽ lỡ mất nhau mãi mãi.
Nam Lãnh khựng vài giây, anh nhìn cô thấy cô không có biểu cảm gì khác lạ.
Bàn tay siết chặt lấy tay cô hơn.
Anh lên tiếng: "Thật ra dù cho thời gian trở lại khi ấy, anh vẫn sẽ làm như vậy."
Trái tim Hàm Hi Họa khẽ hẫng một nhịp, ánh mắt cô vẫn hướng đến cảnh vật bên ngoài, chỉ là nơi ấy đã đọng một tầng hơi nước.
Người đàn ông ấy… người mà cô yêu cả hai kiếp… anh hy sinh vì cô rất nhiều kể cả mạng sống thế nhưng anh nói rằng dù có quay lại anh cũng sẽ ngu ngốc mà bất chấp vì cô phạm tội.
Biết rằng tất thảy đã qua, hiện tại mới là điều nên trân trọng nhưng sẽ không ai hiểu với cô quá khứ cũng như cuộc đời kiếp trước có một sứ mệnh lớn lao thế nào.
Trong không gian xe lặng như tờ, Nam Lãnh cào nhẹ lòng bàn tay của vợ.
Anh lo lắng hỏi: "Sao thế em?"
Hàm Hi Họa vô tình chạm phải một hình ảnh bên kia đường, một gia đình ba người, cặp vợ chồng trẻ đang dắt tay bé con đi dạo.
Cô nói: "Em muốn có một bé cưng."
Nam Lãnh kinh ngạc quay hẳn sang quan sát cô thật kỹ rồi anh thở dài một hơi.
"Em còn nhỏ quá.
Còn cả nghề nghiệp của em nữa."
Chính cô cũng không rõ vì sao vừa rồi mình lại thốt ra lời ấy nhưng cô thật sự muốn có một bé bi với Nam Lãnh.
Đó cũng là ước mong vô cùng xa vời trong cuộc đời trước của cô, cuộc đời này cô nhất định sẽ làm được.
Nhưng đúng như Nam Lãnh nói, hiện tại không thích hợp.
Đến địa điểm hẹn là chín giờ sáng, bọn họ đã chuẩn bị sẵn máy bay tư nhân để sang bên kia đảo chơi.
Đảo đó tên là Island Big là một nơi dành cho tầng lớp quý tộc.
Nó như một khu ăn chơi chính hiệu có đầy đủ mọi thứ tha hồ cho bạn thoải mái xả stress, chỉ cần bạn có tiền và chịu chơi.
Máy bay tư nhân được đặt trong sân Golf tư nhân của Nam Lãnh.
Hàm Hi Họa không thích chơi golf thành ra cô cũng chưa từng tới đây bao giờ, chỉ nghe Nam Lãnh nói anh sở hữu một sân golf tại thành phố H thôi.
Hai bọn họ xem ra là người đến muộn nhất rồi.
Nam Lãnh mở cửa xe sau đó trước sự chào hỏi nhiệt tình của mấy người bạn nam có nữ có, anh đi vòng sang bên kia đỡ Hàm Hi Họa ra.
Cô mỉm cười với anh rồi đặt tay mình vào lòng bàn tay to rộng của người đàn ông.
Hôm nay Hàm Hi Họa ăn mặc khá đơn giản, một chiếc đầm body không tay màu tím nhạt, bên ngoài khoác áo lông vũ màu trắng, chân mang đôi bốt đế thấp.
Thời tiết đã trở lạnh cô cũng xả tóc giúp che chắn không khí lạnh.
Thẩm Thiếu Hàng vừa nhìn thấy dung nhan Nam phu nhân trong truyền thuyết cả người sững sờ, sao lại… sao giống với người trong hình nền điện thoại của mình quá vậy.
Đến khi Nam Lãnh lên tiếng mới kéo hồn đám người này về thực tại.
"Đây là vợ tôi - Hàm Hi Họa, vì nghề nghiệp của cô ấy nên chúng tôi chưa công khai." Nói rồi anh nghiêng đầu nhìn vợ nhếch miệng, bàn tay siết chặt lấy eo cô ra hiệu.
Hàm Hi Họa đảo mắt qua một lượt.
Có tổng cộng sáu người thêm hai vợ chồng cô nữa là tám, ngoại trừ Thẩm Thiếu Hàng và một nữ diễn viên trẻ cô có biết qua thì ai cũng lạ mặt.
Hàm Hi Họa nở nụ cười như hoa như ngọc gật đầu với bọn họ, lời ít ý nhiều.
"Lần đầu gặp mặt.
Xin chào."
"Ôi, là ngôi sao đang nổi trong nửa năm gần đây nhỉ?" Người nói là nữ diễn viên Ngô Á Chi, giọng điệu có chút mỉa mai.
Có lẽ đang ám chỉ cô đi cửa sau, nhờ Nam Lãnh mới liên tục giành được những con mồi béo bở kia.
Hàm Hi Họa vẫn giữ nụ cười đúng mực, cô dùng tâm thế đối đãi với người không quan trọng đáp trả.
"Tôi còn chưa có tác phẩm nào cả, không thể bằng chị Á Chi được."
Người đàn ông hiểu được ý tứ trong lời nói của Ngô Á Chi, anh nhíu mày lên tiếng.
"Sự nghiệp của vợ tôi đều không can thiệp, vợ tôi không phải là người thích dựa dẫm." Anh đã ra mặt như vậy, không ai dám ho he gì nữa.
Địa vị và thủ đoạn tàn bạo của Nam Lãnh ở đây ai cũng rõ.
Ngô Á Chị cười sượng rồi không nói thêm gì.
Có lẽ trong số những người có mặt tại đây, cô nàng Mỹ Nhân là mang gương mặt đúng mực nhất.
Không ngạc nhiên, không lộ chút cảm xúc khác lạ nào nhưng chính vì vậy mà càng sơ hở.
Hàm Hi Họa cảm giác người phụ nữ đó nhìn mình bằng ánh mắt… khinh thường.
Đúng vậy, cô ta không có thiện cảm với cô nhưng Hàm Hi Họa không muốn quan tâm nhiều.
Chỉ là cô không thích cái ánh mắt cô ta thoáng qua Nam Lãnh, nó khác hoàn toàn với tất cả những người khác.
Là dịu dàng và uất ức.
Hàm Hi Họa cười khẩy trong lòng, cô vòng tay ôm lấy eo Nam Lãnh, hơi ngẩng mặt chạm phải ánh mắt đầy ý cười của anh, cô xấu hổ không dám nhìn tiếp.
"Được rồi, chúng ta khởi hành thôi." Thẩm Thiếu Hàng nãy giờ đang nghĩ canh lúc Nam Lãnh không chút ý mình phải đổi cái ảnh nền ngay, nếu để cái tên kia biết thì anh xong đời.
Chuyện thì đơn giản thôi, anh thấy hình cô gái này quảng bá cho thương hiệu nước hoa Ladidé xinh đẹp quá nên lưu về rồi làm hình nền điện thoại.
Có ai ngờ người ta là vợ của bạn thân mình.
Đúng là trái đất hình tròn.
Cũng do ai đó giấu vợ kỹ quá đấy, không thể trách anh được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...