Tạm gác chuyện của Thái tử gia Sa Hoàng qua một bên, Hàm Hi Họa hít sâu nhanh chân đi tới nhấn chuông hai cái.
"Xin hỏi ai đấy?" Trên màn hình nhỏ bên cạnh chuông cửa không hiện lên hình ảnh người nào cả, chỉ có âm thanh của phụ nữ.
Hàm Hi Họa nhìn cái màn hình trắng trơn trả lời: "Cho hỏi là cô Hạ Nghi Lạp đúng không ạ?"
Hạ Nghi Lạp nghe tiếng chuông cửa đã khá ngờ vực, ngày thường chẳng có ai tới tìm cô ta ngoại trừ Nam Lãnh.
Lại thêm khu biệt thự này đặc biệt bảo mật và an ninh, người ngoài chắc chắn không thể vào đây.
Cô ta đúng là đang lẩn trốn một thế lực nhưng Nam Lãnh đã đảm bảo hiện tại cô ta đang an toàn.
Bỗng cô ta sực nhớ đến người phụ nữ đến tìm lần trước.
Không lẽ…
Sau khi nhìn rõ một nam, một nữ trong màn hình hiển thị, cô ta nhăn mày quan sát thật kỹ.
Cuối cùng cũng nhìn ra người con gái đó là vợ của Nam Lãnh.
Cô ta đã từng thấy hình ảnh của cô trong bóp da người đàn ông.
Ngoài đời thì vẫn chưa đối mặt bao giờ.
Vốn định chờ thời cơ thích hợp sẽ tìm cô nhưng không ngờ nhanh vậy chính cô đã tới tìm cửa.
Cô ta cảm thấy vô cùng thú vị nhưng cũng hơi lo lắng.
Sợ hành tung, vị trí của mình sẽ bị phát hiện, như vậy ngày tháng cô ta sống yên bình sẽ không còn nữa.
Chỉ là… người phụ nữ của Nam Lãnh… cô ta muốn gặp.
"Cô là ai? Cả người bên cạnh cô?" Hạ Nghi Lạp dán chặt hai mắt lên màn hình, cố tình dò hỏi.
Hàm Hi Họa không hề che giấu, cô báo tên thật của mình còn nhấn mạnh "Là vợ của Nam Lãnh", về Hàm Gia Gia cô chỉ nói sơ là em họ.
Không chắc liệu Hạ Nghi Lạp có trình báo lên Nam Lãnh rằng cô tới tìm cô ta hay không.
Nếu Nam Lãnh biết thì sẽ ra sao? Anh có tức giận việc cô điều tra chuyện này? Nhưng nếu nói là tức giận thì chính cô mới là người nên như vậy.
Thêm nữa là nếu trường hợp Hạ Nghi Lạp biết về sự tồn tại của cô thì việc cô khai danh tính giả chỉ như diễn viên hài trước mặt cô ta.
Thậm chí đến giờ phút này tất cả những lo lắng, trăn trở Hàm Hi Họa đều bỏ quách sang một xó, cô muốn đối diện với cô ta để hỏi rõ sự tình.
Bởi vì bí mật của Nam Lãnh, bí mật mà khiến cô sắp phát điên lên đây chỉ có thể hỏi cô ta.
Nó khiến cô đau đớn nhưng đây là cách duy nhất cô có thể làm.
Hạ Nghi Lạp không ngờ người phụ này lại thẳng thắn như vậy.
Cô ta nhếch miệng nói vọng vào màn hình: "Đợi tôi một chút.
À… chỉ mình cô vào biệt thự, em họ của cô thì không thể.
Xin thứ lỗi." Cô ta cảm thấy vẫn nên đề phòng một chút.
Hàm Hi Họa đương nhiên đồng ý, mà có không đồng ý cũng vô ích.
"Em chờ chị ngoài này.
Chị nói nhanh rồi ra." Cô vỗ nhẹ tay Hàm Gia Gia dặn dò.
Hàm Gia Gia rất lo lắng, cậu giữ cô lại: "Chị vào một mình có nguy hiểm không? Dù sao chúng ta cũng không biết cô ta là người thế nào?"
Hàm Hi Họa mỉm cười trấn an cậu: "Yên tâm, cô ta ngu xuẩn mới ra tay chị ở đây lại còn có em đang đợi ngoài này, còn chưa nói đến vị Thái tử gia khi nãy đã đưa chúng ta tới đây."
Ừm… chị họ phân tích cũng rất có lý, Hàm Gia Gia miễn cưỡng gật đầu: "Vậy chị vô nhanh rồi ra.
Em đợi chị, nhớ là có chuyện phải hét thật lớn đó."
Hàm Hi Họa bật cười bất đắc dĩ với cậu nhóc.
Cửa tự động mở Hàm Hi Họa nháy mắt với Hàm Gia Gia: "Chị vào đây."
Cậu nhóc mím môi nhìn theo Hàm Hi Họa cho đến khi cửa biệt thự đóng kín.
Có hơi nhàm chán, cậu nhìn xung quanh thấy có ghế gỗ dài đặt dưới cây bạch quả.
Xác định vị trí chỗ ngồi có thể quan sát bao hàm căn biệt thự của Hạ Nghi Lạp, cậu nhanh chân tới đó nghỉ chân.
Người đàn ông tuấn tú quan sát màn hình camera, khóe miệng khẽ nhếch lên, anh cầm theo áo khoác rời khỏi biệt thự của mình.
Hàm Hi Họa thừa nhận biệt thự ở Sa Hoàng đúng là như lời đồn cũng xứng tầm với cái giá mà nó vốn cô.
Biệt thự ở Nam gia của cô cũng không thể so bì được.
Trái tim cô hơi nhói lên không rõ vì nguyên nhân gì? Ghen tị sao? Đúng vậy.
Cô đang ghen tị.
Cô ghen vì anh dành căn biệt thự hoàng gia này cho một người phụ nữ khác trong sự ngây ngốc và chẳng biết gì của cô.
Làm sao cô có thể bình đạm phong khinh mà chấp nhận đây.
Đang rơi vào những rối ren thì giọng nói của phụ nữ vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Hàm Hi Họa: "Cô Hàm."
Người phụ nữ với khuôn mặt trái xoan, nhỏ nhắn, thân hình gợi cảm, quyến rũ.
Cô ta đang khoác trên người một bộ váy hai dây màu da.
Vừa nhìn thấy Hạ Nghi Lạp xuất hiện ở cầu thang uốn lượn, Hàm Hi Họa dường như đã đoán định cô ta hoặc là hiện tại hoặc đã từng là tình nhân của Nam Lãnh.
Cô rõ hơn ai hết, phụ nữ bên anh xưa giờ đều mang dáng vẻ gợi cảm và phong tình như cô ta.
Chỉ duy có Hàm Hi Họa cô là khác.
Đương nhiên cô là vợ anh, và chính vì là vợ nên cô luôn ôm ảo tưởng rằng mình khác biệt, mình độc nhất, mình như một làn gió xuân ấm áp đối với anh.
Chỉ là vào thời khắc này, sự cho rằng đó đang dần lung lay.
"Xin chào." Hàm Hi Họa cố gắng giữ thái độ bình đạm đáp lại lời cô ta.
"Ngọn gió nào đưa cô Hàm tới đây và làm cách nào cô lại có thể biết tôi ở đây?" Không vòng vo mà đi vào thẳng vấn đề.
Hàm Hi Họa cũng không quá kinh ngạc bởi thái độ tự tin và thong dong của cô ta như thể cô ta đã sớm biết cô sẽ tới tìm cô ta.
Điều này khiến Hàm Hi Họa hơi khó chịu, đó là cảm giác khi bị kẻ địch nắm được đường đi nước bước.
Chỉ vài giây cô đã trở lại vẻ mặt bình thường nhất, cô nhếch miệng nhìn Hạ Nghi Lạp đối diện đang rót trà.
Thật mâu thuẫn.
Trông bề ngoài có vẻ cô ta rất ra dáng một người phụ nữ có xuất thân từ dòng dõi quý tộc, được dạy dỗ những lễ nghi cơ bản bao gồm cả việc rót trà hay uống trà.
Nhưng Hàm Hi Họa vẫn cảm giác tất cả những gì cô ta đang bày ra trước mắt cô đây là đang cố diễn, đang cố để bản thân mình cao quý.
Bản chất cô ta lại thuộc tầng lớp bình thường, thậm chí là tầng đáy của xã hội.
Ở cô ta Hàm Hi Họa thấy được một sự ti tiện ẩn sâu mà cô ta cố giấu diếm.
Thu lại những ngờ vực của bản thân Hàm Hi Họa đáp: "Lý do vì sao tôi biết cô và biết cô ở đây… hình như tôi không có nghĩa vụ phải nói." Cô nhẹ nhàng nâng tách trà cô ta vừa rót nhấp một ngụm.
Trước ánh mắt không gợn sóng dao động của cô ta, Hàm Hi Họa cũng chẳng tỏ ý tứ gì.
Cô nói: "Tôi đến đây là để xem cô và chồng tôi có quan hệ gì?"
Hạ Nghi Lạp nở một nụ cười rất chói mắt, cô ta bắt chéo chân ngang nhiên nhìn Hàm Hi Họa không chút kiêng dè.
"Nam Lãnh đã không nói cho cô biết thì tôi… cũng không nên làm trái ý anh ấy." Ngoài mặt cô ta không tỏ thái độ khó chịu gì nhưng sự thật là cô ta đã ghen tị với nhan sắc khuynh thành của Hàm Hi Họa, cô ta ghen tị với làn da trắng ngọc của cô, càng ghen tị cái khí chất tinh tế và đầy giáo dưỡng của Hàm Hi Họa.
Bởi vì đó là tất cả những thứ mà cô ta khao khát.
Hai bàn tay đặt trên đầu gối cô ta quấn chặt vào nhau để che giấu sự ghen tị xấu xa của mình.
Nụ cười trên môi Hàm Hi Họa nhạt dần cuối cùng cô đăm đăm dán chặt mắt trên mặt Hạ Nghi Lạp, giọng nói lạnh lùng, xa cách vang lên: "Được, vậy tôi cũng không muốn hỏi nhiều.
Tôi chỉ muốn biết một chuyện… mà chuyện này tôi nghĩ cô có thể trả lời."
Hạ Nghi Lạp vẫn giữ nụ cười giả tạo trên môi, cô ta nhún vai ý mời Hàm Hi Họa cứ hỏi.
Cô dùng ngón cái ma sát ngón trỏ của mình, môi mím lại vài giây rồi lên tiếng: "Nam Lãnh đã từng ngủ cùng cô?"
Hạ Nghi Lạp bật cười thành tiếng, nó khiến Hàm Hi Họa hơi tức giận.
Cô ta uống một hớp trà, nhẹ nhàng mà đặt cốc sứ lại đúng vị trí để tránh nó gây ra tiếng động.
Nó không được tự nhiên như của một cô gái xuất thân tốt, mà đầy sự cẩn thận và quy cũ.
"Đúng vậy." Cô ta bình tĩnh mà trả lời.
Không vòng vo, không mơ hồ mà thẳng thắn thừa nhận.
Cuối cùng Hàm Hi Họa chỉ có thể nhếch miệng một cái, nụ cười ấy có chút thê thảm nhưng chỉ hai giây cô đã vội giấu nó đi.
Cô không muốn người phụ nữ trước mắt thấy bộ dáng bi lụy của mình.
Hàm Hi Họa nghĩ bấy nhiêu đã đủ rồi, cô chẳng còn muốn biết thêm gì nữa.
Cô ta là ai? Vì sao Nam Lãnh lại chu cấp chu đáo cho cô ta như vậy? Liệu cô ta có phải là tình nhân bí mật của anh không? Và nếu như vậy thì hai người đã bắt đầu từ lúc nào?
Cô và anh chỉ mới làm lành không quá lâu, cô không thể chấp nhận sự thật rằng khi anh và cô đang nồng nàn, ngọt ngào thì anh cũng đối xử với một phụ nữ khác tương tự, thậm chí còn hơn như đối với cô.
Hàm Hi Họa thả lỏng bàn tay, cô đứng dậy không nói gì mà xoay người rời đi.
Hàm Gia Gia ngồi ở ghế gỗ nhàm chán liền lấy điện thoại ra chơi game, đang ra sức giết zombie thì một đôi giày thể thao hiệu Nike trắng sạch bong xuất hiện trong tầm mắt.
Rồi giọng nói vừa quen vừa xa lạ của người đàn ông vang lên: "Cậu nhóc đúng là chưa lớn mà." Sa Nhật khom người ghé gần cậu nhóc đang sửng sốt ngẩng mắt nhìn chằm chằm mình.
Anh nghĩ thật đáng yêu, đôi mắt ấy sạch sẽ và thuần khiết khiến anh đặc biệt bị thu hút.
Màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ rõ to "GAME OVER".
Hàm Gia Gia lúc này mới giật mình vội ngã người ra sau một chút nhưng lưng ghế gỗ đã cản cậu lại.
"Anh… anh làm sao… xuất hiện ở đây?" Cậu lắp bắp mãi mới nói trọn vẹn câu.
Sa Nhật cười cười, anh thôi chọc cậu đứng thẳng người sau đó nghiêng đầu nhìn cậu.
Không nói không rằng thản nhiên ngồi bên cạnh Hàm Gia Gia.
"Đây là biệt thự của tôi, tôi muốn đi đâu thì đi thôi." Nhìn Hàm Gia Gia nhút nhát nhích ra xa mình, Sa Nhật có chút buồn cười.
"Họ Hạ không cho cậu vào?"
Hàm Gia Gia không dám nhìn anh, cậu miễn cưỡng ừm một tiếng.
Thành thật cậu chẳng muốn tiếp xúc chút nào với cái tên này đâu.
Áp lực lắm đó.
Cậu khóc ròng trong tim.
Sa Nhật bắt chéo chân, lại lần nữa nghiêng đầu quan sát cậu nhóc.
Chỉ là sườn mặt thôi, các nét không quá xuất sắc như chị của cậu, tất cả đều thanh tú, như một dòng nước không gợn sóng.
Sa Nhật nhàn nhạt cười thôi ngắm cậu, vì anh phát hiện tai của Hàm Gia Gia đã đỏ ửng lên rồi.
"Cậu tên gì?" Sa Nhật hỏi, nói đúng hơn là bắt chuyện.
Hàm Gia Gia ngẫm nghĩ xem có nên báo danh tính không nhưng đây là Thái tử gia của Sa Hoàng lại còn biết chị họ của cậu thì việc biết cậu hay không cũng đâu có gì nguy hiểm đúng không.
Nghĩ vậy cậu đáp: "Hàm Gia Gia."
"Mười bảy tuổi?" Gia Gia, đúng là đến cả cái tên cũng đáng yêu như vậy.
Sa Nhật mỉm cười nghĩ thầm.
Hàm Gia Gia phản bác ngay lập tức: "Tôi đã đủ mười tám." Cậu nhăn mặt nhấn mạnh tuổi tác của mình, cậu ghét ai nói cậu còn nhỏ.
Cậu muốn lớn, muốn trưởng thành thật nhanh để trở nên quyền lực và thành công như anh rể.
Sa Nhật bật cười, anh nhìn cậu gật gù đầu: "Ừ, mười tám tuổi.
Đã trưởng thành." Anh thích sự "đủ mười tám" của cậu.
Hàm Gia Gia mím môi không lên tiếng nữa, khi nãy cậu làm gì mà phản bác liền vậy chứ, đối với cậu nó to tác nhưng với người khác lại như một đứa trẻ đòi ăn kẹo vậy.
"Cậu thân với cô Hàm nhỉ?"
Chủ đề này rất đúng ý Hàm Gia Gia.
"Đúng vậy, chị ấy không phải chị ruột của tôi nhưng tôi quý chị ấy lắm."
"Liệu một mình cô ấy có giải quyết họ Hạ kia được không?" Sa Nhật lại chuyển chủ đề, anh vốn muốn biết hai người cất công đi tìm Hạ Nghi Lạp để làm gì nhưng đây là chuyện riêng tư của họ, anh không tiện hỏi.
Hàm Gia Gia khẳng định: "Họ Hạ kia không dám làm gì chị đâu."
Sa Nhật cười ừm một tiếng.
Anh lại đổi chủ đề: "Cậu đã lên đại học rồi?"
Hàm Gia Gia gật đầu.
Thật kỳ lạ, ban đầu còn cảm thấy áp lực khi tiếp xúc với Sa Nhật nhưng nói chuyện một lúc cậu lại thấy anh cũng không quá nguy hiểm, thậm chí còn cảm thấy khá dễ trò chuyện.
"Đại học gì?" Biết là hỏi như vậy hơi nhiều rồi nhưng Sa Nhật vẫn muốn biết.
Vốn chỉ cần biết một chút thông tin của cậu thôi thì anh đã điều tra ra ngọn nguồn cậu có mặt trên đời này, có điều anh vẫn muốn hỏi cậu trực tiếp.
Đã bao lâu rồi anh không có cảm giác thế này với một người con trai? Cũng ba, bốn năm rồi.
Hóa ra đã lâu như vậy.
Hàm Gia Gia cắn cắn môi hơi nghiêng đầu lén nhìn Sa Nhật một chút, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị người ta bắt tại trận nhìn trộm.
Hàm Gia Gia giật mình quay phắt đầu đi, giọng cũng lớn hơn bình thường: "Đại học S.".
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...