Chủ Tịch Nguy Hiểm Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành


Về tới biệt thực là gần 12 giờ trưa, vừa kịp xem quảng cáo đầu tiên của mình.

Cô nghĩ mức độ ảnh hưởng chắc cũng không cao quá đâu vì cô không có danh tiếng, thậm chí là nhờ vào Ladidé lần này để đánh bóng thêm tên tuổi.

Nhưng cô đã đánh giá thấp bản thân và Ladidé rồi.

Video quảng cáo một phút của Hàm Hi Họa chỉ mới công bố một tiếng đồng hồ mà lượt chia sẻ, lượt xem đã bùng nổ.

Thật ra đây cũng là lần đầu tiên Hàm Hi Họa xem được đoạn video đã chỉnh sửa này, trước đó cô chỉ việc quay xong rồi cuốn gói rời đi, còn lại cô đều không để ý tới lắm.

Đúng là… hiệu ứng vượt quá mong đợi.

Đẹp thật.

Hàm Hi Họa đã xem đoạn video này trên dưới hai chục lần, vẫn không ngừng tự cảm thán chính mình.

Định gọi điện báo cho Nam Lãnh nhưng nhớ tới hiện tại bên nước B đang là giờ tối, chắc anh đang bận buổi tiệc đàm phán nào đó, thế là ỉu xìu gạt ý nghĩ gọi cho anh.

Cô mở Wechat, trong nhóm mấy cô nàng kia đã oanh tạc một trận.

Hạt Trân Châu: "Họa Họa à, cậu đúng là đã biết tận dụng khuôn mặt mình rồi."
Thắm Thắm: "Tớ làm fan cậu rồi Họa Họa yêu dấu."
Chỉ có hai cô nàng này khen tới khen lui, Đậu Nhạc Yến chắc đang bận gì đó nên không tham gia.

Hàm Hi Họa bĩu môi nhắn lại.

"Đa tạ các hạ nhé.

Tại hạ xinh đẹp là điều hiển nhiên rồi, hoan nghênh các hạ gia nhập hậu cung." Haha.

Lý Kỳ cũng gọi điện báo cho cô tin vui, số người theo dõi trên weibo của cô cũng đang tăng khá tốt.

Đánh trận này xem ra hoàn toàn thắng lợi.

Sáu rưỡi Hàm Hi Họa lái xe đến địa điểm tổ chức bữa tiệc mừng của Ladidé.

Hôm nay Hàm Hi Họa ăn mặc trang trọng hơn vì Lý Kỳ đã đặc biệt nhắc đi nhắc lại là phải trưng diện cho đẹp.

Thế là cô như bị tẩy não cũng lựa trong tủ đồ một lúc lâu mới chọn được chiếc đầm đuôi cá cúp ngực màu đen.

Là kiểu trang phục vừa quyến rũ vừa phô trọn được dáng người tuyệt đẹp.

Lý Kỳ đã đứng ở trước cửa nhà hàng đợi cô.

Hàm Hi Họa đưa chìa khóa xe cho bảo vệ rồi đến trước mặt Lý Kỳ xoay một vòng cho chị ấy ngắm.

"Thế nào?" Cô nhếch miệng nhìn Lý Kỳ hỏi, còn đá lông nheo bày rõ sự đắc ý.

Lý Kỳ gật gù đầu tán thưởng.

"Rất đẹp, rất quyến rũ.

Về sau bớt mặc mấy bộ váy kín mít đi.

Cứ thế này mà mặc cho chị."
Hừ, người ta mới chiều theo chị một chút là chị được đằng chân lên đằng đầu rồi đấy.


Hàm Hi Họa lườm Lý Kỳ một cái.

Lý Kỳ buồn cười không trêu cô nữa rồi kéo tay Hàm Hi Họa vào trong.

Nhìn thấy Hàn Dĩ Ngôn đang ngồi bên cạnh Đinh Hồng Quân.

Anh cũng vừa hay nâng mắt lên, cả hai nhìn nhau trong giây lát Hàm Hi Họa vội cụp mắt.

"Ôi người đẹp của chúng ta đến rồi đây.

Công thần lần này là Hi Họa đấy." Đinh Hồng Quân cười sảng khoái ngoắc ngoắc tay với cô và Lý Kỳ lại.

"Không dám ạ." Hàm Hi Họa thẹn thùng từ chối làm "công thần" gì đó.

"Ngồi đây nào." Đinh Hồng Quân đã sớm dành ra hai ghế cho Hàm Hi Họa với Lý Kỳ, hiện tại cả hai tới cũng chẳng cần phải mất công suy nghĩ nên ngồi ở đâu.

Lý Kỳ kéo tay Hàm Hi Họa ngồi xuống.

"Vậy chúng tôi không khách sáo nữa."
Bữa tiệc này khá đông người.

Gần như những ai liên quan tới bộ sưu tập nước hoa lần này đều được mời đến tham dự.

Trên dưới cũng trăm người.

Trò chuyện một lúc Đinh Hồng Quân cũng ra hiệu cho MC trên sân khấu bắt đầu buổi tiệc.

Hàm Hi Họa không để tâm lắm, cho đến khi Đinh Hồng Quân cũng lên phát biểu vài lời cô mới tập trung vào sân khấu.

Hàn Dĩ Ngôn đáng lý cũng phải phát biểu nhưng anh từ chối.

Thỉnh thoảng cô cũng chạm phải cái nhìn phức tạp của người đàn ông đối diện.

Kể từ cái lần vô tình gặp nhau ở rạp chiếu phim cô cũng chưa gặp lại anh.

Cái cảm giác đề phòng cô đối với anh vẫn như xưa thậm chí càng mãnh liệt hơn sau khi nghe Nam Lãnh tiết lộ một cách mập mờ về mối quan hệ của hai bọn họ.

Dù gì thì cô vẫn tin tưởng hoàn toàn Nam Lãnh.

Đợi mãi cũng được ăn, Hàm Hi Họa đã đói muốn meo bụng rồi những vẫn phải cố mà giữ hình tượng nữ thần thật tao nhã, thật xinh đẹp.

"Em bị bỏ đói ba ngày hả?" Lý Kỳ nhìn cô nhóc bên cạnh nhìn đồ ăn không chớp mắt mà muốn cạn lời.

Hình tượng đâu hả?
Hàm Hi Họa chép miệng một cái cười cười, tay phía dưới xoa bụng nhỏ.

"Đói thật."
Khóe miệng Hàn Dĩ Ngôn nhàn nhạt nhếch lên.

Anh thu hồi lại tầm mắt cùng mọi người dùng bữa.
Lý Kỳ là ai chứ? Tình ý gì đó trong mắt người này đối với người nọ chỉ cần cô nhìn thấy chỉ qua một ánh nhìn thôi đã nhận ra.

Vì vậy nên… cô khẳng định Hàn Dĩ Ngôn có ý tứ với Hàm Hi Họa.

Chậc chậc, xem ra nghệ sĩ nhỏ của cô chưa gì đã tóm được một người đàn ông có máu mặt rồi.


Lại quay về cái bộ dáng ra sức ăn quên trời đất của Hàm Hi Họa, Lý Kỳ chỉ muốn đỡ trán.

Nhìn đi, mất mặt quá đi thôi.

Phát hiện tia laze không thiện ý bắn ra từ phía bên cạnh, Hàm Hi Họa nhai xong miếng bạch tuộc liếc sang.

Bị cái ánh mắt như muốn băm cô ra của Lý Kỳ dọa, Hàm Hi Họa run lên.

"Chị… chị nhìn cái gì?" Cô có làm gì sai đâu hả?
Lý Kỳ trừng cô cảnh cáo.

"Chú ý hình tượng cho tôi."
Hàm Hi Họa cười hờ hờ rồi tiếp tục ăn nhưng không dám ăn mấy đồ dầu mỡ nữa, cô sợ vị tổ tông bên cạnh sẽ phạt cô tập thể hình chết lên chết xuống sau bữa ăn thả ga này mất.

Như vô tình mà cố ý Hàn Dĩ Ngôn cực kỳ tự nhiên gắp một miếng thịt bò bỏ vào chén Hàm Hi Họa.

Cô trợn tròn mắt nhìn anh vài giây, phát hiện ý cười nhàn nhạt trên môi anh cô lại chột dạ.

Đảo mắt một vòng may mắn ai cũng đang ăn hoặc trò chuyện vui đùa nên không chú ý, vừa thở phào một hơi đã bị quản lý bên cạnh véo nhẹ:
" y da… nói được rồi, đừng có động tay động chân.

Chị có biết da thịt em quý giá lắm không hả?" Bất mãn với Lý Kỳ đã xong Hàm Hi Họa rất vui vẻ ăn miếng thịt bò béo bở trong chén.

Hừ cho chị ngăn cản nè, chị dám vứt cái miếng thịt do Hàn Dĩ Ngôn gắp không.

Haha.

"Em thu lại cái vẻ mặt đắc thắng đi.

Miếng thịt cuối cùng đấy." Lý Kỳ quả nhiên đoán đúng tâm tư của Hàn Dĩ Ngôn.

Chỉ là về người đàn ông mặt mày ôn hòa trước mắt này, chị không rõ lắm.

Anh không phải người trong giới giải trí, nhưng đặc biệt có tiếng trong giới học thuật.

Nói chung là thiên tài, là người được người người kính trọng.

Kiểu người như anh lại thích phụ nữ trong showbiz sao? Ờ thì cái nhan sắc của nghệ sĩ nhà chị đây xem ra rất đáng khen tặng một ngày mười lần.

Tạm thời cứ vậy đi, nhìn biểu hiện ngây thơ, hồn nhiên của Hàm Hi Họa là biết rõ con bé này không có chút ý tứ nào với Hàn Dĩ Ngôn rồi.

Như vậy cũng tốt.

Dù Hàn Dĩ Ngôn rất tốt, rất có năng lực nhưng Lý Kỳ vẫn cảm giác cấn cấn sao đó.

Có lẽ là không hợp.

Tan tiệc mọi người lục tục rời khỏi nhà hàng, Hàm Hi Họa hết sức sảng khoái vì đã thoát khỏi bữa tiệc đông đúc nhưng còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác này mấy phút đã bị Lý Kỳ đem bán không chút luyến lưu.

Hàm Hi Họa như con rối bị kẻ giật dây dẫn đi KTV trong tức giận.

Lý Kỳ thì hay rồi, giữa chừng đứt gánh bỏ cô lại còn bản thân mình thì viện cớ con khóc đòi mẹ.


Hàm Hi Họa bặm môi lườm chị một hồi, món nợ này chị cứ chờ đấy.

Tăng hai chỉ khoảng mười người.

May mắn Lý Kỳ còn chút tình người gọi điện bảo Hạ Tiếu Mạt đến trông cô.

Huhu sao cô đáng thương vậy cơ chứ.

"Nào nào Hi Họa, cô cũng nên uống mừng một ly.

Mong lần hợp tác của chúng ta sẽ lâu bền." Đinh Hồng Quân có vẻ là một người chịu chơi dù đã trên năm mươi tuổi.

Hàm Hi Họa làm sao có thể từ chối được, tửu lượng của cô không được tốt lắm, cả quản lý và trợ lý đều biết rõ nhưng lúc này thật sự cô không nên từ chối.

"Vâng, kính ngài.

Mong rằng sẽ hợp tác dài lâu." Cô mỉm cười chuyên nghiệp, chuyện đáng thương bị Lý Kỳ bỏ rơi đã vứt sang một xó, tay nâng ly rượu đỏ chói lọi lên cao.

Keng một tiếng.

"Tốt lắm." Đinh Hồng sảng khoái uống một hơi hết ly, đúng là người có tửu lượng hàng top.

Hàm Hi Họa nuốt nước miếng nhấp hai ngụm.

Người ta đã nể mặt mình san hết nguyên ly thì mình tệ gì cũng phải nửa lý đúng không.

Hàm Hi Họa cắn răng ráng nốc nửa ly rượu.

Cổ họng của cô nóng chát như muốn bỏng tới nơi.

Cô nghĩ cả khuôn mặt hiện tại đã đỏ bừng như trái cà chua rồi.

May mắn trong phòng KTV ánh sáng mờ ảo nên không thấy rõ lắm.

Cô vỗ vỗ tay vào hai má cho bớt nóng.

Hàn Dĩ Ngôn rời khỏi phòng có việc gì đó, rất nhanh đã trở lại.

Khoảng vài phút sau phục vụ gõ cửa vào phòng trên tay mang theo ly nước chanh.

"Nghe nói cô Hàm khó chịu, nước chanh này sẽ giúp cô dễ chịu hơn." Phục vụ vừa nói vừa đặt ly nước chanh chính xác trước vị trí Hàm Hi Họa đang ngồi.

Cậu chàng mỉm cười rồi rời khỏi phòng.

"Sao cậu ta biết cô Hàm bị khó chịu vậy?" Có ai đó trong nhóm chợt hỏi, còn mang theo ý cười trêu ghẹo.

Đinh Hồng Quân thoáng qua tên nhóc ngồi bên góc kia hai giây rồi khẽ cười.

"Uống tiếp nào, không ai được ép Hi Họa nữa đấy." Có Đinh Hồng Quân phá giải câu hỏi như đùa như thật vừa rồi, mọi người lại tiếp tục ca hát, trò chuyện.

Hàm Hi Họa lén nhìn Hàn Dĩ Ngôn một chút, cô biết là anh đã dặn phục vụ mang nước chanh lên cho mình.

Khi nãy cô đã thấy anh rời khỏi phòng.

Cô không muốn nghĩ nhiều nhưng lại không thể không biết ý tứ trong những hành động của Hàn Dĩ Ngôn.

Có hơi nhức đầu, cô cụp mắt uống một ngụm nước chanh.

Đúng là dễ chịu không ít.

Từ đó cũng không ai ép Hàm Hi Họa uống rượu nữa.

Đưa đẩy một hồi không rõ vì sao Hàn Dĩ Ngôn lại là người đưa cô trở về nhà hàng để lấy xe.


Hạ Tiếu Mạt thì bảo tự bắt taxi về nhà luôn.

Hàm Hi Họa cũng không thể ép người ta theo mình được.

Vậy nên mới có chuyện lúc này lần nữa cô ngồi trên xe của Hàn Dĩ Ngôn.

"Có vẻ em không muốn tiếp xúc với tôi." Không phải câu hỏi mà là khẳng định.

Hàm Hi Họa cũng thành thực gật đầu.

Cô thản nhiên trả lời.

"Đúng vậy."
Tiếng cười nhạt của người đàn ông bên ghế lái khiến Hàm Hi Họa không nhịn được mà đánh mắt sang nhìn.

Anh vẫn một mực quan sát đường phía trước.

"Là vì Nam Lãnh sao?"
Thu lại tầm mắt từ sườn mặt anh, Hàm Hi Họa đáp: "Một phần vì anh ấy."
Nụ cười trước đó nhạt dần, Hàn Dĩ Ngôn cuối cùng cũng nhìn cô.

"Phần còn lại là vì em không muốn?"
Cô gái không nói tiếng nào, cả hai rơi vào im lặng.

Mà im lặng đồng nghĩa với việc cô thừa nhận chính cô không muốn gần anh.

Bàn tay đặt trên vô lăng siết chặt, không ai biết kể cả chính Hàn Dĩ Ngôn cũng không phát hiện anh đang tức giận và khó chịu cực kỳ.

Tới nhà hàng Hàm Hi Họa mím môi rồi quay sang nhìn anh, vẫn nên cảm ơn một tiếng: "Cảm ơn đã đưa tôi đi một đoạn.

Tạm biệt." Dây an toàn vừa mở ra Hàm Hi Họa không do dự đẩy cửa xe nhưng còn chưa kịp bước chân xuống thì cánh tay đã bị bắt lấy kéo lại.

Cô hoảng hốt kêu lên.

"Anh làm gì vậy?" Hàm Hi Họa dằn khỏi bàn tay như gọng kìm của người đàn ông nhưng đều vô ích.

Cô hơi đau, hai mày cau chặt trợn mắt trừng anh cảnh cáo.
Hàn Dĩ Ngôn giật mình buông lỏng cái siết tay của mình nhưng không hoàn toàn buông ra.

"Xin lỗi." Anh khẽ giọng ôn nhu.

Hàm Hi Họa bặm môi nhìn thẳng vào cặp mắt sâu thẳm của anh như muốn thông qua đó nhìn thấy chút gì đó, chỉ một chút thôi nhưng đều không có gì cả.

Khuôn mặt kiều diễm của cô gái hồng hào vì men rượu, cặp mắt long lanh ngấn nước như chực trào lệ.

Ánh mắt anh không sao rời đi nổi, cho đến khi nghe tiếng rên nhỏ của cô, anh giật mình đảo mắt chạm phải phần trước ngực của người con gái.

Bộ váy này quả thật quá mức khiến đàn ông muốn phạm tội.

Yết hầu Hàn Dĩ Ngôn lên xuống rồi anh hoảng hốt với ý nghĩ hồ đồ, hoang đường của mình.

"Tôi… em về đi."
Cuối cùng cũng cố gắng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh thường ngày, anh vội buông cánh tay cô ra.

Lúc này Hàm Hi Họa ôm tức giận lần nữa định mở cửa xe thì người đàn ông lên tiếng.

"Lúc nãy… tôi xin lỗi.

Tôi hơi quá chén."
Cô hít sâu một hơi, không đáp lại anh mà dứt khoát mở cửa rồi lại sập cửa một cái thật mạnh.

Người đàn ông trong xe vừa nhìn bóng lưng cô khuất dần vừa châm một điếu thuốc đưa lên môi hút liên tục vài hơi.

Chợt anh đập mạnh vào vô lăng một cái: "Mày điên rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận