Chủ Tịch Nguy Hiểm Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành
Chương 174
Xem ra Đậu Nhạc Yến che giấu rất tốt, anh không biết nên nói với cô thế nào để cô đề phòng Đậu Nhạc Yến.
Anh sợ nếu anh nói sự thật với cô về con người của cô ta, cô sẽ đau lòng lắm.
Anh còn đang suy ngẫm xem làm cách nào thì Hàm Hi Họa hơi xuống tâm trạng, cô chia sẻ.
“Trân Châu với Thắm Thắm thì bình thường nhưng Đậu Nhạc Yến gần đây rất kỳ lạ.”
Cơ hội cho anh rồi, Nam Lãnh hỏi khéo.
“Cô ấy xa cách em à?”
Hàm Hi Họa gật đầu.
“Cô ấy có vẻ đã thay đổi sau khi chia tay Hứa Ngạn Thâm.”
“Anh nghĩ… có những người họ sẽ thay đổi tính nết sau một chuyện xúc động nào đó.
Họ có thể thay đổi tiêu cực hoặc tích cực.
Như em nói thì cô ấy có lẽ thay đổi theo hướng tiêu cực rồi.”
Hàm Hi Họa cái hiểu cái không nhưng cô vẫn gật đầu.
“Thái độ gần đây cũng không tốt nữa, em nghe Trân Châu kể vậy.
Em không biết em có làm gì cô ấy phật ý không mà cô ấy bày tỏ sự khó chịu khi bọn Trân Châu nhắc đến em.”
Nam Lãnh cuối cùng cũng nói thẳng vào vấn đề.
“Anh báo em chuyện này…” Anh bỗng dừng lại bế cô ngồi lên đùi mình.
Hàm Hi Họa mỉm cười vòng tay ôm lấy cổ anh.
Nam Lãnh tiếp tục: “Lê n dám đăng bài phốt đó là do Đậu Nhạc Yến mua chuộc.” Vừa nói vừa quan sát biển cảm của cô.
Đúng như anh dự đoán, Hàm Hi Họa thẫn thờ đến ngốc luôn rồi.
“Thật ạ?” Cô thừa biết Nam Lãnh sẽ không lừa cô mà anh cũng chẳng có lý do gì để bịa chuyện.
Nhưng cô vẫn không muốn tin.
Đó là người bạn cô đã dùng cả trái tim để đối tốt.
Cô… cô đã làm gì khiến cô ấy ghét đến vậy.
“Em không có lỗi gì cả.
Là cô ta ghen tị với em.” Nam Lãnh không biết an ủi ra sao, chi bằng nghĩ sao nói vậy.
Ít ra còn hơn là im lặng nhìn cô đau lòng vì bị phản bội.
Hàm Hi Họa nhắm nghiền mắt gác đầu lên vai anh , một lúc sau cô mở mắt ra nhìn Nam Lãnh, anh vẫn một mực bên cô như vậy.
“Anh biết nguyên nhân sao?”
Nam Lãnh lắc đầu, anh vuốt tóc cô lên tiếng: “Anh không chắc nhưng có thể liên quan đến Hứa Ngạn Thâm.”
“Anh ta thì liên quan gì tới em?” Hàm Hi Họa thật sự không nghĩ tới Hứa Ngạn Thâm sẽ thích mình.
Nhưng cô sai rồi.
Nam Lãnh thở dài, anh thấy không nên tiếp tục nhức đầu vì chuyện này nữa.
“Ngủ sớm đi, chuyện này em đừng suy nghĩ quá nhiều.
Trong cuộc đời em sẽ gặp vô số người gọi là ‘bạn’, sẽ có người thích hợp bên cạnh em lâu dài, sẽ có người chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi, nhưng em hãy nhớ kỹ không ai là bên em mãi mãi.
Cũng đừng coi trọng một người mà người đó không coi em ra gì.”
Nói rồi đợi cô hiểu ra gật đầu một cái mới vòng tay bế cô lên đi về phòng ngủ.
“Nhưng anh sẽ bên em mãi mãi.” Lúc dỗ cô ngủ say rồi Nam Lãnh khẽ giọng dịu dàng bên tai vợ.
Hạ Nghi Lạp bỗng bị đưa đi, cô ta cho rằng Nam Lãnh đã tìm một chỗ ẩn náu mới.
Không ngờ càng đi xa càng thấy nghi ngờ.
Cô ta bất an lên tiếng: “Các anh đưa tôi đi đâu?” Trên xe có ba vệ sĩ mà Nam Lãnh đã chuẩn bị “hộ tống” Hạ Nghi Lạp.
Một trong số đó mặt lạnh tanh đáp: “Ông chủ dặn bọn tôi đưa cô Hạ đến một nơi.”
Trả lời cũng như không.
Hạ Nghi Lạp biết không thể cạy miệng người của anh.
Cô ta im miệng quan sát bên ngoài nhưng cô ta không thông thuộc đường ở đây.
Nghĩ nghĩ cô ta lại thương lượng.
“Tôi muốn nói chuyện với anh ấy.” Khi nãy trước khi lên xe vì sự bảo mật nên vệ sĩ dặn cô ta đưa điện thoại cho bọn họ.
Giờ càng nghĩ càng thấy đầy mờ ám.
Chắc chắn có vấn đề.
Một vệ sĩ nối máy với chú Trương, hỏi ý kiến xem sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...