Chủ Tịch Nguy Hiểm Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành
Chương 160
Quay xong cảnh cuối là gần sáu giờ tối, thư ký Lưu đã thông báo chuyến bay của Nam Lãnh sẽ tới lúc bảy giờ.
Dù anh bảo không cần cô đến đón nhưng Hàm Hi Họa vẫn muốn.
Một tháng rưỡi không gặp anh, dù có vài chuyện đã dựng nên khoảng cách giữa hai người, dù cô đã tức giận anh nhưng cô thừa nhận bản thân nhớ anh rất nhiều, nhớ đến không ngủ nổi khi nhận được tin tức anh về nước.
Sân bay cách phim trường khá xa, gần một tiếng đồng hồ Hàm Hi Họa mới tới, may mắn không kẹt xe nhiều.
Muốn cho anh một bất ngờ nên cô không gọi điện mà đứng trong đám đông ngoài rào chắn nhìn từng hành khách kéo vali đi ra.
Chờ một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng người mình mong ngóng, đang định gọi điện hỏi thư ký Lưu thì cuối cùng anh cũng xuất hiện.
Anh vẫn nổi bật như vậy, vẫn tỏa sáng ngay cả khi trên người chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản, có điều hình như anh gầy hơn một chút rồi, khuôn mặt có hơi tiều tụy, sự lạnh lẽo, âm trầm càng hiện rõ.
Anh như vậy khiến cho ai cũng không dám tới gần, đến cả nhìn lén cũng sợ anh phát hiện.
Hàm Hi Họa mím môi, không hiểu sao hiện tại cô rất muốn khóc, hai mắt cô cay cay dõi theo từng bước chân của người đàn ông.
Rồi cô hít sâu thu lại biểu tình không ổn của mình, cô đuổi theo anh, hai người như hai đường thẳng song song bị ngăn cách bởi rào chắn, bởi đám đông người qua kẻ lại, bởi vô số tiếng ồn, tiếng cười, tiếng khóc.
Cô nhìn thấy anh, nhưng anh thì không, anh không ngó lung tung, ánh mắt luôn nhắm thẳng phía trước.
Hàm Hi Họa có hơi kỳ lạ vì không thấy chú Trương.
Nhưng nghĩ lại hình như chuyện này khá bình thường, chú Trương là cánh tay đắc lực của anh, thỉnh thoảng sẽ theo mệnh lệnh của anh làm những chuyện quan trọng, những chuyện bí mật đến cả cô cũng không hay biết.
Hiện tại chú ấy không xuất hiện cũng là điều đúng đắn thôi.
Cô không gọi anh, chỉ đi song song với anh, nhìn anh không rời mắt.
Đến khi anh ra khỏi khu vực đón hành khách, Hàm Hi Họa định đi theo anh một đoạn nữa.
Khi xác định theo đuôi anh từng đó là đủ rồi, cô mỉm cười bước chân nhanh hơn.
Chỉ là… ngay lúc ấy thế giới như ngừng quay.
Trái tim của cô đập chậm lại và nó như sắp ngừng hoạt động.
Hai tay cô siết chặt, tầm nhìn đã trở nên mơ hồ vì tầng lệ đang ngưng đọng.
Cánh môi bị cắn đến rướm máu, Hàm Hi Họa khựng người, chân cô không cách nào nhấc lên nổi.
Cô ở đó lặng lẽ rơi nước mắt nhìn anh cùng người phụ nữ kia rời đi.
Họ cùng lên một chiếc xe, cô thấy rõ Hạ Nghi Lạp còn cười vô cùng rực rỡ với anh.
Mà anh… Hàm Hi Họa không nhìn rõ được, chỉ thấy anh mở cửa xe để cô ta ngồi vào ghế lái phụ, sau đó anh vòng qua bên kia ghế lái.
Chiếc xe lăn bánh thoát khỏi tầm nhìn của Hàm Hi Họa.
Trái tim cô chẳng còn cảm giác của đau đớn hay bi thương.
Nó như thể đã bị một bàn tay nhấn sâu vào hầm băng nơi Nam Cực lạnh lẽo.
Anh nói không cần cô đến đón hóa ra là vì đã có một người phụ nữ khác thay cô.
Chẳng phải vì anh lo phiền đến công việc của cô như cô đã nghĩ.
Tất cả đều là Hàm Hi Họa cô tự tưởng tượng.
Trên đường trở về biệt thự Hàm Hi Họa như người vô hồn, cô chẳng rõ đường về nhà ra sao, cô chỉ đi theo quán tính và cái quán tính ấy đã dẫn đến vụ tai nạn do chính cô sơ ý tự tạo nên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...