Chủ Tịch Nguy Hiểm Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành
Chương 125
“Đúng vậy.
Cháu trai tôi mà lớn chút là tôi tới tìm ông Hàm kết thông gia liền.”
Toàn là những lời có cánh dành cho Hàm Mộc Tâm.
Hàm Hi Họa cũng theo mọingười vỗ tay tán thưởng.
Nói chung là chuyện gì ra chuyện đó, cô ta đàn hay cô sẽ không tiếc mấy cái vỗ tay của mình làm gì.
Cô không ích kỷ như cô ta.
Vốn nghĩ bữa tiệc mừng thọ này cứ êm êm như vậy cho tới khi kết thúc nhưng không.
Hàm Mộc Tâm đúng là Hàm Mộc Tâm.
Cô ta đàn xong lại không chịu để yên còn phải kéo cô vào chung vui mới chịu.
“Nghe nói chị họ múa rất tốt.
Nhân dịp hôm nay là lễ mừng thọ của ông nội, chị có thể cho mọi người chiêm ngưỡng kỹ năng múa của mình không ạ.” Không đợi Hàm Hi Họa có phản ứng ra sao cô ta lại hướng micro về phía mọi người nói lớn.
“Mọi người đồng ý không ạ?”
Và đương nhiên mọi người đồng ý cả hai tay, hai chân rồi.
Chỉ là không ai biết rõ được ý đồ đằng sau của cô ta.
Hàm Hi Họa mím môi nhàn nhạt nhìn cô ta đang cười khiêu khích trên sân khấu.
Như một loại thấu hiểu đối phương, ánh mắt cô đảo một lượt chạm phải sự lo lắng không giấu diếm trong đôi mắt đen láy của Nam Lãnh.
Cô nhìn anh mỉm cười gật đầu.
Muốn khiến cô bẽ mặt sao? Được, cô sẽ cho cô ta thấy ai mới là kẽ bẽ mặt.
Hàm Gia Gia ngồi bên cạnh Nam Lãnh nãy giờ đã sớm kéo gần khoảng cách một chút.
Cậu lo lắng nói nhỏ với anh.
“Anh rể, chị Họa biết múa ạ?”
Nam Lãnh cũng không biết.
Anh nhíu mày không nhìn cậu mà vẫn hướng ánh mắt về phía Hàm Hi Họa.
“Cô ấy biết cách đối phó.” Anh tin cô.
Bởi vì nụ cười vừa rồi còn cả cái gật đầu hàm ý “Anh không cần lo lắng” của cô rất đáng tin.
Nhưng dù sao anh vẫn có chút lo.
Hàm Hi Họa xin phép thay một bộ phục khác rồi sẽ tặng mọi người một bài múa hoàn chỉnh.
Múa ư? Hừ.
Đừng coi thường cô, cô đã từng học qua thậm chí còn múa không tệ.
Từ khi gia nhập Mạnh Hằng, Lý Kỳ cũng đã sắp xếp cho cô vài buổi luyện múa qua.
Chị nói đóng phim sẽ không tránh được có vài phân cảnh cần thân thể dẻo dai.
Đặc biệt mấy bộ phim cổ trang hay có phân cảnh múa, cô nên chuẩn bị sớm để tránh sau này chỉ vì nó mà mất điểm với đạo diễn cũng như với khán giả.
May mắn tại Hàm gia vẫn còn mấy bộ trang phục cổ xưa được trưng bày, Hàm Hi Họa chọn bộ màu đỏ.
Lúc đang thay đồ thì nghe tiếng gõ cửa, cô khựng lại lên tiếng đề phòng.
“Ai đó?”
“Là anh.”
Hàm Hi Họa thở phào, cô ôm phần vạt áo đung đưa chưa vào vị trí đến mở cửa.
“Sao anh lên đây?”
Nam Lãnh khóa cửa ôm cô vào lòng.
“Em ổn không?”
Hàm Hi Họa mỉm cười.
“Em biết múa, anh không cần lo quá đâu ạ.” Cô đẩy đẩy anh ra.
“Giúp em mặc nó đi.”
Nam Lãnh khẽ cười nhìn cô từ trên xuống dưới.
“Hàm gia lại cất giữ mấy bộ cổ trang này à?”
Hàm Hi Họa cười dang hai tay để anh mặc cho mình.
Mảnh cuối cùng khoác lên, Nam Lãnh mút nhẹ cần cổ của cô.
“Vợ anh đẹp quá.”
Hàm Hi Họa bĩu môi, véo véo khuôn mặt của anh.
“Tí nữa sẽ càng đẹp hơn.”
Anh ôm cô một lúc mới buông ra.
“Anh xuống trước.”
Hàm Hi Họa dạ đẩy anh đi.
Lần đầu tiên Hàm Hi Họa mặc quần áo kiểu cổ trang thế này, cô chọn bài “Mang chủng” đang khá nổi hiện nay, thật ra là do cô đã tập múa bài này rồi.
Chứ đột ngột thế này cô làm sao chuẩn bị trước được gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...