Chủ Tịch Nghiện Sủng


Trương Huân sửng sốt, ngay sau đó anh ta nhìn An Cẩn với ánh mắt như cô bị bệnh thần kinh: "Người đẹp, cô muốn làm tôi sợ cũng phải nghĩ cách tốt chút, sa thải tôi? Đừng nói cô không có quyền lợi này, cho dù cô có thì công ty cũng sẽ không đồng ý sa thải tôi, sản phẩm mới hiện tại công ty đang nghiên cứu còn phải dựa vào tôi.

"An Cẩn thấy Trương Huân tự cho mình là rất cao, cô không nói nhiều mà cầm điện thoại lên gọi: "Giám đốc Hứa, tôi ở trước cửa công ty, Trợ lý của anh đang khoe khoang thân phận quan trọng của anh ta trong Bộ phận nghiên cứu phát triển với tôi, cũng tuyên bố muốn đuổi tôi ra khỏi công ty.

"Thấy An Cẩn cúp điện thoại, Trương Huân có chút luống cuống: "Giám đốc Hứa? Cô gọi cho Giám đốc Hứa của Bộ phận nghiên cứu phát triển chúng tôi, Hứa Ngang?"Lúc này Văn Cầm cũng cảm thấy lớn chuyện, ánh mắt lóe lóe, cô ta đang nghĩ nên giải quyết chuyện này thế nào để bảo toàn chính mình, sau đó một người đàn ông mặc quần áo nghiêm chỉnh, mặt mũi nghiêm túc đi từ bên trong công ty ra.

"Hứa! "Trương Huân cười nghênh đón, vẻ kiêu ngạo mới vừa rồi đổi thành nịnh hót, nhưng Hứa Ngang hoàn toàn không thèm nhìn khiến mặt anh ta thoáng qua vẻ lúng túng và xấu hổ.

"Xin lỗi Tổng giám đốc, xảy ra chuyện như vậy là do tôi quản lý không nghiêm.


" Hứa Ngang đi thẳng về phía An Cẩn, vẻ mặt của anh ấy lúc nói xin lỗi rất đúng mực khiến cho không ai có thể khinh thường bản thân anh ấy.

Trương Huân hoàn toàn bối rối, mới vừa rồi Giám đốc Hứa gọi cô gái này là gì? Tổng giám đốc?Trương Huân liên tưởng đến tin đồn buổi sáng ở trong công ty về chuyện Tổng giám đốc mới đến nhận chức cùng với vừa rồi Văn Cầm gọi một tiếng 'Tiểu Cẩn', lúc này anh ta mới chợt hiểu ra, hối hận không thể tát mình hai bạt tai.

Anh ta lại đi khoe khoang mình quan trọng với công ty cỡ nào ngay trước mặt Tổng giám đốc, hơn nữa uy hiếp Tổng giám đốc, nói sẽ đuổi cô ra khỏi công ty?"Giám đốc Hứa, Tổng giám đốc! tôi, tôi có mắt không tròng, ngay cả Tổng giám đốc cũng không biết, xin lỗi Tổng giám đốc, vừa rồi tôi quá cuồng vọng, xin cô nể mặt tôi nhiều năm khổ cực làm việc cho công ty mà tha cho tôi.

"Trong lòng Trương Huân không khỏi có mấy phần oán giận đối với Văn Cầm, nếu không phải do cô ta không nói rõ ràng thì anh ta cũng sẽ không mất mặt ở trước mặt Tổng giám đốc.

Nhưng Trương Huân quay đầu lại thấy dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của Văn Cầm, lòng anh ta lại hóa thành một vũng nước.


Chắc chắn Tiểu Cầm không cố ý, chắc chắn cô ấy cũng bị Tổng giám đốc dọa sợ.

An Cẩn nhìn vẻ mặt của Trương Huân và Văn Cầm, cô thay đổi sắc mặt, nói: "Anh khổ cực làm việc cho công ty, công ty cũng trả lương cho anh, sao bây giờ nghe anh nói giống như là anh có ơn với công ty vậy? Người như anh, An Cẩn tôi không dám dùng, tự mình đi gặp Bộ phận kế toán kết toán tiền lương đi.

"Trương Huân không ngờ vừa rồi An Cẩn nói sa thải anh ta là nghiêm túc, nhất thời luống cuống, mặc dù anh ta chỉ đang là một trợ lý ở An Thị, nhưng đãi ngộ tiền lương cũng tương đương với một lãnh đạo bậc trung của công ty, thậm chí chỉ cần lần này nghiên cứu sản phẩm mới thành công thì có thể anh ta sẽ thăng chức, anh ta tuyệt đối không thể rời khỏi An Thị vào lúc này.

Đúng rồi! Hình như Tiểu Cầm quen biết Tổng giám đốc, có lẽ cô ấy có thể xin tha giúp mình.

Trương Huân quay đầu kéo tay Văn Cầm: "Tiểu Cầm, em và Tổng giám đốc là bạn đúng không? Em cầu xin Tổng giám đốc giúp anh, anh rất thích công việc ở An Thị, anh không muốn rời đi.

"Văn Cầm nhướng mày, cô ta vô thức rút tay từ trong tay Trương Huân ra rồi lùi về sau tạo ra khoảng cách giữa hai người, một loạt động tác này chỉ là phản xạ có điều kiện trong vô thức nhưng vẫn khiến cho Trương Huân sửng sốt.

Hình như vừa rồi mình thấy được sự ghét bỏ trong ánh mắt Tiểu Cầm? Là mình bị ảo giác sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận