- Thật là, Vương Hiên ở dơ quá! - cô lắc đầu ngán ngẩm khi thấy căn phòng trước giờ luôn sạch sẽ vậy mà giờ lại dơ bẩn đến cả quần trong anh cũng cho nó ra ngoài, cô tiếc cho tuổi thanh xuân của mình yêu phải người đàn ông dễ thay đổi như vậy. Cô bắt đầu dọn dẹp xếp gọn tủ quần áo của anh đồ cần đi giặt thì để riêng, thay ra trải giường sang màu đỏ nâu bởi vì trong căn phòng này trong ra ngoài đều là màu trắng đen nên sẵn có ra trải giường trong tủ quần áo tiện tay thay luôn. Sau 30 phút dọn dẹp căn phòng lại y như mới khiến cho cô rất hài lòng, cô đem đống đồ dơ ra ngoài phòng khách gừ giọng đanh đá khi thấy hai cha con nhà họ Vương đang tình tình cảm cảm ngồi xem ti vi
- Đại Vương Gia, Tiểu Vương Gia mau ra đây. - cô hét lớn
- Có mặt. - cha con họ Vương không hẹn mà đồng thanh biết nguy hiểm đang kề mặt nên cha con họ sao dám không nghe lệnh
- Đại Vương Gia tôi ra lệnh cho ngài đi giặt đống đồ lót ngàn năm chưa giặt này. - cô nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống nếu không vì môi trường xanh sạch đẹp cho Tiểu Tần thì nhất định cô sẽ bỏ về ngay lập tức
- Em yêu nhỏ tiếng một chút nếu không người khác nhìn vào sẽ nói điều không hay bất lợi cho em. - anh cười nham hiểm ghé tai nói nhỏ với cô “ Đồ lót của chồng không phải đã nhìn rất nhiều lần rồi hay sao? “ núi lửa phun trào rồi cô tức điên lên được anh dám nói như vậy sao được thôi cô bỏ về xem anh có nuối tiếc hay ko. Cô giận dỗi bỏ đi anh níu tay lại kéo về phía sau ôm trọn vào lòng cậu bé Tiểu Tần hiểu chuyện vội vàng chạy vào trong phòng đóng kín cửa, cô vùng vẫy muốn thoát ra khỏi anh nhưng bất thành đành im lặng để lắng nghe từng nhịp đập của anh
- Diệp Phàm em có biết suốt một năm qua anh chưa lần nào nở nụ cười cho bất kì người phụ nữ nào, vì anh biết em không thích điều đó. - anh nhẹ nhàng thở từng hơi nóng vào mái tóc của cô mùi hương nam tính ngày nào vẫn vậy bên cạnh cô nhưng... Có khoảng cách khiến cô và anh không thể yêu nhau được
- Vương Hiên chúng ta có khoảng cách em... - cô vẫn cố nói nhưng khi môi chạm môi thì lời nói đã nuốt vào trong anh biết cô định nói gì nhưng khoảng cách thì cứ để thời gian lo liệu hiện tại vẫn quan trọng hơn, anh dừng lại cho cả hai thở rồi anh nói
- Một năm trước em là người Vương Hiên anh thích nhưng một năm sau em lại là người Vương Hiên anh yêu và mãi mãi cũng vậy. - anh nói xong lại tiếp tục trao nụ hôn cho cô người anh yêu nhất định là cô, anh sẽ không để cô thiệt thòi nhất định anh sẽ tìm cho ra lẽ Tiểu Tần là con của ai, Tiêu Mẫn Phàm thật sự đang ở đâu.
- Gì? Người bên cạnh anh một năm qua không phải là Tiêu Mẫn Phàm. - cô ngạc nhiên
- Phải, sau khi em ra đi anh cho người điều tra tung tích thì được biết người bên cạnh anh là Tân Thiên Vi cô ta do muốn trả thù em nên mới tìm mọi cách hại em và còn đi phẫu thuật thẩm mỹ để giống với Tiêu Mẫn Phàm nhưng lại sơ ý để anh biết một chuyện cô ấy không bị dị ứng với hải sản.
- Nếu nói vậy thì... Tiêu Mẫn Phàm dị ứng hải sản. - cô chống tay lên cằm anh thì chỉ gật đầu nhẹ cô gái có iq tốt như cô thì sao ko hiểu được
- Em có điện thoại. - cô đứng dậy đi chỗ khác nghe là Diệp Thiên do chờ lâu đến gần tối chưa thấy cô anh lại bắt đầu lo lắng nên gọi điện hỏi thăm
[ Em ko sao chứ? ]
- Anh hai, em xin lỗi em quên mất cuộc hẹn của chúng ta rồi.
[ Không sao, miễn em an toàn là anh yên tâm rồi. Em đang ở đâu anh sẽ sang đón ]
- Anh hai em sẽ về ngay anh không cần đến. - cô đang nói thì điện thoại hết pin dù chưa nghe kịp câu trả lời nào từ anh cả, Vương Hiên trong phòng khách bước ra cùng lúc cô quay lưng lại
- Em phải về rồi, em có nấu mì ý anh với Tiểu Tần đói thì ăn đi. - cô dặn dò rồi cầm túi xách lên
- Em cứ như là một người vợ chuẩn bị đi xa không bằng. - lâu quá không trêu chọc cô anh bây giờ rất muốn bù đắp lại trêu thật là nhiều cho cô phùn mặt lên đỏ ửng mới thấy cưng chứ
- Em không giỡn đâu, thôi em phải về nếu không phải đi bộ mất. - cô mặc chiếc áo khoác mang giày chuẩn bị đi thì anh kéo tay lại ôn nhu nói
- Anh không muốn lạc mất em xứ lạ này đâu! - anh lấy chiếc áo khoác, ví bóp, khóa xe từ lúc cô nói chuyện điện thoại chuẩn bị hết để cô muốn từ chối cũng không được
- Em có phải con nít lên 3 đâu. - cô giận hờn vu vơ anh lại xoa đầu rồi tặng cho cô một nụ hôn nồng nàn nhất.
Chiếc xe lăn trong đêm qua bao phố phường thành thị đèn màu nhấp nháy trên phố hội, cô vất vả cả ngày trời chăm sóc người bệnh chơi đùa với lũ trẻ nên đã say vào giấc ngủ mơ màng ngã đầu vào bờ vai vững chắc của anh cô rất thoải mái khi ngủ không có cái cảm giác nguy hiểm gì xung quanh. Chiếc xe dừng trước khu chung cư cũ ở ngoại ô thành phố anh bước xuống khoác áo lên người cho cô rồi sưởi ấm hai bàn tay sau đó mới đi về hướng của người đàn ông to cao lịch lãm ở phía xa kia, người đàn ông đó đã thấy anh lập tức bước đến giọng khá trầm và lãnh đạm - Sao cậu lại ở đây?
- Vợ ở đây đương nhiên chồng cũng ở đây. - anh không ngại nói lời chế giễu
- Tôi nhớ cậu có hôn ước với Tiêu Gia chứ đâu phải Diệp Gia? - người đàn ông đáp trả
- Chắc cậu đã quên Vương Gia vừa mới yêu cầu kết thông gia với Diệp Gia năm ngoái.
- Tôi nhớ rất rõ em gái tôi đã từ hôn rồi mà? - người đàn ông cười nửa miệng trông rất đáng sợ
- Hôn ước vẫn còn đó thì việc Diệp Phàm từ hôn sẽ không được chấp thuận. - anh nhìn người đàn ông khinh bỉ
- Vương Hiên, anh Thiên sao cả hai có vẻ không vui vậy? - cô vừa bước từ trong xe ra đã thấy hai người bọn họ đối đáp với nhau như kẻ thù khiến cô cảm thấy rất không hài lòng
- Em yêu sao không ngủ nữa? - anh thấy cô lập tức bày trò khiến Diệp Thiên ghen tuông sắc mặt anh thay đổi rõ rệt anh thật sự rất muốn bên cạnh thay thế Vương Hiên chăm sóc cô.
- Đừng nói bậy, anh hai tìm em có việc gì sao? - cô nhìn Vương Hiên rồi lại xoay người hỏi Diệp Thiên
- Anh có hợp đồng lớn ở đây nên ghé thăm em. - Diệp Thiên mỉm cười nhẹ nhìn cô bất giác Vương Hiên khó chịu khi thấy cả bốn mắt nhìn nhau đằm thắm
- Diệp Phàm anh quên mất Tiểu Tần bị dị ứng với hải sản em nấu mì gì sao? - Vương Hiên chợt nhớ liền hỏi 1 vì muốn nói với ai kia rằng “ muốn xen vào thì chờ kiếp sau đi “
- Em có nấu mì ý hải sản, anh mau về đi kẻo thằng bé đói. - cô đẩy đẩy anh ra xe không còn cách nào khác đành ngoan ngoãn nghe lời, Diệp Thiên bận nghe điện thoại nên không thấy cảnh cả hai hôn nhau trước khi tạm biệt này chắc chắn Diệp Thiên sẽ nướng sống Vương Hiên.
...
Sáng hôm sau cô tỉnh dậy mệt mỏi lăn ra giường không chịu dậy đi làm lại lười biếng nấu bữa ăn sáng thật ra sống ở Úc suốt 8 năm đại học cô vẫn không quen ăn đồ ăn ở đây nên lúc nào cũng phải dậy sớm làm chút đồ ăn Trung, chiếc điện thoại reo lên cô lười biếng kéo điện thoại rồi nghe - Alo
[ Diệp tiểu thư em định ngủ đến bao giờ, con trai anh cần cô giáo dạy học đấy! ]
- Nè, Vương Tiểu Hiên em đã rất mệt rồi hôm nay ko đi làm. - cô mệt mỏi quăng điện thoại đi chỗ khác tiếp tục ngủ
5 phút sau
“ - Reng, phèo phèo “ những âm thanh khó chịu khiến cô nhức cả đầu phải ôm tai chịu đựng, cùng mấy giọng nói trầm vang lên
- Loa loa cô gái trẻ kia ơi, mau thức dậy. - câu nói liên tục lập đi lập lại làm cô khó chịu muốn nghỉ ngơi cũng không được, cô ném gối về phía anh đầy tức giận - Vương Tiểu Hiên.
- Ha ha Tiểu Tần con coi ba nói đúng không? - anh cười to
- Ba giỏi rồi ha ha ha. - Tiểu Tần cũng cười nghiên ngã cô khó chịu đứng dậy thay đồ rồi bỏ đi trước sự ngỡ ngàng của anh và Tiểu Tần.
- Diệp Phàm anh đưa em đi làm. - anh chạy từ từ theo cô năn nỉ thật sự bây giờ cô tức như điên vậy ai đời chọc ghẹo như vậy hôm qua không được nghỉ ngơi hôm nay muốn lười biếng một bữa cũng ko được, anh năn nỉ mãi cũng không được rất may nhà cô gần trường nên ko bị mỏi chân. Anh đậu xe xong liền lập tức chải tóc, xịt nước hoa bước đi lạnh lùng như một soái ca thật sự mấy cô trong trường gặp anh ở đâu là trang điểm ở đó, còn cô thật sự rất khó chịu khi có nhiều ánh mắt liếc mình khinh bỉ.
Một đội ngũ học sinh lớp cô đứng nghiêm trang trước cửa lớp tay cầm những tờ giấy đẹp “ Yêu Phàm Diệp Hiên Vương “ cô khó hiểu rốt cuộc là gì anh đưa mắt nhìn cảm thấy có gì sai sai ai mà ngờ sai thật theo nghĩa là “ Vương Hiên yêu Diệp Phàm “ lập tức sửa chữa sau đó cả đám học sinh đồng thanh hô lớn - Diệp Phàm Diệp Phàm tha lỗi Vương Hiên, Diệp Phàm Diệp Phàm xin lỗi xin lỗi...
- Diệp Phàm cuộc sống của anh ko có em rất vô nghĩa, tha lỗi cho anh nha từ việc nhỏ hôm nay đến việc của 1 năm trước. - anh tiến để gần cô trên tay cầm bó hoa bách hợp mà cô thích giọng dịu dàng, trong lòng cô thật sự cảm động nhưng còn việc trong cơn say anh nói hết tất cả rồi cô thật sự sợ, cô rất không vui không muốn... Bắt đầu một cuộc tình đã đổ vỡ
- Em xin lỗi, nhưng ly nước đã đổ đi không thể hốt lại được. - cô lạnh lùng dứt khoát khiến anh thật tâm rất đau khổ
- Không Diệp Phàm ly nước không thể hốt được nhưng anh và em chuyện tình cảm chúng ta có rất nhiều hướng đi dù đi lệch vẫn có thể đi lại mà. - anh giữ chặt cô lại sợ một lần nữa tự tay đẩy cô ra xa
- Em kết hôn rồi. - buột miệng nói dối cô không muốn anh đau khổ vì yêu người có thể mất trí nhớ về mình bất cứ lúc nào, với lại cô không muốn bản thân yếu đuối lần nào nữa
- Anh hiểu rồi, anh sẽ không làm phiền em nữa. - anh quay bước đi đôi mắt nâu lạnh dần lạnh dần rồi thành một tảng băng trôi, anh không muốn quay lại nữa người con gái khiến anh đau lòng hôm nay sẽ phải trả gấp đôi nhất định anh sẽ khiến cô hối hận. Cô ở lại lòng rất đau nhưng cái dứt khoát không vì chuyện gì chỉ là cô không đủ mạnh mẽ cho anh yêu thương một người không biết ngày mai mình ra sao, cô thật sựyếu đuối lắm không mạnh mẽ như người ta nghĩ đâu.
...
3 tháng sau cô cùng Diệp Thiên trở về Trung Quốc cô cắt tóc ngắn ngang lưng chiếc áo sơ mi trắng trong thật đáng yêu, ngồi trên xe vừa đeo headphone vừa nhìn ra ngoài cảnh phố phường không thay đổi nhưng sao lại xa lạ quá cô nhìn thấy trên màn hình ti vi lớn đặt giữa trung tâm thành phố có clip giới thiệu về tập đoàn Vương Gia không ngờ giờ đây anh giàu có thống trị toàn bộ thị trường kinh tế Trung Quốc lại còn thuộc nhóm đại gia có rất nhiều phụ nữ theo. Cô mỉm cười nhẹ nụ cười đau khổ của một cô gái trẻ chưa có được tình yêu nào trọn vẹn giờ lại lần nữa đổ vỡ, bỗng nhiên đầu cô đau nhức cố chịu nhưng ko được Diệp Thiên ngồi kế thấy biểu hiện của cô vội kéo đầu cô vào vai mình rồi xuống giọng an ủi - Em gái của anh, đau đầu thì sẽ khiến ta ko nhớ chuyện ko nên nhớ đâu!
- Anh hai, Vương Hiên còn yêu em không? - cô ngước mặt lên hỏi Diệp Thiên gương mặt bé xíu của cô khó chịu vì cơn đau nhưng vẫn cố hỏi cho bằng được
- Anh tin cậu ta còn yêu em. - Diệp Thiên tuy rất khó chịu khi cô yêu Vương Hiên nhưng anh không muốn phũ chuyện Vương Hiên thật sự yêu cô sâu đậm được anh muốn cạnh tranh công bằng. Giờ cô đã ngủ say trong lòng anh rồi gương mặt thiên thần này mãi mãi không thể yêu được...
Ở một nơi khác
- Vương Hiên nhẹ thôi. - người con gái phía trên rên rỉ không nguôi máu chảy trên ra giường trắng thấm đỏ
- Ha ha là con gái còn trinh sao? Ha ha thật uổng phí. - anh khinh bỉ nhìn người con gái đó rồi mặc quần áo chỉnh tề bước ra ngoài không quên đưa cho cô ta một số tiền lớn cùng căn biệt thự ở New York, đêm đến con phố lên đèn anh ngồi trong xe nhìn ra ngoài lại nhớ đến người con gái đó lòng lại hận hận vì anh yêu cô.
- Nè, Dương Minh cậu xem mình chụp đẹp không? - Diệp Phàm đưa máy ảnh ra cho cậu bạn kế bên
- Đi du học 8 năm mà trình độ chụp ảnh vẫn như vậy! =,= - cậu nhún vai
- Xấu lắm sao? - cô buồn bã nhìn vào hình chụp
- Ko phải mà là rất đẹp. - cậu phá lên cười vì gương mặt không vui của cô
- Cậu hay lắm dám lừa mình hư, ko thèm quan tâm cậu nữa. - cô đem máy ảnh chụp xung quanh thành phố phồn vinh này bất chợt một hình ảnh chiếc xe Lamborghini màu đen có một gặp tình nhân đang quan hệ và người đàn ông đó không ai khác ngoài... Vương Hiên, anh ghét cô hận cô đến mức quan hệ với người khác trên chiếc xe kỷ niệm của cả hai sao? Chiếc xe đó anh gặp cô lần đầu và hai người từng đùa giỡn vui vẻ trò chuyện tâm tình ngoại trừ cô thì chưa có người phụ nữ nào ngồi vào chiếc xe đó cả. Nước mắt cô rơi một lần nữa cô biết mình thật sự đã mất anh, mất anh thật rồi “ bíp - bíp - bíp “
- Á. - tiếng la lớn của cô khiến tất cả mọi người xung quanh hoảng sợ
...
- Diệp Phàm. - bà Diệp hốt hoảng ngồi dậy đang ngủ cũng phải bật dậy ác mộng thật sự đã đến bà trong mơ bà chính mắt nhìn thấy cô bị tai nạn nặng nề máu rất nhiều mọi người vây quanh, và đám tang của cô không xong rồi mọi chuyện không ổn thật rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...