Lý do cô đến tìm Mạc y cũng là vì lo nghĩ cho sau này.
Con trai của cô sau khi sinh ra, cô tin rằng Hà Hiểu Minh sẽ chăm sóc tốt cho con, cả đời của nó sẽ không phải vất vả về vất chất, chỉ thương con của cô còn nhỏ đã mồ côi mẹ.
Nghĩ đến mà nước mắt cô không biết tuôn rơi từ lúc nào, cô thương con bao nhiêu thì lại thương anh bấy nhiêu.
Cô biết anh vì cô mà chống đối bà Mạc y, thậm chí không hề bước chân vào Đào Hoa Nguyên.
Nhưng cuộc đời này, bất kể ai cũng cần có mẹ, không có tình yêu của mẹ chính là nỗi bất hạnh lớn nhất của đời người.
Chính cô cũng là kẻ không có được tình yêu ấy, cô hiểu cảm giác đó như thế nào.
Cô muốn sau khi mình ra đi, Hà Hiểu Minh có thể hòa hợp với Mạc y , sau này không còn bị bà áp đặt hôn nhân.
Cô tin anh ấy sẽ lựa chọn một người tốt để làm mẹ của con cô.
Cô gặp Mạc y khuyên giải cũng chính là muốn cho Mạc y một cơ hội, cho Hà Hiểu Minh một cơ hội, cũng là cho con trai một cơ hội.
Cơ hội được sống hạnh phúc bên người nhà.
Hy Văn ôm đầu ngồi gục bên một gốc cây ven đường cách khu biệt thự Đào Hoa Nguyên không xa, cảm giác đau nhức như có hàng trăm hàng ngàn độc trùng đang gặm nhấm não bộ, Hy Văn không tự chủ được phát ra tiếng rên rỉ, toàn thân vô lực ngã xuống.
Cô vội lấy thuốc trong túi xách, nhét vào miệng.
Cơn đau vẫn còn chưa dứt, bỗng Hy Văn nghe tiếng xe phanh gấp bên cạnh, một bàn tay mạnh bạo nắm lấy tóc cô xốc mạnh lên, miệng bị một cánh tay che kín không kịp phát ra bất cứ âm thanh nào.
Hai kẻ lạ mặt cao lớn phủ lấy người cô, hung hăng đẩy lên xe không một động tác thừa.
Cô bị bắt cóc sao?
Một kẻ vô danh tiểu tốt như cô mà bị bắt cóc thì mục đích của bọn chúng là gì?
Trong tấm vải đen che kín đầu, Hy Văn liền nhận ra, chúng là đang nhằm vào Hà Hiểu Minh.
Lần này, cô lại làm liên lụy anh nữa rồi.
Tim Hy Văn đập mạnh liên hồi, không nghĩ ra kế tiếp bọn chúng sẽ làm gì mình!
Hàng trăm câu hỏi được đặt ra khiến cô sợ hãi cực độ, lúc trước cô sẽ không lo lắng như thế này, nhưng hiện tại cô đang mang thai.
Nếu cô có mệnh hệ gì thì đứa con này chưa kịp chào đời đã bị yểu mệnh hay sao?
“ Các người là ai?”
“...” bọn chúng im lặng.
Xe đi rất lâu, chân tay Hy Văn tê rần bắt đầu có hiện tượng co cứng thì bọn chúng dừng lại, lôi cô xuống.
Trong một căn phòng cũ kỹ trên tầng thượng , không khí xung quanh bốc lên mùi hóa chất và ẩm mốc.
Hy Văn bị bọn chúng đẩy ngã rạp xuống nền đất lạnh lạnh lẽo.
Bỗng cô nghe âm thanh quen thuộc vang lên, khiến Hy Văn dường như không còn tin vào tai mình.
Giọng nói của người mà cô căm ghét, cả đời không muốn gặp lại.
“ Tháo khăn!”
Hy Văn từ từ mở mắt, trước mắt cô chính là Hà Tĩnh Hy.
Cô ta trang điểm đậm, kẻ mắt đen sắc nhọn kéo dài, son môi đỏ rực, mái tóc uốn xoăn nhuộm vàng giống một kẻ ăn chơi, ngang tàn.
Không còn là một Hà Tĩnh Hy ra dáng vẻ tiểu thư khuê cát lá ngọc cành vàng như ngày nào nữa.
“ Ồ!” Hà Tĩnh Hy nhướn mày, ánh mắt toát lên sự ngạc nhiên sau đó là sự ghen tứ không thể che giấu.
“ Anh ta đã cho cô làm phẫu thuật rồi sao! Xinh đẹp đấy! Chính cái nhan sắc này mà hơn 10 năm trước, tao từng bị đám con trai ở trường cho ra rìa chỉ vì muốn theo đuổi mày.
Nghĩ lại thật mắc cười! Thế nào, lấy lại khuôn mặt rồi cảm giác sao?”
“ Mày vẫn vậy, ghen tức đố kỵ và nham hiểm!” Hy Văn bình tĩnh nhìn vào cô ta, cố kìm nén lại sự sợ hãi trong lòng.
“ Tại sao mọi thứ tốt đẹp trên đời này đều thuộc về mày! Mày cái gì cũng có, còn tao thì không?” Hà Tĩnh Hy áp sát mặt mình nhìn thẳng vào Bạch Hy Văn, như muốn dùng khí tức của mình để áp bức cô.
Chưa bao giờ Hy Văn chịu cúi mình trước ả, chưa bao giờ cô thua ả dù chỉ là một lần.
Từ nhỏ, từ ngoại hình nhan sắc, thành tích lẫn sự yêu mến của người ngoài, Bạch Hy Văn chính là cái gai mà ả không bao giờ bẻ gãy được, cô cũng chính là tượng đài mà ả mong muốn trở thành.
Chính vì vậy, khi nghe Thẩm Bội nói ra âm mưu đổi thân phận, Hà Tĩnh Hy lúc bấy giờ vô cùng hứng thú mà chấp nhận không chút phân vân.
“ Mày thật đáng thương! Mày luôn không bao giờ hài lòng với thứ mình có thì biết bao giờ mới cho đủ.
Mày làm đủ mọi cách để hủy hoại tao nhưng không được, bây giờ lại dùng cách này.
Kẻ như mày mãi mãi là kẻ thua cuộc.”
Haha! Hà Tĩnh Hy cười lớn.
Đôi mắt của Hà Tĩnh Hy đỏ ngầu long lanh nước.
Những giọt nước mắt của sự thù hằn ghen tuông ích kỷ, đang bị kiềm nén dữ dội không chảy ra ngoài.
Đôi môi của ả run run vì tức giận.
“ Chính mày đã hủy hoại cuộc đời tao.
Chính vì mày mà tao bị Hà Hiểu Minh đuổi ra khỏi biệt thự.
Vì mày tao chịu sự khống chế của Volkov, bị đàn em của gã thay nhau cưỡng hiếp.
Tao mất tất cả cũng tại mày, tao bị cảnh sát truy nã cũng tại mày.”
Ả dồn tất cả mọi hậu quả đang gánh chịu đổ lên đầu Hy Văn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...