Hy Văn ngồi trong phòng hóa trang chuẩn bị thay trang phục diễn, cô xoa xoa bên má bị đánh còn dấu năm ngón tay, thì bên ngoài có tiếng xôn xao của các vũ công lẫn nhân viên.
“ Cái gì vậy?”
“ Đáng sợ quá!”
“ Đứt rời luôn...!mẹ ơi!”
Hy Văn vội ra hỏi có chuyện gì thì tin tức khủng khiếp ập đến cô
“ Hy Văn ! cái tên công tử lúc nãy sờ mó cậu, vừa ra khỏi cửa Đông Phương Mỹ Nhân đã bị ai đó chặn đánh..., không những vậy còn bị chặt đứt tay phải.
Trời ơi, dã man quá!”
Có người còn thờ ơ nói
“ Đáng đời, loại công tử nhà giàu đó làm mấy chuyện bỉ ổi, chuyên ức hiếp bọn con gái trong Đông Phương Mỹ Nhân thì cũng phải có ngày chịu quả báo”
Hy Văn quay sang nhìn người đó, hóa ra là Huệ Mẫn một đào nữ lâu năm trong Đông Phương Mỹ Nhân, cô ấy làm việc ở đây từ năm 16 tuổi đến nay cũng đã gần 7 năm, ngang tuổi với Hy Văn nhưng có vẻ ngoài sành sỏi và có chút lạnh lùng với mọi người.
Tuy nhiên, đối với Hy Văn lại vô cùng nhiệt tình tốt bụng, có thể vì cô ấy thấy Hy Văn đáng thương hơn bất cứ ai trong cái vũ trường này.
Lời của Huệ Mẫn lại vang lên bên tai Hy Văn
“ Lần sau, gặp những tên cặn bã như vậy, cô cứ cho hắn ăn một cái tát, quản lý sẽ không trách cô đâu.
Cô là nhạc công không phải đào nữ, ở đây có quy định chứ không phải là muốn làm gì làm.”
“ Ừ, tôi biết rồi cám ơn cô!”
“ Còn đau không?”
“ Hết rồi!”
“ Nếu tối nay cả hai xong việc sớm chúng ta đi ăn khuya nhé!”
“ Vậy chờ nhau ở phía sau cổng.”
Cả hai nhìn nhau cười, nụ cười hiếm hoi không giả tạo của Huệ Mẫn làm Hy Văn có cảm giác nhẹ nhõm trong lòng.
Làm việc ở đây đã ba năm, Hy Văn và Huệ Mẫn không thể nói là bạn thân, nhưng ở nơi này cô ấy chính là người duy nhất Hy Văn có thể nói chuyện không giữ khoảng cách, ngược lại Huệ Mẫn cũng xem Hy Văn là nơi cô ấy được là chính mình.
Cả hai đều khổ từ tấm bé, đến giờ vẫn khổ như vậy, nên họ dễ thông cảm cho nhau hơn.
Cô không thích vẻ lãnh đạm của Huệ Mẫn, cô ấy còn rất trẻ nhưng lại luôn tạo cảm giác đã già nua trước tuổi.
Hy Văn mong Huệ Mẫn có thể có cuộc sống tốt đẹp hơn, để cô ấy có thể lấy lại nụ cười hồn nhiên vốn có.
Đã hơn 1 giờ đêm, Hy Văn chờ Huệ Mẫn đã lâu vẫn không thấy cô ấy đến chỗ hẹn.
Hy Văn đã thay đồng phục, vì có hẹn đi ăn với Huệ Mẫn nên cô ăn mặc khá giản dị, một chiếc váy màu vàng nhạt nhã nhặn, bên ngoài là áo khoác cardigan dệt kim len mỏng màu trắng.
Trông cô không như là nhân viên của vũ trường, mà giống một tiểu thư con nhà gia giáo.
Hy Văn mang khẩu trang che kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đẹp đen láy, nhưng sâu thẳm trong đáy mắt lại khá mệt mỏi.
Hy Văn gọi điện thoại cho Huệ Mẫn không thấy bắt máy, cô liền quay ngược khu vực nhân viên tìm quản lý thì biết được anh ta đang chạy đến khu VIP giải quyết vấn đề gì quan trọng lắm.
Hy Văn có chút chần chừ, nhưng đành phải đánh liều nên nhanh chân bước đi, thì nghe tiếng gọi ở sau lưng của đồng nghiệp dọn vệ sinh vừa thay ca cho cô xong
“ Huệ Mẫn đang ở khu VIP tiếp một đám khách nước ngoài đáng sợ lắm, toàn bộ đào nữ có kinh nghiệm lâu năm đều được điều sang bên khu VIP Tổng Thống rồi, lúc nãy tôi đi ngang qua thấy có đào nữ được khiêng ra ngoài, cô cẩn thận đừng đi sang khu vực VIP A”
Hy Văn nghe là hiểu ý của chị ta, khu vực VIP A là khu cao cấp chuyên phục vụ quan chức lẫn các nhân vật quan trọng có máu mặt trong giới kinh doanh, toàn những người có địa vị quyền cao chức trọng, không biết Huệ Mẫn có phải người mà chị nhân viên kia nói không.
Lòng Hy Văn lo lắng bất an, khu vực VIP A không phận sự miễn vào, tuy cô là nhân viên làm việc tại đây nhưng cũng có những quy định cần tuân thủ.
Nhưng lúc này Hy Văn không thể nghĩ nhiều, cô lo lắng cho sự an toàn của Huệ Mẫn nhiều hơn.
Cô đi đến một hành lang dài có nhiều trụ cột ốp đá hoa cương bóng loáng, xung quanh là nhiều camera giám sát, phía trước có đám vệ sĩ nước ngoài mặc đồ đen đang đứng nghiêm túc ở phía bên ngoài của khu vực VIP tổng thống.
Hy Văn có chút căng thẳng, làm thế nào để nào để biết là Huệ Mẫn có đang ở trong đó không!
Ngày thường Huệ Mẫn vẫn dùng điện thoại trong lúc làm việc, tại sao hôm nay không nghe máy.
Tìm khắp các phòng cũng không thấy bóng dáng cô ấy, nên Hy Văn chắc chắn cô ấy đang ở trong gian phòng phía trước.
Trong VIP President
Hà Hiểu Minh được Tĩnh Kha chuyển điện thoại từ Ivan gọi đến
“ Mark! Số vị khách mà ta đưa đến cho con, phải làm hài lòng họ tuyệt đối không có sơ suất.
Ta nhường lại phi vụ này cho con để con củng cố địa vị ở Châu Á, sau này chúng ta sẽ dời hướng sang khu vực Châu Á để phát triển, cần có sự hậu thuẫn của họ.
Nhưng bọn này nó không dễ phục vụ đâu, tốt nhất nên cẩn thận!”
“ Vâng, con sẽ làm tốt! Mạc Y vẫn khỏe chứ?”
“ Không có tiến triển gì cả, ta dự định nếu bà ấy yếu dần, ta sẽ đưa bà ấy về lại quê nhà...”
Nói đến đây giọng Ivan có vẻ nghẹn ngào, Hà Hiểu Minh biết tình cảm của ông ấy dành cho mẹ mình là thật sự.
Bao năm qua đi bà Mạc Y vẫn ở trong mối quan hệ vợ chồng với Ivan dựa trên tình nghĩa chứ không phải tình yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...