Trong căn phòng bệnh trắng toát an tĩnh đến lặng người.
Mạc Y đứng yên bên cạnh Hy Văn, nhìn cô vẫn nhắm nghiền mắt, tâm trạng bà có chút chùn xuống, khẽ thở dài
“ Ngày cô còn bé tôi rất không thích cô, vì ý nghĩ cô chính là người làm khổ con trai tôi.
15 năm sau, đến khi tôi thừa nhận Hà Tĩnh Hy, thì cô ta lại là một kẻ giả mạo, đổi lại vẫn là tôi ghét cô.
Chúng ta là thể loại duyên phận gì chứ...!Có lẽ số phận bắt buộc chúng ta phải là như vậy, nghiệt duyên.”
“ Bạch Hy Văn, giờ đây tôi cũng đã nghĩ thông rồi.
Nếu ông trời cho cô một cơ hội lần nữa, thì tôi cũng sẽ buông bỏ chấp niệm về cô.”
Có lẽ đây là lần đầu tiên Mạc y thỏa hiệp, nhưng sâu trong lòng bà biết, cơ hội của Bạch Hy Văn là con số không, và bà sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể gọi cô một tiếng “Con dâu”.
“ Đứa bé rất đáng yêu, nhưng cũng thật đáng thương...!Tôi sẽ dùng nốt phần đời còn lại chăm sóc nó thật tốt.
Cô yên tâm, tôi sẽ không nuôi dạy nó như cách tôi nuôi Hiểu Minh.
Tôi biết cô không thích như vậy!”
Hà Hiểu Minh vừa từ phòng chăm sóc sơ sinh quay trở lại khu vực bệnh nhân chăm sóc đặc biệt, anh nghe rõ tất cả những gì mà Mạc y nói.
Anh bỗng chốc thấy nặng nề trong lòng, bàn tay nắm chặt, dừng trước cửa vẫn một lòng không muốn đối diện với bà, ít nhất là trong thời điểm này.
...
Đứa bé trai con của Hà Hiểu Minh và Bạch Hy Văn được sinh ra trong điều kiện sức khỏe không được tốt lắm, bị suy dinh dưỡng nặng, nhẹ cân so với tiêu chuẩn, nên được Hà Hiểu Minh cho vào khu điều trị trẻ sơ sinh chăm sóc cẩn thận.
Sau một tuần mới có thể bế đến cho Hy Văn gặp.
Tình trạng hiện giờ của cô khá tệ, thị lực đã càng lúc càng yếu, chỉ sợ nếu không gặp được, thì Hy Văn mãi mãi sẽ không bao giờ được thấy đứa con mình đổi mạng để sinh ra.
Hy Văn xúc động nhận đứa bé trong tay anh, lần đầu cô được nhìn thấy bảo bối mình dứt ruột sinh ra, mừng mừng tủi tủi, khóe mắt đỏ lên rồi rơi xuống từng giọt nước mắt.
Bé con của cô nhỏ xíu, có vẻ rất gầy giống như sinh non vậy.
Cô đau lòng tự trách bản thân
“ Tại mẹ không chăm sóc tốt cho con, làm liên lụy con khổ cực...”
Hà Hiểu Minh đến bên cạnh vỗ vai an ủi cô
“ Con được chăm sóc rất tốt, sau này những gì tốt nhất anh đều cho nó.
Em yên tâm, đừng lo nghĩ nhiều!”
Đứa bé chỉ ở lại với cô một chút rồi lại đưa đi ngay, cả hai mẹ con đều phải nghỉ ngơi và chăm sóc kỹ.
Hà Hiểu Minh vẫn không ngừng nghỉ tìm cách chữa bệnh cho cô.
Anh đã chi một số tiền rất lớn, mời những bác sĩ ung bứơu nổi tiếng, chuyên gia Tây Y lẫn Đông Y mời về hội chuẩn tình hình của cô nhưng đổi lại vẫn là những cái lắc đầu tiếc nuối.
Hy Văn biết tình huống của mình không thể cứu vãn được nữa rồi, cô cũng không còn hy vọng gì nhiều, chỉ mong anh có thể bên cô nhiều hơn.
Nhìn anh chật vật tìm kiếm sợi dây cứu mạng cho cô trong vô vọng, cô không đành lòng.
Hy Văn tựa vào lòng anh thủ thỉ
“ Đừng có đi lung tung nữa!”
Hà Hiểu Minh lại vuốt vuốt tóc cô
“ Anh có đi đâu! Vẫn ở cạnh em hàng ngày mà..”
“ Tâm trí anh dồn vào điện thoại rồi...!”
“ Ừ, anh có việc bận tý...” Hà Hiểu Minh lặng lẽ thò tay vào túi áo bấm tắt nguồn điện thoại.
Mấy hôm nay, anh bận rộn liên hệ đến các bệnh viện, dùng mối quan hệ của mình để tìm đến chuyên gia ung bướu, có lẽ Hy Văn đã nhận ra sự hấp tấp nóng vội của anh.
“ Hiểu Minh, anh đừng có uống thứ rượu đó nữa! Loại rượu Everclear đấy, không ngon gì hết.
Lại hại sức khỏe!”
Hà Hiểu Minh liền gật đầu
“ Anh sẽ không uống nữa! Lúc trước, vì nhớ em, tìm không thấy em, anh buồn lòng nên mới tìm đến rượu, sau này lại tăng tửu lượng, uống mãi không biết say.
Chỉ có loại đó mới khiến anh bớt tỉnh táo.” Hà Hiểu Minh nhớ lại những ngày tháng trước đó, 15 năm tìm Hà Tĩnh Hy trong vô vọng.
Bên tai anh lại vang đến âm thanh nhè nhẹ yếu ớt của cô.
“ Cũng không được thức khuya, đến Đông Phương Mỹ Nhân chơi đến 3 4 giờ sáng mới về.”
“ Anh hứa...”
Cô có chút ngập ngừng
“ Cái cô Natalia gì đó, vẫn còn ở Đào Hoa Nguyên chứ?”
“ Vẫn còn, Mạc y nhận làm con gái nuôi.
Cô ấy giờ là em gái của anh rồi” Hà Hiểu Minh có chút lo lắng, vội nhanh chóng giải thích với cô, anh sợ cô hiểu lầm mối quan hệ của hai người có gì đó mờ ám.
Lúc trước anh có kể về mối nợ ân tình của anh với Natalia.
Lúc ấy, cô hiện ra dáng vẻ rất ghen tuông, chỉ sợ một ngày nào đó anh sẽ cưới Natalia làm vợ.
Anh phải cam kết nhiều lần sẽ không bao giờ có chuyện đó cô mới thôi không truy vấn nữa.
Nhưng hiện tại, anh bất ngờ khi Hy Văn lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Bàn tay anh nắm chặt, có chút mồ hôi túa ra phía trong.
“ Em thấy cô ấy cũng rất đáng thương, nếu anh cảm thấy cô ấy tốt thì...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...