Chủ Tịch Đừng Ép Người Quá Đáng!
Đại sãnh rộng lớn
Y Y đứng giữa tấm thảm hình vuông dài 3m, đối diện là Bạch Dạ Phi Ưng đang ngồi trên cái ghế được làm bằng da hổ bắt chéo chân cùng Bạch Diệp Phi Yến đang đứng bên cạnh không ngừng châm ngòi ly gián
Bộ dạng họ hệt như đang tra khảo tội phạm
Chẳng biết thì thầm gì với nhau, bỗng lúc sau chỉ thấy Bạch Diệp Phi Yến bất mãn lớn tiếng
Anh nhất định phải giúp em làm chủ nha!!!
Được rồi, nghe theo em
Câu trả lời của hắn làm cô đông cứng như đá
Vốn biết chuyện này chắc chắn xảy ra, nhưng khi thật sự ở trong tình huống này bản thân không tránh khỏi cảm giác uất ức khó chịu
Là hắn ép buộc cô đến nơi này, chính vì hắn nên cô mới bị người khác xem thường đối xử bất công
Giờ đây em hắn bịa chuyện vu khống. Hắn lại giúp em mình muốn xử phạt cô
Lạc Y Y cúi mặt cắn cắn môi cố ngăn không cho nước mắt chảy xuống
Chỉ thương mẹ vốn dĩ sức khoẻ đã không được như bao người khác, nếu biết cô không còn chắc chắn không vượt qua được cú sốc tinh thần này
Bạch Diệp Phi Yến nhìn thấy Y Y cách mình không xa, bờ vai nhỏ có phần run rẩy
So với Phi Yến 23 tuổi thì Y Y trông gầy gò hơn
Cô ấy có chút khó chịu trong lòng
Mỗi lần đến nhà phụ, đều thấy cô gái siêng năng phơi từng tấm drap dày chẳng hề oán than. Trên gương mặt luôn luôn nở nụ cười rạng rỡ như đoá hoa hướng dương
Cũng đã từng cùng nhau nói chuyện rất thoải mái
1 cô gái chăm chỉ như thế, Bạch Diệp Phi Yến từng muốn đưa Y Y đến nhà chính để cô thoải mái hơn
Khi thấy cô ở nơi này, trong lòng Phi Yến có chút vui. Nhưng khi biết lý do cô được ở đây
Thật sự thất vọng
Những điều trước kia Lạc Y Y làm đều là vì muốn thu hút sự chú ý của anh hai
Cho nên, kết cục cô ấy như hiện tại đều là do bản thân cô ấy lựa chọn
Em muốn cô ấy phải chịu trừng phạt vì đã xúc phạm em
Bạch Diệp Phi Yến nói
So với âm thanh dõng dạt lúc nãy, câu nói này lại không có lực
Đáng lí cô nên vui mới đúng, nhưng...
Đúng rồi, vì từng xem Y Y là bạn nên mới cảm thấy thất vọng vì cô ấy lừa gạt mình
Phi Yến lắc đầu vài cái để bản thân thanh tỉnh
Giây phút này không được mềm lòng!
Bạch Dạ Phi Ưng mở miệng hỏi đứa em gái của mình, nhưng ánh mắt hoàn toàn dáng chặt vào hình dáng nhỏ bé giữa đại sãnh
Em chắc chắn?
Chắc chắn
Không còn cơ hội quay đầu được rồi. Lạc Y Y đừng có oán trách ai khác mà hãy tự suy xét chính bản thân mình đi. Bạch Diệp Phi Yến nghĩ
Cửa lớn từ từ được mở ra, Y Y nắm chặt lấy góc áo
Cô cũng không dám ngoảnh đầu lại xem thứ gì đang chờ đón mình, đứng yên nhắm chặt mắt
Đôi chân gầy cảm nhận có gì đó lướt qua, vừa nhột vừa khó chịu
Định chặt chân chặt tay rồi vức xác xuống sông?
Lạc Y Y hoảng sợ, khuôn ngực phập phồng nhịp tim cũng đập thật nhanh
Khi cô cảm thấy có gì đó đang nắm lấy chân mình, còn bôi chất gì rất ướt át lên. Tinh thần liền suy sụp, không còn sức lực té xuống
Đối phương không vì cô sợ mà bỏ qua, trực tiếp cho cô ngửi mùi gì đó rất kỳ lạ
Lạc Y Y cố nín thở, sau đó cảm thấy mặt mình khắp nơi toàn là nước
Có vật gì đó ấm nóng cứ nhằm vào cô mà... liếm
Cô không chịu được mở mắt ra xem, liền thấy
Trắng Trắng?
Thấy cô dường như đã nhận ra mình, nó liền vui tít mắt cọ cọ cái đầu lớn vào ngực cô
Vậy... vậy cái vật lúc nãy đã nắm lấy chân cô... là con mèo lớn này gặm sao???
Lạc Y Y đưa tay vỗ vỗ nó, sau đó lau đi gương mặt toàn nước miếng của mình
Nó... nó...
Bạch Diệp Phi Yến đứng đó không xa nhìn thấy mắt chữ O mồm chữ A không dám tin liền ú ớ
Cô ấy không nhịn được liền đi xuống dưới. Ai ngờ con báo trắng thấy cô xông đến liền nhanh chóng nấp phía sau Y Y
Con tim Tam tiểu thư tan nát thật rồi, cô chỉ chỉ vài nó giọng nói đầy uất ức
Mày... mày... mày mau qua đây, tao mới là chủ của mày nha!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...