Chủ Tịch Đừng Ép Người Quá Đáng!


Lạc Y Y suy nghĩ đôi chút, man mác buồn hướng đôi mắt về phía mẹ mình
Nếu chúng ta sang Mĩ … tiểu An … con không muốn rời xa con trai mình
Sau khi chúng ta có cuộc sống ổn định, sẽ đưa cháu trai sang đó cùng đoàn tụ
Bà vỗ vai con gái mình khẽ nói
Nơi này mới thuận lợi để con trai phát triển, ở bên cô sao có thể bằng ở bên cạnh hắn?
Hơn nữa, bây giờ ai cũng biết hắn có 1 đứa con.

Nếu để kẻ có mưu đồ xấu điều tra được chắc chắn tiểu An sẽ gặp nguy
Cô không muốn chuyện không hay xảy đến với bảo bối của mình
Mẹ … con muốn nghỉ ngơi
Mẹ Lạc nghe thấy, chỉ có thể lắc đầu thở dài.

Bà đau lòng thay con mình, nhưng cũng không muốn gây thêm áp lực cho con bé.

Chỉ mong con sống vì bản thân 1 lần, đừng mãi lo lắng cho người khác

Được rồi, ngày mai mẹ sẽ đến.

Đêm nay con hãy suy nghĩ cho kỹ đi

Không gian yên lặng, cô gái nhỏ ngồi trong phòng nhìn ngắm mọi vật dụng xung quanh
Lạc Y Y đi xuống sãnh, muốn quan sát thật kỹ
Lúc mới đến, nơi này giống như cái lồng bằng vàng.

Xinh đẹp, lộng lẫy bó buộc cô bất kể đêm ngày
Dù có giãy giụa, phản kháng … vẫn sẽ như chú chim hoàng yến nhỏ bé, yếu ớt; bị nhốt vào không thương tiếc
Nhưng chẳng biết từ khi nào, cô lại từ bỏ mọi hành động chống cự.

Xem nơi này như nơi trú ẩn an toàn
Bây giờ biết được hắn có tình cảm với mình, Y Y đắc ý lắm
Cô từng nghĩ … bản thân phải hống hách 1 chút, để hắn phải chịu ít nhiều khổ sở, trả giá cho những việc làm tổn thương cô trong quá khứ
Vì được hắn cưng chiều, nên cô có thể làm mọi việc
Dù là rời khỏi đây
Sang Mĩ là ước mơ cô ấp ủ suốt cả thanh xuân, bây giờ chỉ cần gật đầu đồng ý là có thể thực hiện được mộng tưởng
Thật ra, nếu muốn … cô có thể ổn định cuộc sống rồi về thăm con trai vào mỗi dịp nghỉ lễ hoặc rãnh rỗi
Nhưng cô không làm được
Mẹ nói cô hãy sống cuộc sống của riêng mình, suy nghĩ cho bản thân.

Nhưng tiểu An chính là tất cả của cô
Lạc Y Y đi quanh vườn, gió lạnh vô hình thổi nhẹ lên cơ thể mảnh mai
Cô ngẩng đầu nhìn ngắm vầng trăng to tròn trên bầu trời đêm lấp lánh ánh sao
Mỗi lần phiền não, chỉ cần nhìn lên trời hít thở đều tan biến hết
Nhưng sao bây giờ … trong lòng vẫn nặng trĩu thế này?

Hắn đã đến công ty rồi, chẳng biết hắn đang suy nghĩ gì.

Không nói với cô 1 câu liền biến mất
Lần nào cũng do cô bỏ đi, bây giờ đến lượt hắn rồi
Haha, có chút mất mác
Đây có được tính là trả đũa không?
__________
Sau 1 đêm cố gắng suy nghĩ, Lạc Y Y vẫn mặc bộ quần áo hôm qua
Cô đang ngồi dưới sãnh đợi mẹ mình
Nhưng người đầu tiên xuất hiện lại là hắn, vừa mới trở về từ công ty
Bạch Dạ Phi Ưng nhìn cô ngồi trên ghế dài, có chút kinh ngạc.

Ẩn sâu trong đôi mắt là nỗi buồn mênh mông như đại dương
Hắn tránh né cái nhìn của cô rồi đi lên lầu
Lần này, chắc chắn là muốn để cô tự đưa ra quyết định.

Hắn không giữ cô lại như mọi khi nữa là 1 điều tốt, nhưng sao cô lại cảm thấy có chút trống trãi không thể nói nên lời?
Buổi sáng tươi đẹp như bao ngày nhưng không khí trong biệt thự lại ảm đạm vô cùng
Buổi sáng đã được chuẩn bị tỉ mỉ, lại không có ai thèm động đũa

Tiểu An An vẫn còn đang ngủ trong phòng, hắn bước vào ngồi bên cạnh nhìn ngắm con trai mình
Muốn con cái đưa ra quyết định ở với cha hay mẹ … đối với con đều tàn nhẫn
Mẹ cô đến, nhìn thấy con mình thẫn thờ nhìn lên trần nhà thạch cao, trong lòng đau đớn khôn nguôi
Bà đi đến cùng cô đi vào căn phòng trò chuyện, tránh bị người khác quấy rầy
2 mẹ con ta rất lâu chưa cùng nhau tâm sự … hôm nay vừa khéo, hãy nói hết tất cả nỗi lòng giấu kín đi
Bà nói
Cô vẫn yên lặng không nói gì.

Lạc Y Y đã suy nghĩ cả đêm, cũng mất ngủ cả đêm
Không muốn đưa ra quyết định sai lầm để rồi sau này hối hận
Cô nhìn mẹ mình, hít thở lấy thêm dũng khí rồi nói
Mẹ … tất cả mọi chuyện trước đây hắn làm đúng là con không thể nào nhắm mắt làm ngơ, tha thứ mọi chuyện.

Nhưng cũng không thể phủ nhận việc hắn giúp con che chắn mưa đao bão đạn ….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận