Chủ Tịch Đừng Ép Người Quá Đáng!


Chẳng bao lâu sau, hắn vào, cầm theo 1 túi giữ nhiệt áp lên bụng cô
Cảm giác ấm nóng thoải mái khiến cô thả lỏng, nếp nhăn giữa chân mày cũng biến mất
Nhưng hắn vẫn nghe loáng thoáng cô rêи ɾỉ vài tiếng.

Có vẻ vẫn còn đang khó chịu
Lạc Y Y nằm xoay người sang 1 bên, co rúm lại cố gắng chống chọi cơn đau
Cô ôm lấy cái túi ấm nóng như bùa hộ thân, nhưng mỗi lần muốn chìm vào giấc ngủ.

Bản thân sẽ thả lỏng, cái túi cũng sẽ rơi ra không áp chặt vào bụng được
Ưn ~…
Cô gái nhỏ nằm trên giường bất lực rêи ɾỉ
Phía sau lưng truyền đến cảm giác ấm áp, cái túi cũng được giữ cố định, đang nằm yên vị trên bụng
Cô xoay đầu đưa ánh mắt đờ đẫn ra phía sau
Em ngủ đi, có muốn uống nước không?

Giọng nói trầm ấm vang lên đột nhiên khiến cô sinh ra cảm giác ỷ lại.

Có chút uất ức muốn đối phương biết, ậm ự trả lời bằng giọng mũi
Ưm…
Sải tay dài nhanh chóng lấy được cốc nước trên bàn không gặp trở ngại gì.

Hắn luồng 1 tay xuống cổ cô đỡ nhẹ thân thể
Em không cần ngồi dậy đâu
Nói xong liền chậm rãi đưa ly nước ấm đã chuẩn bị đến miệng
Sau khi đã hết khát, hắn nhẹ nhàng để cô nằm xuống giường, tiếp tục áp túi nhiệt vào bụng.

Thỉnh thoảng cô than đau sẽ dùng bàn tay to thế chỗ trong giây lát, xoa xoa vài cái
Lạc Y Y gối đầu lên cánh tay hắn, bàn tay nhỏ bé nắm lấy yên tâm ngủ
_______
Sáng hôm sau tỉnh giấc, đã không còn đau nữa
Cô cứ nghĩ hôm nay phải uống thuốc giảm đau nữa cơ
Bụng dưới vẫn còn cảm nhận được cảm giác ấm áp, cô đưa tay xuống rà soát lại chạm được bàn tay rắn rỏi của hắn
Mà chủ tịch, lúc này cũng lên tiếng
Em dậy rồi, đêm qua ngủ có ngon không?
Quả thật đêm qua cô ngủ rất say, nhưng làm sao có thể nói như vậy với hắn?
Cũng may đang nằm xoay lưng không đối diện cho nên cô cũng không cần trả lời làm gì
Em còn đau không?
Thấy cô không nói chỉ nhẹ lắc đầu, hắn thở dài rồi gục đầu vào cái cổ mềm mịn phát ra âm thanh đầy mệt mỏi
Anh ngủ 1 chút
Hôm qua thức trông cô cả đêm, 2 tay đều tê mỏi vì phải giữ nguyên tư thế không dám cử động
Bạch Dạ Phi Ưng buông lỏng, cái túi trên bụng cô rơi xuống

Trong căn phòng chỉ còn lại âm thanh của cái đồng hồ treo tường
Hắn thở đều, hơi nóng phả lên cái cổ nhỏ xinh xắn
Cô còn cảm nhận được mùi hương nam tính từ người hắn toả ra, lồng ngực lớn áp chặt vào cái lưng mảnh mai
Lạc Y Y nằm yên chẳng biết nên làm gì, nếu cô rời giường thì có làm hắn tỉnh giấc không?
Mà dù cho hắn ta có bị giật mình thì có liên quan gì cô đâu?
Cô vẫn chưa có quên … chuyện … chuyện đêm đó …
Nhưng hôm qua hắn cũng vì chăm sóc cô mà không ngủ … thôi thì cứ tạm thời để như thế này
Bạch Dạ Phi Ưng muốn ngủ, nhưng cảm thấy người trong lòng vẫn còn chưa rời khỏi.

Hắn có chút lười biếng hỏi nhỏ bằng chất giọng khàn khàn đặc trưng
Em … không đi ăn sao?
Bàn tay vòng quanh eo nhỏ cũng nới lỏng để cô di chuyển
Cô yên lặng suy nghĩ hồi lâu rồi nói
Anh … hôm nay … không đi làm sao
Chủ tịch luồng tay vào mái tóc bạch kim óng ả, gãi gãi vài 3 cái
Anh không dậy nỗi, em cùng tiểu An đi mua sắm đi … thẻ tín dụng anh …
Người con gái bất ngờ xoay cơ thể uyển chuyển, vùi gương mặt nhỏ vào lồng ngực rắn chắn khiến hắn có chút kinh ngạc
Bạch Dạ Phi Ưng hỏi nhỏ

Y Y … em … ngủ rồi sao?
Cô không trả lời, hắn cũng không hỏi nữa.

Nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mềm mại rồi thở đều
Lạc Y Y thông qua lớp áo sơ mi mỏng, nhìn thấy vết đạn trên ngực hắn.

Có khả năng cao sẽ để lại sẹo
Tuy đã kéo mài nhưng vẫn còn chưa lành hẳn, chẳng biết nơi đó có còn đau hay không
Bất giác vòng tay sang cái hông cường tráng, cô cứ thế ôm lấy hắn rồi tiếp tục ngủ
Bạch Diệp Phi Yến thấy anh mình còn chưa ra ngoài, trong lòng tràn đầy bất mãn
Anh hai lại muốn trốn việc, để cô làm kẻ chết thay, đối phó với mấy lão phiền phức ở công ty đây mà!!!
Hừ, anh nghĩ em sẽ để anh được toại nguyện sao? Đừng có mà mơ
Nếu hôm nay em không lôi được anh đến công ty thì em sẽ đổi tên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận