Chủ Tịch Đừng Ép Người Quá Đáng!
Sáng hôm sau ...
Y Y vì đau mà ngất đi, cũng vì đau mà tỉnh dậy
Cô nhìn trần nhà bằng thạch cao sang trọng, nhớ lại cảnh tượng tối qua nở nụ cười chua chát
Xộc vào mũi là mùi hương tởm lợm, báo hiệu cuộc hoan ái tối qua không phải là mơ
Thân thể đau đớn vô cùng là bằng chứng rõ ràng nhất, nhưng trong tim cô còn đau hơn gấp trăm ngàn lần
Y Y cố gắng ngồi dậy, dùng ánh mắt đờ đẫn quan sát xung quanh
Căn phòng được phối màu đen xám chủ đạo, tất cả mọi thứ đều ngăn nắp, sạch sẽ
Ngoại trừ cái áo thun của cô bị xé rách rồi ném dưới nền đất lạnh lẽo
Và thân thể này ...
Y Y bước ra khỏi giường, trên da thịt mịn màng giờ đây nơi nào cũng xuất hiện vết bầm tím
Con ác ma tối qua chẳng lưu tình, mỗi động tác luôn mạnh bạo, vồ vập
Cô cảm thấy xương mình hình như đã gãy rồi
Cúi người nhặt cái áo không còn nguyên vẹn, biết rằng chẳng thể nào sử dụng được nữa liền thả tay để nó rơi xuống
Bên cạnh chỉ còn cái áo sơ mi mà hắn để lại khi cô đau phát ngất
Không nghĩ ngợi nhiều, Y Y cầm lên mặc vào, rộng thùng thình lại rất dài
Nhưng cô cũng chẳng phải người chú ý ngoại hình, cứ thế mà mặc vào thôi
Cái áo vẫn còn mùi hương của hắn, khiến cô khó chịu chau mày
Nhưng nếu không mặc thì làm sao có thể rời khỏi đây?
Cũng may, quần bò của cô hơi dày nên vẫn còn mặc được
Sau khi mặc xong, dự định ra ngoài thì tiếng đẩy cửa vang lên
Không phải người dọn dẹp phòng mà là hắn- tên cầm thú tối qua đã chà đạp cô như món đồ chơi rẻ tiền
Nhìn thấy cô gái vẻ mặt mệt mỏi đang đứng trước giường, trên người là cái áo mà hắn mặc tối qua
Bạch Dạ Phi Ưng dùng ánh mắt nhuốm đầy d.ục vọ.ng nhìn Y Y
Hôm qua vẫn còn chưa đủ, bây giờ vẫn muốn làm hay sao?
Y Y xoay mặt đi nơi khác, chẳng muốn để mắt đến hắn dù chỉ là 0.0001 giây
Đồ động vật suy nghĩ bằng nửa th.ân dưới
Cô thầm mắng
Hắn sảng khoái đi đến bàn làm việc, gạt tất cả đống giấy tờ trên đó xuống đất
Tùy hứng ngồi lên
Cô không muốn quan tâm hắn đang định làm gì nữa, không do dự bước đi
/Đừng ...!d ...!dừng lại .../
âm thanh phát ra khiến Y Y đứng hình vài giây, xoay người lại nhìn hắn đang ngồi bắt chéo chân trên bàn làm việc
Dáng người phóng túng, áo sơ mi đen để hở 2 cúc đầu tiên lộ khuôn ngực cường tráng, trên cổ có đeo sợi dây chuyền được luồng 1 chiếc nhẫn vào, trông cực kỳ phong trần
Gương mặt đẹp cong lên nụ cười tà
Giơ cái điện thoại đang cầm trong tay cho cô xem
Trên màn hình hiện ra 2 thân thể không mảnh vải che thân đang dính chặt lấy nhau, nhưng ngoài gương mặt thanh tú của cô gái đang ra sức phản kháng thì mặt của tên đàn ông kia đã bị che mờ
Y Y nhìn điện thoại, rồi lại nhìn đến hắn đang ngông ngênh muốn xem cô sẽ phản ứng như thế nào
Không biểu cảm xoay người rời đi
Định dùng video nóng để đe doạ cô?
Dù sao cũng chẳng còn gì để mất, dù có phát tán thì sao?
Chẳng quan tâm
Vừa nắm tay vịn cửa đã nghe thấy giọng nói hắn từ xa phát ra
Lạc Y Y, 27 tuổi hôm qua vừa trả xong số nợ 10 năm.
Cha đã mất, chỉ còn lại người mẹ bệnh tình đang hồi phục khá tốt.
Cô nói xem, nếu ...!tôi tốt bụng gửi mẹ cô 1 chiếc điện thoại đắc tiền, bên trong chứa video ...!nào đó, thì ...!sẽ ...!như thế nào?
Nghe đến đây, cô xoay người bất chấp cơ thể đang đau đến chết đi sống lại tiến về phía hắn định giật lấy cái điện thoại kia
Nhưng khoảng cách từ cửa phòng đến bàn làm việc khá xa, chẳng khác nào đang cho Bạch Dạ Phi Ưng thời gian chuẩn bị cách đối phó
Hắn lại cao hơn cô rất nhiều, dù đang ngồi nhưng Y Y cũng không thể cao hơn hắn được
Ác ma ngồi trên bàn đợi cô gái nhỏ lao đến liền giơ điện thoại cao hơn đầu
Y Y nhoài người muốn với lấy, hắn càng giơ cao hơn
Cứ như thế cúi đầu nhìn cô càng lúc càng chật vật
Cô khiễng gót chân cũng chẳng thể nào chạm vào dù là cái góc tay áo của hắn, huống chi điện thoại
Vì quá chú tâm vào vật trên cao, cô để tay lên vai hắn lúc nào chẳng hay
Cơ thể nhỏ bé đang đứng giữa 2 chân hắn
Làm cho Bạch Dạ Phi Long cảm thấy khí huyết sôi sục
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...