Chủ Tịch Đừng Ép Người Quá Đáng!
Mọi tin tức được truyền về đều không phải thứ mà hắn muốn nghe
1 người đang sờ sờ sao có thể nói mất tích là mất tích?
Sân bay được hắn cài người vào cũng chẳng tìm được người tình nghi
Cô chắc chắn vẫn còn ở đây
Phòng sách bị cơn cuồng bạo của hắn làm cho rối tung, đồ sứ cổ vỡ vụn nằm trên sàn.
Vài cuốn sách quý bị xé nát
Bạch Diệp Phi Yến bước vào nhìn mà sợ
Anh … đây … đây là …
Hắn đang nắm lấy cái màn treo cửa xé bung bét, nghe thấy tiếng em gái mình liền nhanh chóng đi đến nắm lấy 2 vai cô.
Gương mặt lộ ra 10 phần nóng vội
Là em đã đưa cô ấy đi đúng không? Chết tiệt! Em đem cô ấy giấu đi đâu rồi, nói mau!!!
Cô ấy tất nhiên biết hắn đang nói đến ai, nhưng đã diễn thì phải tròn vai.
Cố tỏ ra ngu ngơ hỏi lại
**Anh … anh đang nói gì vậy? Giấu ai? Em đến tìm Y Y, quản gia lại không nói gì nên đành phải hỏi anh.
Chị ấy đâu rồi?
Em bớt giả vờ đi, mau trả lời anh … là em đúng không**?
Cô chưa từng thấy anh mình đáng sợ như vậy … à mà, hôm trước bắt được Y Y hình như có thấy qua 1 lần
Nhưng mà lần này … có vẻ không ổn lắm
Gương mặt có chút hốc hác, mắt cũng hiện lên vẻ mệt mỏi cùng quầng thâm
Người luôn chăm chút ngoại hình mà giờ đây đầu tóc rối bời
Đây có còn là anh hai phong độ của cô không?
Anh … thật ra …
Không được, Bạch Diệp Phi Yến! Mày quên tình trạng của chị Y Y khi bị bắt về rồi sao?
Nếu bây giờ mày bị anh hai làm cho mềm lòng, bán đứng chị ấy không ai nương tựa thì có khác gì 1 tên tội đồ đâu!
Có thể tình hình bây giờ quá kín kẽ, anh hai không tìm được manh mối nên mới giở thủ đoạn
Đúng! Đây chắc chắn là khổ nhục kế
Phải kiên định! Không được làm lộ sơ hở!!!
Nếu … nếu đã tìm không thấy … hay là bỏ đi
Hắn buông cô ra chống tay che đi cái trán cao, bất giác lui về sau
Em về đi
Bạch Diệp Phi Yến không nói gì nữa, ngoan ngoãn đi ra ngoài
Bạch phu nhân nghe tin Lạc Y Y biến mất, cảm xúc trong lòng có chút không rõ.
Chỉ thở dài mà vuốt ve con mèo ba tư trong lòng
Vậy cũng tốt
Người đi rồi, Phi Ưng nó cũng không bị lúng sâu vào đoạn tình duyên không tốt đẹp này nữa
Nhị thiếu gia từ khi Y Y rời đi, chẳng màn đến công việc, cứ nhốt mình trong phòng uống rượu, đóng hết cửa không cho 1 chút tia sáng nào lọt vào.
Bầu bạn với màn đêm tịch mịch, đã được 6 ngày rồi
Lại nói đến phu nhân Bạch gia
Bà ở bên này nóng ruột đập tay lên bàn
Cái gì? Nó … các người nói … Phi Ưng nó tự nhốt mình, còn không cho ai vào?
Nói xong, bà tức đến mức ôm lấy ngực khó thở ngồi xuống
Cổ phiếu công ty dạo gần đây tuột dốc thê thảm, công sức gây dựng cực khổ chẳng lẽ đến đây là chấm dứt?
Phi Ưng nó điên rồi sao?
Trước giờ nó không phải kẻ cảm tính, sao bây giờ lại vì 1 đứa con gái mà trở nên như thế này?
Không được, tình hình này phải nhanh chóng giải quyết
Lê Phương Kiều tức tốc đi đến nhà chính
Khung cảnh trước mắt so với mọi ngày chẳng khác gì.
Bà thở phào
Có lẽ nó chỉ là quá cố chấp, trước nay muốn gì có đó mà nay lại bị tính kế
Trong lòng có chút không cam tâm, đúng là quá cao ngạo cũng không phải chuyện tốt đẹp
Nhưng khi bước vào phòng, tận mắt nhìn thấy trước mắt không có lấy 1 tia sáng
Mùi cồn bay loạn khắp nơi khiến người khác không tài nào thở được, cùng hàng tá chai rượu loại mạnh được vứt khắp nơi, khiến người kiên định như bà súyt không giữ được bình tĩnh
1 cái chai rỗng lăn đến chân, bà nhìn lúc lâu rồi mở công tắc đèn
Bạch Dạ Phi Ưng ngồi tựa vào kệ sách, bị ánh sáng mạnh chọc giận thẳng tay ném chai rượu rồi gầm lên
Tôi đã bảo không ai được vào đây! Muốn tôi gϊếŧ các người đúng không!!! Cút ra ngoài!!! Mau!!!
Chai rượu va vào tường, vỡ nát
Chất lỏng màu hổ phách bên trong tràn ra văng tung toé.
Rơi xuống thảm
Lê Phương Kiều nhìn thấy con trai mình mùi rượu nồng nặc, cả người nhơ nhuốc, mắt thâm đen, cằm lún phún râu, liền mất hết kiên nhẫn cùng sự bình tĩnh thường ngày
Bạch Dạ Phi Ưng, con gây đủ chưa!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...