Chủ Tịch Đang Viết Chữ FULL


Sở Ấu Cơ bất đắc dĩ thở dài, khóe môi lại mang theo ý cười.

Náo loạn một đường như vậy, cũng không có lời giải thích hay kết luận nào, Thanh Hạ nhà ta vẫn ngang ngược như vậy a.

Vì Cung Thanh Hạ, cái gì nàng cũng nguyện ý làm.

Huống hồ sinh con cho Cung Thanh Hạ -------- đó vẫn luôn là kỳ vọng của nàng.

Gửi đi một icon mỉm cười, sau đó viết, "Ta đáp ứng nàng."
Nhận được tin nhắn trong dự định, khuôn mặt lạnh lùng của Cung Thanh Hạ trong nháy mắt rực rỡ như ánh nắng tháng 4, nhưng rất nhanh nghiêm mặt lại, "Muốn sinh hai đứa, tốt nhất là một lần thành công, thế chắc phải là song thai nhỉ?"
Vẫn còn may hơn là yêu cầu, "Một đứa giống nàng, một đứa giống ta." Dù sao tướng mạo của đứa bé cũng là ý trời --------- Không thể cưỡng cầu vận may giống như của Điện Hạ.

Sở Ấu Cơ nghĩ vậy, liền vui vẻ đáp, "Được."
Trong lòng tràn lên làn sóng ôn nhu, Cung Thanh Hạ liền mỉm cười, trả lời lại, "Vợ của tôi thật ngoan."
Ý chính là đồng ý sao? Sở Ấu Cơ có thể nghe thấy tiếng trái tim mình nhảy nhót, tận dụng thời cơ truy hỏi, "Chúng ta đi quốc gia nào đăng kí?"
Nước Pháp.

Trong lòng Cung Thanh Hạ đã sớm có đáp án, nhưng nàng không muốn cho Sở Ấu Cơ câu trả lời nhanh như vậy, "Chờ mấy ngày nữa, để tôi nghĩ đã."

Sở Ấu Cơ đang hớn hở, liền lập tức làm vẻ oan ức, "Ta chờ nàng."
Tuy rằng hi vọng một câu nói tùy ý của mình có thể tác động được đến tâm tình của Sở Ấu Cơ -------- như vậy mới cho Cung Thanh Hạ nàng cảm nhận mình được quan tâm, được yêu, nhưng đến khi nhìn thấy Sở Ấu Cơ vì mình mà không vui vẻ, Cung Thanh Hạ lại cảm thấy đau lòng và không đành lòng, cơ hồ chỉ muốn bật thốt ra đáp án, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, để 3 ngày sau mới đưa ra câu trả lời.

Sở Ấu Cơ có câu trả lời chắc chắn như vậy, không cần phải nói cũng biết nàng đang vui sướng cỡ nào, vì không muốn làm cho Cung Thanh Hạ cảm thấy ngột ngạt, nàng luôn dành cho Cung Thanh Hạ không gian riêng, mấy ngày này nàng luôn tự làm mình bận rộn để không nghĩ tới vấn đề kia nữa, rốt cục tảng đá trong lòng cũng đặt được xuống rồi.

Buổi tối hôm đó, Sở Ấu Cơ vô cùng hào hứng chạy tới Vân Đỉnh của Hi Sở, muốn cùng Cung Thanh Hạ thương nghị cụ thể, lúc ra khỏi thang máy, đụng phải lão quản gia, biết Cung Thanh Hạ đã hoàn thành mọi việc hôm nay, liền đi xuyên qua phòng khách, đi thẳng tới phòng ngủ gõ cửa, gõ nửa ngày không có ai đáp lời, còn tưởng rằng Cung Thanh Hạ ngủ thiếp đi, đang trong lúc do dự không biết nên đợi tiếp hay rời đi, cửa phòng liền được mở ra, người yêu với mái tóc ướt nhẹp, trên người chỉ quấn khăn tắm xuất hiện trước mắt.

Vốn dĩ khóe môi Sở Ấu Cơ luôn mỉm cười, thấy cảnh này, nụ cười trên môi lập tức đông cứng lại, nuốt một ngụm nước bọt, "Thanh Hạ......" Khẽ gọi một tiếng dịu dàng, ánh mắt mất đi tiêu cự.

Trong bốn năm, thân thể người này chính là thân thể nàng luôn khát vọng..........!
"Em đã đến rồi." Trên mặt Cung Thanh Hạ không chút rung động nào.

Mặc dù nàng đoán được Sở Ấu Cơ sẽ tới, cũng không phải cố ý tắm rửa sạch sẽ xong ra mở cửa để quyến rũ đối phương.

Tuy rằng trong 4 năm qua, thân thể này của nàng rất nhớ nhung Sở Ấu Cơ, loại tư niệm này đã ghi lòng tạc dạ, cũng đã khắc lên cổ tay trái nàng ---------- Sau khi Sở Ấu Cơ xuất ngoại 3 tháng, trên cổ tay trái nàng đã xuất hiện thêm một chuỗi vòng trang sức, vì vừa vặn phối hợp với quần áo, đương nhiên cảm thấy đẹp đẽ, ngay cả Cổ Lệ Tiệp cùng các nhân viên trong công ty cũng đều cho rằng tổng giám đốc khai thông ra văn hóa lưu hành mới cho công ty, làm cho không chỉ nữ nhân viên, ngay cả nam nhân viên cũng nhiệt liệt bắt trước, đủ loại chuỗi trang sức xuất hiện trên cổ tay mọi người, gây nên chú ý trong truyền thông, một trang báo mạng nổi tiếng đã viết riêng một bài báo để nói về 'Văn Hóa đeo trang sức của Hi Sở." Được rất nhiều bạn đọc đón đọc.

Không ai nghĩ tới, Cung Thanh Hạ nàng đeo trang sức và đồng hồ là để che lấp đi nhớ nhung đến tâm tê phế liệt.

Sau khi Sở Ấu Cơ vào phòng, liền tự giác vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, cũng chẳng buồn để ý tóc chưa kịp khô, nhào thẳng lên giường, nằm lên người Cung Thanh Hạ, tuy rằng tư thế hung hăng, nhưng cũng không bá đạo, ôn nhu đặt một nụ hôn lên môi người yêu, thân thể Cung Thanh Hạ run lên, nhiệt tình đáp lại.


Lửa tình hừng hực cháy lên.

Một tiếng rên khẽ vang lên.

Đến khi lấy lại được hô hấp, cũng không trò chuyện, để cho 2 thân thể giải lao chốc lát, Sở Ấu Cơ lại phát động tiến công lần 2, mang theo khát vọng, hôn lên mỗi tấc thân thể người yêu, trên đường dừng lại, nhẹ nhàng loại trừ đi đồng hồ cùng trang sức trên cổ tay trái của Cung Thanh Hạ.

Cung Thanh Hạ đang rơi trong bể tình, trong nháy mắt lấy lại tỉnh táo, phản xạ có điều kiện nhanh chóng rút tay về, trong con ngươi mịt mờ mang theo van nài, không, nói chính xác là đang cầu xin.

Loại ánh mắt này làm Sở Ấu Cơ chấn động sâu sắc, trong tâm run rẩy không tên, trong lúc nhất thời không biết phải nói sao, ánh mắt rời khỏi ánh mắt Cung Thanh Hạ, nhìn về phía đồng hồ và đồ trang sức trên tay Cung Thanh Hạ, mơ hồ có thể phát hiện ra trên tay người yêu có nhiều vệt đỏ sậm, nhìn kĩ một chút, hóa ra trên cổ tay còn có một lớp vải màu da.

Cung Thanh Hạ vẫn đang liên tục giãy giụa, lúc này lại càng liều mạng bảo vệ lấy cánh tay mình, mang theo tiếng khóc cầu xin, "Ấu Cơ, không nên như vậy..........."
Thanh Hạ, đến tột cùng là nàng đang giấu ta điều gì? Nàng cho rằng ta không biết tức giận sao?
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống hai bên gò má, Sở Ấu Cơ kiên trì loại bỏ đi lớp vải che cuối cùng, thấy được làn da dưới lớp vải kia tràn đầy vết thương, vết thương lít nha lít nhít cạnh nhau, nhìn rất rõ là vết thương do dùng dao rạch ra, toàn bộ vết thương đã kết vảy, có sâu có nông, đầy rẫy những vết thương cũ mới, nhìn mà giật mình.

Vừa nãy mình ở bên ngoài gõ cửa, hẳn là Cung Thanh Hạ biết mình đến rồi, với quan hệ của hai người ở thời điểm hiện tại, Cung Thanh Hạ hoàn toàn có thể tiện tay phủ khăn tắm lên ra ngoài mở cửa, căn bản không phải mất nhiều thời gian như vậy, có thể đoán được, khi Cung Thanh Hạ tắm phải tháo hết đồng hồ cùng trang sức và vải che ra, nghe được tiếng rõ cửa mới đeo lại, mới có thể lâu mở cửa như vậy.


Tại sao nàng có thể làm như vậy với mình? Tại sao nàng có thể? Tại sao có thể? Tại sao có thể.........!
"Thanh Hạ!"
Gào khóc trong lòng, ngoài miệng không nỡ trách móc một lời, Thanh Hạ, hết thảy tất cả là lỗi của ta, nàng vì tôn nghiêm, bất luận trong lòng đau khổ đến nhường nào cũng tự chịu đựng, đây chính là Thanh Hạ nhà ta, tại sao Sở Ấu Cơ nàng có thể dùng tâm kế lên người Thanh Hạ ---------- như vậy người thua mãi mãi là nàng, Thanh Hạ tuyệt đối sẽ không chịu thua, cho dù trong lòng đau đến chết đi sống lại, Cung Thanh Hạ nàng sẽ tuyệt đối không cúi đầu, bất luận là tự ngược tâm hồn và thể xác đến như thế nào đi chăng nữa.

Sở Ấu Cơ ôm chặt Cung Thanh Hạ vào trong ngực, hôn mê loạn, khóc không thành tiếng cầu xin, "Thanh Hạ, ta sai rồi, tha thứ ta, Thanh Hạ........"
Cung Thanh Hạ nhắm mắt lại, không đáp lại lời nào, chỉ vươn mình đặt Sở Ấu Cơ dưới thân, tàn nhẫn đòi lấy, một lần lại một lần, mãi đến lúc sức cùng lực kiệt, lẳng lặng nằm nhoài trên người Sở Ấu Cơ, vẫn chưa ngủ, mà yên lặng gào khóc, lúc đầu không thành tiếng, sau đó khóc rống đến thất thanh.

Trong bốn năm, thật sự là rất sợ sẽ phải mất đi.

Nhưng không làm cách nào cúi đầu xuống được.

Từng vết rạch lên cánh tay kia, chính là tôn nghiêm chí tử của nàng.

Vì muốn cố gắng quên đi nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm, Cung Thanh Hạ nàng từng có suy nghĩ muốn dùng ma túy để sinh ra ảo giác, quên đi nỗi đau cùng nỗi nhớ trong lòng, tuy rằng cẩn thận vạn phần, dùng tới biện pháp dùng tên giả để mua ma túy, nhưng cuối cùng vẫn không cách nào lấy được ma túy đến tay mình, Cung Thanh Hạ cũng không hiểu mình sai ở đoạn nào, cho đến khi lão quản gia đứng ra nhận sai, "Xin lỗi, Cung tổng, có một số việc tôi không thể không làm." Lúc này nàng mới tỉnh ngộ, cảm kích nhìn lão quản gia --------- lỡ một bước sẽ sai cả bàn cờ, một khi trở thành kẻ nghiện sẽ không thể quay đầu lại, lúc đó mới thật sự là mất đi Sở Ấu Cơ.

Nàng vĩnh viễn sẽ không nói điều này cho Sở Ấu Cơ biết, nàng tin tưởng lão quản gia cũng sẽ vậy ------ nàng tin tưởng lão quản gia là người biết nghĩ, am hiểu sự đời, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Ngày hôm sau, hai người ngủ đủ giấc xong, đương nhiên tỉnh dậy --------- Sở Ấu Cơ tỉnh lại đầu tiên, lẳng lặng ngắm nhìn nữ nhân thanh lệ bên cạnh, lúc này Cung Thanh Hạ vẫn đang ngủ rất say xưa, ngũ quan ôn nhu khác thường, làm cho người ta cảm giác yếu đuối cần bao bọc, Sở Ấu Cơ ngắm thế nào cũng cảm thấy không đủ, càng ngắm càng cảm thấy đau lòng.

Cung Thanh Hạ tỉnh lại, mở mắt ra, phản ứng đầu tiên chính là dùng ánh mắt tìm kiếm người yêu, ánh mắt ban đầu thất thần, sau khi nhìn thấy bóng dáng người yêu, liền chậm rãi nở ra nụ cười ôn nhu, khẽ gọi giống như trẻ nhỏ, "Ấu Cơ." Em thật sự trở về.......!
Sở Ấu Cơ nhẹ nhàng xoa hai bên gò má Cung Thanh Hạ, "Thanh Hạ?"
"Hả?"

"Cứ thuận theo tự nhiên đi."
Cung Thanh Hạ nháy mắt mấy cái, "Có ý gì?"
"Chúng ta không cần kết hôn, ta vẫn sinh con cho nàng, nàng muốn gì ta cũng đều cho nàng, cứ sinh hoạt như vậy đi." Cứ cố chấp như vậy sẽ hủy diệt nàng, cũng tự hủy diệt ta, hủy diệt đi kiếp này của chúng ta.

"Tại sao không?" Cung Thanh Hạ ngồi dậy, bất mãn đập tay xuống ga giường, "Tôi không đồng ý với việc em đổi ý như vậy." Nói tới chỗ này nghiêm mặt lại, "Có điều," Nói hai chữ xong, nhìn Sở Ấu Cơ chăm chú, không nói đoạn sau.

Sở Ấu Cơ cũng ngồi dậy, "Có điều làm sao?"
Cung Thanh Hạ vuốt tóc một chút, "Có điều, muốn em cùng tôi ký một thỏa thuận trước hôn nhân."
Sở Ấu Cơ choáng váng, "........." Thỏa thuận gì? Đến bây giờ vẫn giận dỗi mình vậy sao........!
"Chờ," Cung Thanh Hạ mặc quần áo ngủ vào, đi dép lê rời giường, chỉ lát sau ôm theo tờ giấy thỏa thuận đi vào, đưa cho Sở Ấu Cơ, "Sau khi đồng ý thì ký tên, chúng ta lập tức đăng ký kết hôn."
Nội dung của hợp đồng như sau:
Bên A: Cung Thanh Hạ......................................!Bên B: Sở Ấu Cơ.

Nếu như bên B muốn ly hôn với bên A, cần đồng ý với 3 yêu cầu sau:
Thứ nhất: Bên B phải chuyển giao toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của mình cho bên A.

Thứ hai: Bên A có quyền nuôi con do bên B sinh, bên B chỉ được phép thăm con nếu bên A đồng ý.

Thứ ba: Bên B có nghĩa vụ phải cung cấp cho bên A một đầu bếp riêng trong vòng 100 năm.........!
"Ha ha," Sở Ấu Cơ cười ngã ngửa ra sau, "Thanh Hạ, nàng....." Thật đáng yêu quá đi! Quả thực là vô cùng đáng yêu! Nói là thỏa thuận trước hôn nhân, kỳ thực chỉ là một câu -------- Sau khi kết hôn không thể ly hôn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui