Chủ Tịch Đang Viết Chữ FULL


Cổ Lệ Tiệp ra khỏi phòng tổng giám đốc, Cung Thanh Hạ hiếm khi nhìn theo lịch sự như vậy, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, phần tâm tình phức tạp kia nhanh chóng bị giấu đi, che lấp, tâm hồ khôi phục lại vẻ tĩnh lặng thường ngày.

Nàng luôn giỏi trong việc điều chỉnh lại tâm tình mình, trên đời, ngoại trừ Sở Ấu Cơ, không người nào có thể tạo phong ba bão táp trong lòng nàng ----- ở trong thời kì hai người chiến tranh lạnh, nàng đã từng nghĩ qua, sẽ đem tiểu nữ sinh trói gô trong đáy lòng, không thể để tiểu nữ sinh nhảy nhảy nhót nhót trong lòng mình như vậy được, quấy nàng tâm loạn như ma, đêm không thể chợp mắt.

Thứ 6, sau khi tan học, Chu Tiểu Kiều cùng Sở Ấu Cơ đến Lâm gia vấn an Lâm phu nhân cùng Lâm Dịch Huyên.

Ở trong phòng hoa, Chu Tiểu Kiều thấy, ngoại trừ Lâm Dịch Huyên, trong phòng không có người ngoài, liền cùng Sở Ấu Cơ nói về Cổ Lệ Tiệp, "Tôi càng ngày càng cảm thấy trên người người này chất chứa nhiều tâm sự."
Sở Ấu Cơ hơi động trong lòng, ngẩng đầu lên, "Sao lại nói như vậy?"
Chu Tiểu Kiều không trả lời trực tiếp, mà là hỏi một vấn đề, "Em nói xem, người nào có thể tự xử lí vết thương do súng đạn gây ra và nội thương?"
Sở Ấu Cơ ngẩn ra, Cổ tỷ tỷ bị thương?
Chu Tiểu Kiều nói tiếp, "Lúc đầu tôi cho rằng nàng đùa giỡn, sau đó có mấy lần nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, đau đến toát mồ hôi, không nói ra lời, tuy nói là 1, 2 phút sau khôi phục lại vẻ bình thường, nhưng tôi vẫn hoài nghi, tôi liền đặt camera kín trong phòng tắm...."
"A?" Sở Ấu Cơ lấy tay che miệng, kinh ngạc thốt lên, "Cô nhìn lén Cổ tỷ tỷ tắm?"
"Quả thực nhìn thấy mỹ nhân tắm rửa, nhưng đó không phải mục đích của tôi, mục đích của tôi là muốn xem trên người nàng có bị thương hay không thôi."
"............" Sao cô có thể dùng thủ đoạn như vậy?
"Ai có thể tưởng tượng được, thân thể thanh tươi như nàng lại đầy rẫy vết thương trên người......." Chu Tiểu Kiều lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt xa xăm, dường như có thể thấy được vết thương dữ tợn trên cơ thể người kia.

"Coi như có thể nhìn thấy vết thương do súng đạn gây ra, thế nhưng nội thương?" Cô làm sao thấy được?
"Tôi đã nói rồi, nàng thỉnh thoảng phát tác nội thương, hơn nữa bản thân nàng từng nói bị nội thương." Chu Tiểu Kiều nói, "Nàng là một người hay vui cười, thật giả lẫn lộn -------- làm cho người ta cảm thấy nàng chỉ là thuận miệng nói giỡn, hoặc là Cá tháng Tư, nhưng nhiều khi là nàng nói thật lòng."
"Coi như là như vậy, cô vẫn cùng nàng đồng thời bắn pháo hoa, vung tay hô to đón xuân?" So với việc che giấu công lực của mình, quả thực mình hít khói...........!

Chu Tiểu Kiều làm thành dáng vẻ hoàng hậu nói rằng, "Đúng vậy, nhớ tới năm đó Bổn cung ở trong hậu cung làm ra trận thế chưa từng thấy, điểm nhỏ ấy của nàng chưa đủ thất thố với Bổn cung."
"Phụt," Sở Ấu Cơ cười, "Điều này cũng đúng."
"Kỳ thực, có một chuyện tôi vẫn muốn hỏi em."
"Muốn hỏi thì hỏi đi."
"Em vẫn kiên trì luyện chữ, nói vậy đã luyện được nội lực rồi phải không?"
"Người hiểu em chỉ có Tiểu Kiều."
Chu Tiểu Kiều nở nụ cười, "Thẳng thắn như vậy, coi như em có lương tâm." Dừng một chút, "Nếu như có thể, nhìn vết thương giúp Khổng Tước nữ một chút, nếu cứ phát tác như những lần trước, chưa nói tới vấn đề cơ thể chịu được không, thân phận thật không sớm thì muộn sẽ bị bại lộ, mang đến mầm họa không cần thiết cho nàng."
"Được." Sở Ấu Cơ gật gù, "Coi như cô không nhờ, có thời gian nhất định em sẽ tới giúp nàng." Cổ tỷ tỷ vì mình và Thanh Hạ tỷ tỷ mới bị thương a.

"Nếu như tôi đoán không sai," Chu Tiểu Kiểu nghịch nghịch lá cây trước mặt, "Khổng Tước nữ hẳn là ám vệ của Cung Phấn."
"Tiểu Kiều quả là người thông minh."
"Nàng bị thương có nghĩa là Cung Phấn đã từng bị tập kích," Chu Tiểu Kiều nói tới chỗ này, quay người nhìn Sở Ấu Cơ, "Tại sao em lại giấu tôi? Đến bây giờ vẫn không coi tôi là bằng hữu?"
"Không có a, chỉ là em chưa tìm được cơ hội nói cho cô biết."
"Ừ, sau này nhớ nói, tôi sẽ đồng ý chia sẻ với em bất kì khó khăn gì trong đời." Chu Tiểu Kiều nói xong, chỉ vào đầu mình, "Đừng nghĩ tôi bên ngoài điên điên khùng khùng, nơi này rất tỉnh táo đấy."
Sở Ấu Cơ không khỏi nở nụ cười, "Đây chỉ tỉnh táo, căn bản là 'Thế gian độc say, mình cô tỉnh.'"
Lâm Dịch Huyên ngồi trên ghế lăn, bỗng nhúc nhích một chút, hai người đồng thời nhìn sang, Sở Ấu Cơ nói, "Nhất định là mẹ ngồi mệt rồi, chúng ta dìu nàng đứng lên đi một chút." Chu Tiểu Kiều gật gù, hai người trái phải 2 bên giúp Lâm Dịch Huyên đứng dậy, dẫn nàng chậm rãi cất bước trong nhà kính trồng hoa.

"Rõ ràng đã tan tầm, Cổ tỷ tỷ tại sao không nghe máy?"
Chu Tiểu kiều đi rồi, Sở Ấu Cơ gọi điện thoại cho Cổ Lệ Tiệp, gọi mấy lần cũng không ai nghe máy, trong lòng lo sợ bất an, lo lắng chuyện nội thương của Cổ Lệ Tiệp, thêm vào nữa là chuyện phát sinh đã gần 2 tháng, bản thân nàng cũng quên đi chuyện của Cổ tỷ tỷ, trong lòng cảm thấy hổ thẹn ------ Rõ ràng nàng tận mắt nhìn thấy Cổ tỷ tỷ bị Minh Trúc Ngữ đả thương.


Suy nghĩ một chút, gọi điện cho Cung Thanh Hạ.

"Tôi biết, chủ nhật lại đến." Cung Thanh Hạ không chờ Sở Ấu Cơ nói, mở miệng trước, "Bất quá tôi có một kiến nghị là em hãy ngoan ngoãn ở trong nhà xử lí việc của mình đi." Cho rằng tiểu nữ sinh muốn kiếm cớ đến Vân Đỉnh Hi Sở thân mật với mình.

Không nghĩ tới Sở Ấu Cơ lo lắng nói, "Điện thoại của Cổ tỷ tỷ không có ai nghe máy, tỷ đi xem giúp em một chút, xem nàng có ở phòng trong tầng 71 không?"
"......" Bên kia trầm mặc chốc lát, "Được, em chờ một chút, tôi bảo quản gia xuống xem một chút."
Mười phút sau.

Cung Thanh Hạ trả lời điện thoại, "Quản gia nói rằng túi cùng áo khoác của nàng đều ở phòng khách, người nên ở trong phòng ngủ, thế nhưng gọi không ai mở cửa, có thể là ngủ thiếp đi."
Nhất định là nội thương tái phát, hơn nữa rất nghiêm trọng.....!
"Được, em biết rồi."
Sở Ấu Cơ cúp điện thoại, lập tức mặc áo khoác, gọi xe chạy tới cao ốc tổng bộ của Hi Sở, trong vòng vây vệ sĩ bao quanh, chủ tịch dùng thang máy chuyên dụng lên tầng 71.

Sở Ấu Cơ ra khỏi thang máy, vọt thẳng tới phòng của Cổ Lệ Tiệp, đến trước phòng ngủ gọi cửa, "Cổ tỷ tỷ." Mấy thanh niên trai tráng khác cũng đứng ra giúp sức.

Có lẽ là đám vệ sĩ làm ra động tĩnh quá lớn, quấy nhiễu đến Cung Thanh Hạ, nàng từ trên lầu đi xuống, đứng ở phía sau Sở Ấu Cơ, "Sao vậy?" Sắc mặt rất khó coi.

"Hiện tại em chưa có thời gian giải thích với tỷ." Sở Ấu Cơ phá cửa, "Cổ tỷ tỷ."

Cung Thanh Hạ đứng ở một bên, lặng lẽ theo vào.

Cổ Lệ Tiệp cuộn tròn trên giường, mồ hôi ướt đẫm tóc dài, lông mày nhíu chặt, không nói ra lời.

Sở Ấu Cơ nhào tới trước, nắm chặt lấy tay Cổ Lệ Tiệp, nhẹ nhàng lay động người nàng, "Cổ tỷ tỷ, tỷ thế nào rồi?"
Cung Thanh Hạ mở đèn, chỉ thấy mặt Cổ Lệ Tiệp không chút máu, trắng xám như tờ giấy, đau đến ngũ quan méo mó, rất khó nhìn thấy vẻ mị hoặc ngày thường.....!Khó trách buổi chiều ở trong văn phòng tổng giám đốc cảm thấy nàng có gì đó không đúng.....!
Một luồng khí ấm áp truyền vào thân thể, Cổ Lệ Tiệp đang đi trong bóng tối, chợt nhìn thấy ánh sáng, cảm giác như người đang trôi nổi trong nước ối của mẹ, theo nguồn sáng kia còn có tiếng gọi truyền tới, dần dần rõ ràng, mở mắt ra, đã là sinh mạng mới.

"Cổ tỷ tỷ!" Sở Ấu Cơ nắm chặt lấy tay Cổ Lệ Tiệp, mắt ngập một tầng hơi nước, "Tỷ tỉnh rồi....." Lời còn chưa dứt, nước mắt trào ra từ hốc mắt.

"Ấu Cơ......." Giọng nói của Cổ Lệ Tiệp vẫn suy yếu như cũ, trên mặt chậm rãi nở ra nụ cười, "Cổ Lệ Tiệp tôi có tài cán gì, lại để Sở Ấu Cơ rơi lệ vì tôi." Cố hết sức ngồi dậy, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Sở Ấu Cơ, đem tiểu nữ sinh ôm vào trong ngực, "Đừng khóc, tôi không sao......." Giọng nói vô cùng ôn nhu, ngước mắt, nhìn thấy Cung Thanh Hạ lạnh lùng rời khỏi.

Cổ Lệ Tiệp vẫn chưa thả Sở Ấu Cơ ra, trái lại ôm nàng càng chặt, "Em chữa thương cho tôi như vậy, lẽ nào không sợ bại lộ thân phận của mình sao?"
"......!Cổ tỷ tỷ đã biết rồi?"
Cổ Lệ Tiệp cười tít mắt, "Nhị nãi của em cũng là người từng hành tẩu giang hồ."
"Xin lỗi......!Ngày đó đi cùng Thanh Hạ tỷ tỷ, bỏ lại mình tỷ............"
"Tuy rằng nghề nghiệp rèn luyện cho tôi không được phép chú ý, có điều ngày ấy........!Quên đi, hiện tại đều qua rồi." Cổ Lệ Tiệp nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đẹp trong lòng, "Ngoại trừ tôi, Minh Trúc Ngữ cũng đã biết chuyện, sau khi nàng khỏi nhất định sẽ tìm tới em."
"Binh tới tướng đỡ, em đợi nàng."
"Chuyện này có thể tạm thời gác qua một bên, trước mắt quan trọng nhất là," Cổ Lệ Tiệp thả Sở Ấu Cơ ra, nhìn chăm chú nàng chốc lát, "Em phải nghĩ cách dỗ dành Bạo Quân đi, hiện tại, em đem bản thân mình vùi vào vại dấm rồi."
Sở Ấu Cơ nín khóc mỉm cười, "Sẽ không đâu, Thanh Hạ tỷ tỷ không hẹp hòi đến vậy."
Cổ Lệ Tiệp cười thành tiếng, "Tin tôi đi, nàng còn hẹp hòi hơn ngàn vạn lần so với suy nghĩ của tôi." Đẩy Sở Ấu Cơ một cái, "Mau đi xem nàng một chút."
Sở Ấu Cơ đi ra khỏi phòng Cổ Lệ Tiệp, nói với một tốp vệ sĩ đứng canh bên ngoài rằng, "Mọi người có thể lui xuống, đêm nay tôi ngủ ở Vân Đỉnh."
"Vâng, chủ tịch." Mọi người khom mình hành lễ, rút lui theo thứ tự.


Lên lầu trên, nhìn thấy lão quản gia vẫn ở, Sở Ấu Cơ nở nụ cười nhợt nhạt, "Thời gian không còn sớm, ngài đi nghỉ ngơi đi."
Lão quản gia hơi cung kính khom người, "Vâng, chủ tịch nghỉ ngơi sớm một chút." Nói xong liền lui xuống.

Rốt cục, đuổi tất cả mọi người đi, toàn bộ tầng 72 chỉ còn lại Sở Ấu Cơ cùng Cung Thanh Hạ.

......!Nếu như vậy, coi như phải quỳ xuống cũng không sao.......!
Sở Ấu Cơ cố gắng lên dây cót tinh thần, một bên dùng hết dũng khí đẩy cửa phòng ngủ của Cung Thanh Hạ ------- nói nàng không sợ Cung Thanh Hạ tức giận, đó tuyệt đối là lời nói dối ------- sao có khả năng là nàng không sợ?
Cung Thanh Hạ đang ngồi trên ghế salon xem ti vi, biểu hiện thanh đạm, Sở Ấu Cơ ngồi xuống cạnh nàng, dường như nàng không nhìn thấy, khóe mắt cũng không ném cho tiểu nữ sinh.

Dáng vẻ lẳng lặng như nước này...........!Thảm...........!Tỷ tỷ đang nổi lên bão táp......!
Trái tim nhỏ bé của tiểu nữ sinh không khỏi run rẩy, "Em lo lắng, Cổ tỷ tỷ có thể bị nguy hiểm đến tính mạng........" Lắp ba lắp bắp nói được một nửa, tiểu nữ sinh nuốt xuống một ngụm nước bọt, nói tiếp, "Vì lẽ đó.....!Tỷ tỷ, tỷ sẽ không tức giận chứ?" Cẩn thận nhìn về phía Cung Thanh Hạ.

"Tại sao tôi phải tức giận?" Cung Thanh Hạ khẽ nói, "Không phải là ------ em chữa thương giúp nàng, nàng ôm em vào trong lồng ngực, em cũng ôm nàng ------- việc nhỏ như vậy cũng phải kể sao?"
Tỉ mỉ nói ra trọng điểm, còn nói là chuyện nhỏ, nói từng chút từng chút, nhìn thế nào cũng không có vẻ gì là đang tức giận a.

Sở Ấu Cơ rối ren trong lòng,
Quả nhiên ------------
"Ầm!"
Cung Thanh Hạ nói xong, mạnh mẽ ném khiển tivi về phía bàn thủy tinh, quay người đè ngã Sở Ấu Cơ xuống ghế sô pha, tựa như có lửa trong mắt, "Có chút chuyện đã nổi giận, tôi hẹp hòi như vậy hả?"
Tác giả có lời muốn nói:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui