Trời đất đột nhiên rất yên tĩnh.
"Ào Ào Rào......"
Thông thường mọi người sẽ nghĩ là tiếng mưa rơi, nhưng không đơn giản như vậy, trong âm thanh ấy có rất nhiều nhiễu âm lọt vào.
Cung Thanh Hạ kéo Sở Ấu Cơ sát vào người, lấy 2 tay bịt lỗ tai nàng lại.
Xem ra tỷ tỷ cũng đã nhận ra.....!
Bên tai Sở Ấu Cơ vang lên khúc đàn tỳ bà 《 Thập Diện Mai Phục 》, thủ pháp "luân phật" thật sự dọa người, nhuộm đẫm ra chiến ý mãnh liệt, uy vũ hùng tráng như Hán quân, tiếng trống cổ động cũng vang lên, giương cung bạt kiếm, âm thanh sục sôi..........!
"Ấu Cơ?" Cung Thanh Hạ quay đầu nhìn Sở Ấu Cơ, ánh mắt ôn nhu, giọng nói cũng ôn nhu.
"Hả?" Sở Ấu Cơ đón nhận ánh mắt Cung Thanh Hạ, trong mắt đều là ý cười ----- Nếu như nàng là Sở Vương ---- mục tiêu của Hán quân, vậy người bên cạnh này chính là mỹ nhân Ngu Cơ nghiêng nước nghiêng thành, nghĩa trọng tình thâm.
Cung Thanh Hạ nhìn chăm chú tiểu nữ sinh, nhẹ nhàng nói, "Tôi đếm một hai ba, em chạy theo tôi nhé."
Sở Ấu Cơ cũng không hỏi tại sao, gật đầu nói, "Được."
"Một, hai, ba!"
Chiếc ô rơi xuống bầu trời mưa gió.
Cung Thanh Hạ kéo tay Sở Ấu Cơ chạy trong mưa.
Hai súng trường nấp cách đó không ra đồng thời xạ kích về phía các nàng, mưa gió đồng thời hai người di chuyển song song là trở ngại rất lớn với đối phương, chung quy đối phương không thể gây một tia thương tổn nào cho các nàng.
Hai người chạy vào xưởng đóng tàu bỏ hoang, bí mật trốn sau tấm cửa sắt, Cung Thanh Hạ rút súng lục trong người ra, đem Sở Ấu Cơ bảo hộ phía sau.
Sở Ấu Cơ cảm nhận được sát khí trong xưởng đóng tàu này còn nồng nặc hơn so với bên ngoài, chính thức tiến vào chương hai của 《 Thập Diện Mai Phục 》, tiết tấu nhạc càng ngày càng nhanh, liên tục vận dụng, "Bom, đạn, ca nô, khoan, côn," Chờ xuất thủ, biểu thị Sở Hán đánh giáp lá cà, đao kiếm quang ảnh.....!
Ngay lúc này, Sở Ấu Cơ khẽ gọi,"Tỷ tỷ!"
"Hả?"
Trong nháy mắt, Cung Thanh Hạ nghe tiếng quay đầu lại, một viên đạn xuyên qua cánh cửa sắt, bay xuyên qua chỗ Cung Thanh Hạ vừa chưa xoay đầu ----- nếu như nàng không quay đầu lại, nhất định một viên đạn bể đầu.
Chớp mắt, vận mệnh thay đổi, chỉ vì một tiếng tiểu nữ sinh khẽ gọi.
Cung Thanh Hạ chậm rãi đưa tay nắm chặt tay Sở Ấu Cơ, xúc giác ấm áp, sáng rỡ như tháng 3, âm nhạc như tiếng suối mềm, như cây xa cúc lặng lẽ nở ra trong đêm gió xuân.
Rất lâu sau không có tiếng động.
Không nghe được tiếng kêu thảm thiết khi trúng đạn, đồng thời cũng không nghe được âm thanh di chuyển, đối phương cho rằng mình đoán sai vị trí hai người, có ba người cầm súng chui ra khỏi nơi ẩn nấp, đi lại lung tung tìm kiếm không mục đích.
Ngay vào lúc này -------
Điện thoại trên người Sở Ấu Cơ vang lên.
Đầu tiên, đương nhiên là đối phương phát hiện ra phương hướng âm thanh truyền tới, nhưng không dám khinh động, tưởng là kế sách nghi binh --------- bại lộ quá mức rõ ràng như vậy, làm cho người ta cảm thấy không chân thật.
Là biên tập gọi tới.
"Alo?" Sở Ấu Cơ nhận điện thoại.
Cung Thanh Hạ như tỉnh khỏi mộng, ngay lập tức há hốc miệng, bây giờ là lúc nào? Tiểu nữ sinh vẫn còn tâm tình nhận điện? Nên lập tức tắt máy mới đúng.
"Bụp bụp chíu....."
Đối phương có 2 người, lúc đầu còn do dự, sau khi chắc chắn, liền giơ súng tiểu liên bắn phá về phía cửa sắt.
Cung Thanh Hạ lôi kéo cổ áo tiểu nữ sinh liên tục lăn về phía tường đá phía sau.
Điện thoại của Sở Ấu Cơ rơi xuống khi nàng xoay chuyển, giọng nói của biên tập đang xù lông vang vọng trong khắp xưởng đóng tàu, "Này này này? Manh Nhược! Cô lại không để ý tới tôi! Tuy rằng các tác giả sau khi thành danh đều rất cao ngạo, nhưng tôi không nghĩ cô là người như vậy..........", "Alo? Manh Nhược! Đến tột cùng là cô có nghe máy hay không?"
Cung Thanh Hạ nhíu mày nhìn Sở Ấu Cơ chút, hàm ý trong mắt là, 'Biên tập này cho rằng sáng tác là toàn bộ sinh mệnh của em?'
Sở Ấu Cơ cũng không có tâm tình đáp lại chế nhạo của Cung Thanh Hạ, lặng yên không nói gì.
Tùy rằng đối phương nghe không hiểu điện thoại đang nói gì, có điều giọng nói của nữ nhân này thật chói tai, cực kì nhiễu thính giác....!
Một tên cơ bắp trong đội đối phương cau mày hô lên một tiếng, đem nòng súng hướng về phía điện thoại di động, sẵn sàng ở giây tiếp theo sẽ bắn tan nó thành thi thể vụn, nháy mắt, ngay khi tiếng súng vang lên ------
Áo mưa màu đen, vóc người cao gầy, mái tóc xoăn màu cafe, một bóng người nhanh nhẹn nhảy ra từ trong bóng tối, trong mưa bom bão đạn, dáng người hoa lệ xoay tròn né tránh đường đạn, thong dong bắn trả, động tác phản kích trôi chảy như nước chảy mây trôi, đồng thời cúi người nhặt điện thoại di động lên.
Hai mắt Sở Ấu Cơ mở thật to, môi triển khai thành vòng tròn.
Oa! Thật là một màn kinh thiên động địa -------- Mỹ nữ cứu điện thoại a!
Cổ Lệ Tiệp chạy về phía hai người nói rằng, "Hai người các ngươi sao lại nhìn tôi như vậy? Thật giống như đang nhìn Thiên Ngoại Phi Tiên ấy." Tiện tay nhét điện thoại di động vào túi áo Sở Ấu Cơ, "Ấu Ấu, nhị nãi của em ra trận có phải cực kì kinh diễm hay không?"
Nhị nãi của em....!
Sở Ấu Cơ cảm thấy nhạc sĩ đang tấu 《 Thập Diện Mai Phục 》 sẽ không đàn nổi nữa, Cổ Lệ Tiệp ra trận khiến cho trận này mất đi cân bằng rồi........!
"Đứng qua một bên, đừng chặn tầm mắt tôi."
Cung Thanh Hạ ghét bỏ Cổ Lệ Tiệp, đẩy nàng một cái.
Cảm thấy Cổ Lệ Tiệp ra trận thu hút hết chú ý của tiểu nữ sinh.
"Cắt, đem đệ nhất thư kí cận vệ bỏ qua một bên, gia hỏa tự mình hành động." Cổ Lệ Tiệp nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Cung Thanh Hạ, "Tôi cũng chẳng muốn cô khỏe mạnh làm gì." Cùng đưa đẩy với Cung Thanh Hạ.
"............"
Sở Ấu Cơ không nói lời nào, nhìn hai người như học sinh tiểu học tranh nhau tiến vào lớp đầu tiên, cậu đẩy tôi, tôi đẩy cậu.
Tầm mắt xuyên qua không gian, không biết đến góc nào, ngờ ngợ có thể nhìn thấy nhạc sĩ đang ôm đàn tỳ bà gảy ---------- a này! Chờ Chút, tiết mục hôm nay không phải là người còn lại duy nhất của Sở gia chết trẻ trên kênh đào Amsterdam sao? Ngu Cơ này là ai? Các ngươi đang làm gì ở đây?
- ---------- Nàng liền cắt trạng thái mơ tưởng viển vông như tác giả của mình.
Tuy rằng lúc đầu nàng không tiến vào trạng thái như vậy, thế nhưng hai vị tỷ tỷ đại nhân 'đi đầu làm mẫu' như vậy, tạo thành ảnh hưởng trái chiều dẫn tới nàng tiến nhập trạng thái.
"Bụp bụp.....! Rầm Rầm Rầm.....!Đoàng đoàng đoàng! Vèo!"
Không rõ con số thương vong, súng tiểu liên, súng lục từ khắp nơi cùng xạ kích.
Ba người cùng đồng thời ôm đầu nhảy lên, động tác chỉnh tề như một, dường như đã được dàn dựng tập luyện qua.
Sau khi trốn đến vị trí tương đối an toàn, Cung Thanh Hạ hỏi Cổ Lệ Tiệp, "Một mình cô tới?" Vẻ mặt lạnh lùng, ngữ khí cũng hời hợt, không phục trạng thái bình thường.
Cổ Lệ Tiệp suy đoán tâm thái của Cung thanh Hạ.
Vẻ mặt khác thường của Bạo Quân khi nãy chính là phương thước hoan nghênh đặc hữu của nàng với mình sao?
"Không phải." Vẻ mặt Cổ Lệ Tiệp cũng trở lên nghiêm túc, "Tôi dẫn theo mấy vị anh em tốt trong tổ chức ngầm cùng đến."
Cung Thanh Hạ lắng nghe, quả nhiên, lúc này tiến súng đã biến thành trạng thái hỗn loạn khi hai bên giao chiến, biết người của tổ chức ngầm cũng tham gia chiến đấu.
"Còn cô?" Cổ Lệ Tiệp hỏi ngược lại Cung Thanh Hạ, "Sẽ không một người một ngựa xông vào khiêu chiến trọng binh chứ?" Dừng một chút, "Một mình cô thì không sao, còn đem theo cháu gái tôi cùng liều chết là không đúng rồi." Nói xong duỗi tay sờ sờ mặt Sở Ấu Cơ.
"Tôi tự có bố trí." Cung Thanh Hạ đánh móng vuốt của Cổ Lệ Tiệp trên mặt Sở Ấu Cơ, "Chỉ là dụ bọn họ, nếu như cô không tiện hiện thân cũng không cần ra tay, phòng ngừa bại lộ thân phận quá sớm."
Cổ Lệ Tiệp bất ngờ, "Cô đã tra ra người đứng sau?"
"Cô cảm thấy tôi có khả năng tra ra được sao?" Cung Thanh Hạ hỏi ngược lại.
"........." Cổ Lệ Tiệp nhìn chăm chú Cung Thanh Hạ trong ánh sáng nửa sáng nửa tối chốc lát, "Xem ra là tôi đánh giá cô quá thấp rồi, Bạo Quân, cô luôn làm tôi bất ngờ, tuy rằng," Cổ Lệ Tiệp hắng giọng một cái, hất lông mày, "Tôi cũng đoán ra một người."
Đôi mắt Sở Ấu Cơ lóe sáng như tiểu tặc, "Nói chút xem sao." Dừng một chút lại nói, "Xem xem hai người có đoán giống nhau hay không?"
Hai người đồng thời quay mặt qua chỗ khác, "Không muốn."
"..............."
Sở Ấu Cơ ỉu xìu buông đầu ---------- bây giờ là lúc nào? Hai người các ngươi lại..........!
"Kỳ thực, " Cổ Lệ Tiệp bỗng lên tiếng, "Sở lão tiên sinh trước lúc lâm trung đã giao cho tôi nhiệm vụ đi điều tra một người --------- cũng chính là người hắn hoài nghi nhất ------- Diêu Nhữ Ninh."
Cung Thanh Hạ không chút nghĩ ngợi nói, "Không thể."
Sở Ấu Cơ nhíu lông mày, "Ông nội em hoài nghi Diêu tỷ tỷ?"
Cổ Lệ Tiệp nói tiếp, "Lúc đầu tôi cũng đặt trọng điểm là điều tra Diêu Nhữ Ninh, mặc dù có một phát hiện bất ngờ, nhưng cũng có thể xác định Diêu Nhữ Ninh không có ác ý với Sở gia cùng tập đoàn Hi Sở."
Sở Ấu Cơ nhớ tới một chuyện, "Vì lẽ đó tỷ tới đón tết với Diêu tỷ tỷ, nhưng thật ra là điều tra nàng?"
"Không sai." Cổ Lệ Tiệp nhéo mũi Sở Ấu Cơ, "Cháu gái của tôi thật thông minh."
Cung Thanh Hạ hỏi, "Vậy sau đó cô giữ liên lạc với Chu Tiểu Kiều và nhận lời đóng giả nữ sinh cấp 3 đến Chu gia cũng đều có 'ý đồ' hả?"
"Tuy rằng tôi sẽ không khen cô thông minh, thế nhưng cô nói đúng trọng điểm." Cổ Lệ Tiệp nhìn Cung Thanh Hạ chút, nói rằng, "Người này vừa ra trận đã rất khả nghi ----- mặc y phục sườn xám cầm ô giấy dầu đi ra từ vườn trường......"
"Phụt." Sở Ấu Cơ không nhịn cười được, "Chi tiết nhỏ cũng nhớ rõ ràng như vậy --------- tỷ chắn chắn rằng tỷ tiếp cận nàng vì điều tra nàng chứ không phải vì bị nàng dấp dẫn chú ý mới tiếp cận nàng?"
"Tôi không chắc chắn." Cổ Lệ Tiệp nghe xong câu trả lời của mình cũng cảm thấy kinh hãi.
Cung Thanh Hạ cùng Sở Ấu Cơ liếc nhau một cái, Cung Thanh Hạ ngoắc ngoắc khóe môi, Sở Ấu Cơ mỉm cười.
"Xuỵt!"
Cổ Lệ Tiệp để một ngón tay che trước môi, ra hiệu mọi người chớ có lên tiếng.
Tiếng súng chẳng biết đã dừng từ lúc nào, có tiếng bước chân như trọng binh dần dần áp sát.
Sở Ấu Cơ cẩn thận nghe, từ tiếng bước chân có thể ước chừng khoảng hơn 50 người đang tiến đến, sát khí bức người, 'lai giả bất thiện' tuyệt đối không phải là bạn ------- chẳng lẽ là mọi người vờn quanh, bảo hộ lấy người đứng phía sau? Ngày hôm nay thật muốn mở mang tầm mắt, rốt cục là hung thần ác độc nào đã tàn sát gia tộc mình.....!
Đèn pha đột nhiên rọi sáng toàn bộ nhà xưởng, có người dùng loa lớn tiếng gọi hàng, nói rất chuẩn tiếng anh, gọi Cung Thanh Hạ là Luisa, dịch thành tiếng Trung thì đại ý là, "Xuất phát từ lòng tôn kính của tôi với cô, cho cô tôn nghiêm cuối cùng, xin mời mang theo Ấu chúa hiện thận."
Tác giả có lời muốn nói:.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...