Thanh Hạ tỷ tỷ làm sao có khả năng đồng ý.........!
Tâm tình trong lòng Sở Ấu Cơ dâng lên, nhíu mi lại, đôi môi hơi nhếch, vẻ mặt không còn ôn hòa như trước, thay vào đó là vẻ mặt giận tím tái.
Nếu Cung Thanh Hạ ở đây, tất nhiên sẽ phát hiện được thay đổi của tiểu nữ sinh, nhưng bốn người trước mắt Sở Ấu Cơ lúc này không hay tiếp xúc với nàng, chỉ thoáng cảm thấy vẻ mặt nàng lúc này nghiêm túc hơn trước một chút mà thôi.
"Chỉ cần Thanh Hạ chưa chính thức tỏ rõ thái độ, không thể nói rằng nàng đồng ý hôn sự này." Cung Thanh Hàn đứng ra giữ gìn lẽ phải.
Vẻ mặt Sở Ấu Cơ mới hơi hòa hoãn lại.
Cũng trong lúc đó, Vân Đỉnh Hi Sở.
Cung Thanh Hạ đứng trước cửa sổ phòng khách, chăm chú nhìn ánh đèn đường bên dưới, nhớ tới một chuyện muốn nói với tiểu nữ sinh, quay lưng lấy điện thoại trên ghế sa lông, trở lại trước cửa sổ, một tay ưu nhã đút vào túi quần, một tay gõ lên màn hình điện thoại, "Tôi đã đặt........!"Đánh tới một nửa, nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, quay đầu nhìn lại, là Cổ Lệ Tiệp.
"Cô còn chưa về sao?" Cung Thanh Hạ nhàn nhạt hỏi một câu, trên mặt không chút rung động nào.
Ở tầng 71 có một phòng dành riêng cho Cổ Lệ Tiệp, ngủ lại hay không, Cổ Lệ Tiệp muốn làm gì thì làm, Cung Thanh Hạ cũng không để tâm.
"Nếu như tôi nhớ không nhầm," Cổ Lệ Tiệp đạp giày cao gót, đứng thành tư thế người mẫu đứng yên trình diễn catwalk, "Hình như lâu rồi cô chưa về nhà."
"Không hổ là đệ nhất thư kí của tôi," Cung Thanh Hạ cười nhếch mép, "Đối với sinh hoạt thường ngày của tôi rõ như lòng bàn tay."
"Thực là quá khen," Cổ Lệ Tiệp đi tới bên cạnh Cung Thanh Hạ, "Mỗi ngày nhìn cô ôm đóa hoa hồng đưa tới phòng vệ sinh trang trí.............!Tần Thành cũng thật si tình với cô a."
"Nếu cô cảm thấy tiếc, tôi có thể chuyển hoa hồng kia cho cô."
"Cảm tạ." Cổ Lệ Tiệp nghịch nghịch lọn tóc, "Tôi không thiếu người tặng hoa hồng." Dừng một chút, "Có điều, nghĩ tới chuyện tên hoa hoa công tử kia không thích tôi, thật sự là tức điên không chỗ phát tiết."
"Cho nên nói, tôi không chuyển hoa hồng kia tới cho cô, là tôi thất trách," Vỗn dĩ, kế hoạch của Cung Thanh Hạ là để Cổ Lệ Tiệp giải quyết Tần Thành, "Mỗi ngày đều mặc quần áo gợi cảm, làm cho nam nhân công ty nhìn đến chảy nước miếng, thế nhưng không phải mọi nam nhân trên đời đều thích vẻ gợi cảm, nếu như cô chịu thanh đổi gu thời trang của mình, chuyển sang gu công sở bình thường, hẳn sẽ là mỹ nhân thanh tú, Tần Thành nhất định bò tới dưới chân cô." Cung Thanh Hạ nói xong, bên môi nở ra nụ cười yếu ớt.
"Được rồi, vẻ mặt thanh tú của tôi, không phải ai cũng có diễm phúc nhìn thấy," Cổ Lệ Tiệp tức giận, "Cô chỉ giỏi hưng binh vấn tội, sao cô không trả lương cho cố gắng của tôi?"
Cung Thanh Hạ phát hiện đêm nay Cổ Lệ Tiệp đến đây nghiêm túc hơn ngày thường, không mang theo vẻ khôi hài như bình thường, liếc nhìn Cổ Lệ Tiệp đầy hàm ý, "Cô có việc gì muốn nói với tôi?"
"Có một chút." Cổ Lệ Tiệp cúi đầu, lấy một bức ảnh trong túi xách đưa tới cho Cung Thanh Hạ, "Tôi lén vận dụng quan hệ ngầm của mình điều tra "Đại Ân'........"
Trong hình là một cô gái tầm 20 đến 23 tuổi, cùng với một cô bé, từ khuôn mặt cùng quần áo trên người cô gái kia, rất dễ nhận ra là Lâm Dịch Huyên, cô bé nhỏ nhỏ bên cạnh có làn da trắng mịn như sữa, đôi mắt to tròn đen láy, tay mập mạp, chân mập mạp, nắm lấy góc quần Lâm Dịch Huyên, vô cùng đáng yêu.
"Đây là........." Cung Thanh Hạ nhìn bức ảnh, khuôn mặt lạnh lùng như tuyết trên trời, "Mẹ Ấu Cơ có quan hệ với 'Đại Ân'?" Nói xong nhíu lông mày nhìn Cổ Lệ Tiệp, hi vọng có thể lấy được đáp án trên mặt Cổ Lệ Tiệp.
"Sao cô lại cho rằng Lâm Dịch Huyên có quan hệ với 'Đại Ân'?" Cổ Lệ Tiệp hỏi ngược lại, "Bất quá là tôi đang nói giở câu chuyện kia, sau đó đưa cho cô một tấm ảnh, cũng không đại biểu hai chuyện này liên quan tới nhau."
Cung Thanh Hạ, "................!Cô có thể đứng đắn chút không?"
Cổ Lệ Tiệp cất giọng rít gào, "Ôi! Tôi đã đứng đắn đến nỗi không thể đứng đắn hơn rồi."
Cung Thanh Hạ trừng mắt nhìn nàng, mãi đến khi đông cứng người kia mới nói, "Sau đó thì sao? Cô đưa cho tôi bức ảnh này với dụng ý gì?"
"Khụ" Cổ Lệ Tiệp ho khan một cái, giọng nói như bị đóng băng ở yết hầu, "Tôi muốn cho cô đoán xem ---------- cô bé trắng trẻo trong bức ảnh này là ai? " Nói xong rốt cục không nhịn cười được, "Phụt" bật cười thành tiếng, vỗ vỗ ngực để điều hòa lại nhịp thở, "Tôi còn chưa cười đủ, xin để cho tôi cười 300 phát, A ha ha ha ha......" Cổ Lệ Tiệp cười đến nửa ngày trời.
"........"
Cung Thanh Hạ ngẩng đầu nhìn trần nhà, xin nhờ trần nhà truyền đạt khinh thường của nàng tới Cổ Lệ Tiệp, đồng thời rất nhanh nghĩ ra một chuyện -------- người này nếu để mình đoán, vậy nói rất rõ là nàng cũng nhận ra cô bé này chính là....!Sở Ấu Cơ.
"Ôi trời, rốt cục cười đủ rồi." Cổ Lệ Tiệp ngưng cười, bất ngờ lấy lại bức ảnh trên tay Cung Thanh Hạ, quay lưng rời đi, vừa đi vừa ngáp, "Buồn ngủ quá à, ừ, trở về ngủ....."
Thành công trong việc làm cho mình tò mò, sau đó kêu buồn ngủ rời đi...........!Cơn buồn ngủ này đến cũng thật đúng lúc a......!
Nhiệt độ trong phòng khách giảm xuống âm 30 độ, Cung Thanh Hạ nheo mắt phượng, không nói trước 1 lời, chạy 2 bước lấy đà, bất ngờ tiến công về phía bóng lưng đang ngáp rời đi.
Cổ Lệ Tiệp nhanh lẹ nghiêng người né đi, ngay sau đó, không thèm liếc mắt nhìn Cung Thanh Hạ, nắm lấy tay người kia, nhanh lẹ đẩy ra, đem giai nhân thanh lệ mang theo hàn khí bức người ném về phía sô pha.
Một giây sau đó -----------
Cung Thanh hạ nửa quỳ trên ghế sô pha, cầm một khẩu súng lục màu xám ngắm ngay Cổ Lệ Tiệp, mà trong tay Cổ Lệ Tiệp cũng cầm một khẩu súng lục đen ngắm ngay Cung Thanh Hạ.
Cung Thanh Hạ dùng tốc độ ánh sáng rút khẩu súng lục dưới đệm sô pha ra, Cổ Lệ Tiệp cũng không kém cạnh, không tới một giây rút khẩu súng lục giấu bên đùi mình ra.
Ánh mắt giằng co.
Nòng súng đối diện.
Lẳng lặng giằng co hai phút.
Cổ Lệ Tiệp hạ nòng súng xuống trước, cười dâm tà, "Bạo Quân, cô không gia nhập tổ chức ngầm quả thực là mất mát rất lớn với tổ chức." Đem súng cất về chỗ cũ, "Kỳ thực, cô giấu bao nhiêu súng ngắn trong Vân Đỉnh?"
"Không dưới một khẩu."
"Cô đang phòng bị tôi?"
"Tôi chỉ tự bảo vệ mình."
"Cô không tin tôi?"
"Cô không toàn lực 'hấp dẫn' Tần Thành." Cung Thanh Hạ cũng không nương tay, nửa đùa nửa thật nói, "Có thể thấy được, cô không hoàn toàn trung thành với tôi."
"Ha ha," Cổ Lệ Tiệp cười to, "Cô quả nhiên cảnh giác với tôi." Quay lưng đi về phía cửa, "Tôi có nguyên tắc của tôi, ngủ ngon."
Điện thoại di động chợt vang.
Là Cung mẫu gọi tới, "Thanh Hạ a, tối hôm nay con lại tăng ca à? Nếu không bận thì về nhà đi, Tần Thành lại đến thăm con." Giọng nói ân cần, có thể nghe ra Cung mẫu vừa cười vừa nói.
Câu nói vừa nãy của Sở Ấu Cơ nhắc nhở bản thân nàng, giờ cũng đến thời điểm con gái tỏ rõ thái độ rồi, vì lẽ đó gọi điện thúc giục con gái về nhà.
".........!Con rất bận."
"Sao có thể nói ngày nào cũng bận như vậy được," Cung mẫu có chút thất vọng, ngữ khí cũng không nhẹ nhàng như trước, "Bận thế bận nữa mà không có con cái thì có nghĩa lí gì?"
Tư tưởng nhất định phải có con nối dõi tông đường của mẹ đã ngấm quá sâu rồi............!
"Nếu mẹ muốn có cháu bế đến vậy, thì để anh trai sinh cho mẹ là được rồi."
"Anh con còn chưa có bạn gái, nó làm sao sinh? Lấy cái gì sinh?"
"..........!Anh ấy không có bạn gái, sao mẹ không thúc?" Cung Thanh Hạ bắt đầu đổ họa.
"Lại nói," Ngữ khí Cung mẫu vô cùng thần bí, "Anh con kỳ thực đã sớm có người thích."
Cung Thanh Hạ nhíu mày, "Ơ? Làm sao có khả năng?"
"Là Ấu Ấu," Cung mẫu nhẹ giọng nói, "Anh con thích Ấu Ấu, mẹ là người từng trải, nhìn ánh mắt anh con nhìn Ấu Ấu là biết...."
"Chớ nói lung tung, đã là chuyện năm ngoái rồi."
Cung Thanh Hạ nhớ rất rõ ràng, trước tết Sở Ấu Cơ đến Cung gia, ca ca nhìn thấy Sở Ấu Cơ phản ứng đúng là 'Nhất kiến chung tình', lúc đó nàng đứng cạnh Cung Thanh Hàn, thu hết toàn bộ diễn biến vào mắt ------- tuy rằng âm thầm ăn giấm chua, nhấc chân đá ca ca một cước, có điều Sở Ấu Cơ mang trên mình khí chất làm cho người khác vừa nhìn đã thích, đặc biệt là vẻ thanh tú, tao nhã lịch sự của nàng, cơ hồ là cô gái mộng của mọi nam nhân trên đời, phản ứng đó của ca ca cũng là điều bình thường, cũng không suy nghĩ nhiều.
"Không chỉ là chuyện năm ngoái," Cung mẫu nuốt xuống một ngụm nước bọt, "Vừa nãy anh con nhìn thấy Ấu Ấu, bảy hồn lập tức bay đi sáu rồi, cả ngươi si ngốc...."
"Vừa nãy?" Cung Thanh Hạ ngắt lời Cung mẫu, "Ấu Ấu hiện tại.........."
"Ấu Ấu đang ở nhà chúng ta." Cung mẫu tiếp lời con gái, "Ấu Ấu còn biết đến nhà thăm chúng ta, đứa con dứt ruột đẻ ra thì chẳng thấy mặt mũi đâu."
"Chờ một chút."
Cung Thanh Hạ cúp điện thoại, thu thập qua loa một hồi, đi thẳng tới thang máy.
Hơn hai mươi phút sau.
"Thanh Hạ!" Cung mẫu nhìn thấy con gái đẩy cửa đi vào, hứng khởi không nói lên lời, vọt thẳng tới trước mặt con gái, ôm chặt lấy Cung Thanh Hạ, "Con rốt cục chịu về nhà rồi." Xem ra, lần kết thân với Tần gia này có thể nhìn thấy cầu vồng rồi.
"Thanh Hạ......" Tần Thành nhìn thời gian không còn sớm, còn đang chuẩn bị đứng lên cáo từ, nhìn thấy Cung Thanh Hạ, không khỏi mở cờ trong bụng, "Em về rồi, tôi chờ em đã lâu." Đứng lên ra đón, đi tới trước mặt Sở Ấu Cơ, không biết là đi quá nhanh hay là vấp phải cái gì, "Rầm" một tiếng, ngã chổng vó như hổ đói vồ mồi.
"Ahaha.........." Cung Thanh Hàn cười to, "Muốn kết hôn, trước hết học cách bước đi đi."
"Con còn nói người ta thế." Cung ba ba trừng con trai một chút, nhưng bản thân hắn cũng không nhịn cười được.
"Ôi, tiểu Thành, cháu không sao chứ?" Cung mẫu tiến tới nâng Tần Thành dậy, "Kết hôn với Thanh Hạ xong, sau này còn nhiều thời gian ở chung, không cần vội, đến, ngồi xuống trước."
"Khục." Cung Thanh Hạ hắng giọng một cái, nhàn nhạt xem Sở Ấu Cơ chút, "Ấu Cơ đến rồi sao?"
"Vâng ạ." Sở Ấu Cơ đứng lên, "Em đến được một lúc rồi."
"Sắp 10 giờ rồi." Cung Thanh Hạ đưa tay nhìn đồng hồ, "Bình thường em ngủ giờ nào? Còn không về nhà tắm rửa rồi đi ngủ đi."
"Đúng đúng đúng," Cung ba ba cũng nói, "Thời gian không còn sớm, tiểu hài tử đều phải ngủ sớm một chút mới cao lên được." Hiếm khi con gái trở về, Tần Thành đang ở, vừa vặn có thể hảo hảo nói chuyện đính hôn, có tiểu hài tử ở đây dù sao cũng không tiện.
Sở Ấu Cơ đứng bất động.
"Đi ngủ." Cung Thanh Hạ dắt tay Sở Ấu Cơ, "Đi, tôi đưa em đi."
Cung Thanh Hạ dẫn Sở Ấu Cơ đi, nàng mới chịu đi.
"Ấu Ấu không thường đến, còn chưa quen thuộc không gian nhà này." Cung mẫu cười giải thích với Tần Thành, "Thanh Hạ dẫn nàng đi tới phòng tắm, phòng vệ sinh, nói với Ấu Ấu vài câu, sẽ lập tức xuống."
"Biết ạ." Tần Thành gật đầu liên tục, "Chúng ta chờ nàng xuống."
"Không phải tôi đã sớm nói với em sao?" Đem Sở Ấu Cơ dẫn vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, Cung Thanh Hạ lạnh lùng nhìn tiểu nữ sinh một chút, "Chuyện của tôi không cần em nhúng tay."
Nếu như Sở Ấu Cơ nàng nói rằng, "Bá phụ, bá mẫu vẫn muốn bức hôn tỷ tỷ." Tỷ tỷ nhất định sẽ trả lời rằng, "........!Đó là chuyện của tôi."
Sở Ấu Cơ đương nhiên dự liệu trước được đoạn hội thoại này, liền nói, ".........!Em không nhúng tay vào a."
"Em không nhúng tay," Cung Thanh Hạ đặt túi xách lên giường, cười cười nói, "Em chỉ nhúng chân vào thôi." Vừa nữa Tần Thành té ngã, nhất định là tiểu nữ sinh ngáng chân.
Sở Ấu Cơ nghe hiểu, chu miệng nhỏ, "Tỷ bảo em làm sao ngồi yên?" Cứ như vậy để hắn đến gần tỷ sao?
Cung Thanh Hạ mở tủ quần áo, vừa tìm quần áo ngủ cho Sở Ấu Cơ vừa nói, "Sau này đừng trẻ con như vậy."
Sở Ấu Cơ cắn môi, "......!Tỷ tỷ định xử lý chuyện này thế nào?"
"Đã nói, đó là chuyện của tôi." Cung Thanh Hạ lấy quần áo ngủ màu trắng San Hô, "Đây là quần áo ngủ của tôi, hơi rộng, có điều mặc để ngủ, rộng rãi chút cũng thoải mái."
Sở Ấu Cơ ỉu xìu tiếp nhận, "Ân."
Nhìn dáng vẻ phờ phạc của tiểu nữ sinh, Cung Thanh Hạ liền mềm lòng lại, "Tôi đã đặt vé máy bay, hai ngày nữa sẽ bay sang Hà Lan."
Sở Ấu Cơ ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh, "Có đặt cho em không?"
"Không."
"........."
"Dòng dõi ngàn tỷ, tự đặt vé máy bay cho mình đi."
Cung Thanh Hạ nói xong đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng.
Ba ngày sau.
Hà Lan, Amsterdam.
Cung Thanh Hạ cùng Sở Ấu Cơ sánh vai đẩy hành lí ra khỏi sân bay.
Sở Ấu Cơ nghiêng đầu hỏi Cung Thanh Hạ, "Tỷ tỷ, tỷ còn chưa nói cho em biết tỷ trả lời Tần Thành ra sao?"
Ánh mắt Cung Thanh Hạ vẫn nhìn về phía trước, cũng không nhìn tiểu nữ sinh chút nào, chỉ nói, "Em đoán xem."
Sở Ấu Cơ, "..........."
Tác giả có lời muốn nói: Lạp Lạp, mỗi năm đều tới Hà Lan hưởng tuần trăng mật (^o^)/
【 Lặng lẽ nói một câu, lần này xảy ra đại sự......!】
_____________________
Lời của edit: Lần này đến Hà Lan....!bật mí nhỏ cho các bạn biết là tiểu Ấu Ấu nhà ta sắp bị làm thịt rồi T___T
Tớ Tên Kun.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...