Buổi chiều hai ngày sau.
Diêu Nhữ Ninh vừa giảng xong môn kinh tế vi mô cho sinh viên, lái xe chạy tới cao ốc tổng bộ của tập đoàn Hi Sở, biết Cung Thanh Hạ đang họp, cũng không đi quấy rầy nàng, đi theo lão quản gia lên hoa viên trên Vân Đỉnh, ngồi bên hồ uống nước mát, ánh mắt nhìn ngắm về phía chân trời.
Cung Thanh Hạ xong việc đi tới, vừa đi vừa xoa gáy, dáng vẻ mệt mỏi, "Cô đã đến rồi."
"Ân." Tầm mắt Diêu Nhữ Ninh vẫn nhìn về phía chân trời, "Đang chờ cô."
"Cô luôn là người không có việc sẽ không tới." Cung Thanh Hạ ngồi xuống bên cạnh Diêu Nhữ Ninh, uống một hớp nước mát, "Nói đi, có chuyện gì?"
"Không có chuyện không thể tới thăm cô được sao? -------------- Hơn một tháng nay không gặp được cô rồi."
"Cợt nhả."
"Được rồi, quả thật là có chuyện." Diêu Nhữ Ninh quay đầu, nhìn chăm chú Cung Thanh Hạ, "Chuyện của cô và Ấu Cơ, tôi nghe thư kí Cổ nói rồi."
"..................." Ngón tay Cung Thanh Hạ dừng giữa không trung, lập tức ho khan một tiếng --------- nàng cần điều chỉnh lại tâm tình một chút, "Rồi sao?"
"Tôi chỉ muốn đóng góp ý kiến cho đại cục của Hi Sở," Diêu Nhữ Ninh nhìn về phía chân trời, "Cô luôn là người rất biết chừng mực -------- hẳn cô đã biết rõ xã hội bảo thủ thế nào, nếu sự tình này lan truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng như thế nào tới Hi Sở, cũng không cần tôi phải nói nhiều nữa phải không?"
Cung Thanh Hạ nhíu mày, "Tôi càng muốn biết cái nhìn của cá nhân cô."
"Lời thật khó nghe," nói xong trầm mặc chốc lát, cảm thấy Cung Thanh Hạ đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, Diêu Nhữ Ninh mới nói tiếp, "Tôi không nghĩ hai người sẽ có tương lai."
"Rất thẳng thắn," Cung Thanh Hạ nhìn về phía Diêu Nhữ Ninh, "Đáng tiếc, tôi không để tâm."
Hai người nhìn chăm chú nhau chốc lát, Diêu Nhữ Ninh nở nụ cười, "Rất tốt, đây chính là điều tôi thích ở cô."
Rời Vân Đỉnh, trời đã tối, tâm tình Diều Nhữ Ninh có chút rối loạn, không muốn về nhà, lái xe đi lung tung không có mục đích, đợi đến khi dừng lại, phát hiện mình đi tới cổng tiểu khu Lâm gia, nâng kính mắt lên, lái xe đi vào.
Lâm phu nhân nhìn thấy người đứng ngoài cửa, không khỏi kinh ngạc, "Diêu chủ tịch?"
"Xem tôi xem," Diêu Nhữ Ninh có chút ngại ngùng nói, "Không nói trước lời nào đến đây đường đột như vậy."
"Không có, không có," Lâm phu nhân nhường đường cho Diêu Nhữ Ninh đi vào, "Mau vào ngồi, ăn cơm tối chưa?"
"Ăn rồi," Kỳ thực chưa ăn, Diêu Nhữ Ninh nhìn lướt qua phòng khách một lát, "Ấu Cơ đâu?"
"Ở trong thư phòng trên lầu, cô tìm Ấu Ấu có việc sao? Để tôi đi gọi." Lâm phu nhân nói xong liền chuẩn bị đi lên lầu.
"Không cần, a di, " Diêu Nhữ Ninh kéo lấy ống tay áo Lâm phu nhân, "Không cần quấy rối Ấu Ấu, tôi.....!Tôi có thể đến xem Lâm Dịch Huyên không?"
"Ơ, ơ." Lâm phu nhân có chút không phản ứng kịp, máy móc gật đầu, lúc này ánh mắt mới khôi phục lại vẻ linh hoạt, "Lâm Dịch Huyên ở nhà kính trồng hòa, tôi dẫn cô đi xem." Dẫn Diêu Nhữ Ninh lên lầu.
Tuy rằng đã tới Lâm gia mấy lần, Diêu Nhữ Ninh cũng chưa từng thăm hỏi Lâm Dịch Huyên, hôm nay là lần đầu tiên.
Cũng là lần đầu tiên tới nhà kính trồng hoa của Lâm gia.
Bên trong hoa viên thật đẹp......!Hương hoa thoang thoảng đầu mũi, trong ngoài hoa viên đều là không khí trong mát, không làm cho người ta cảm thấy khó chịu vì nhiều mùi hương hoa khác nhau, trái lại, làm cho người ta cảm thấy tinh thần thoải mái, có thể thấy được người bài trí nhà kính trồng hoa này rất có tuệ chất linh tâm, rất hiểu cách thưởng thức hoa.
Thời khắc Diêu Nhữ Ninh đi vào nhà kính trồng hoa, thị giác cùng vị giác đều chịu xung kích rất lớn, quên cất bước.
"Hôm nay a Xuân xin nghỉ, tôi đang nấu súp cho Ấu Ấu ở dưới lầu.........."
"Ơ, vậy a di nhanh xuống xem một chút, không cần để ý tới tôi."
"Vậy cô bồi Dịch Huyên a, tôi đi xuống trước." Lâm phu nhân nói xong liền đi xuống lầu.
Diêu Nhữ Ninh nhẹ nhàng đóng cửa phòng, khóa trái, dựa người vào cửa đứng một lúc lâu, mới chậm rãi xoay người, âm thầm hô hoán trong lòng, "Dịch Huyên tỷ tỷ! Dịch Huyên tỷ tỷ đừng đi! Đừng đi........"
Từng bước từng bước đi tới trước ghế lăn, quỳ xuống dưới chân Lâm Dịch Huyên, nhẹ nhàng nâng lên khuôn mặt nữ tử trẻ tuổi trước mắt, khóe môi Diêu Nhữ Ninh run rẩy, nước mắt tức tốc rơi xuống, "Dịch Huyên tỷ........"
Tầm mắt Lâm Dịch Huyên rơi vào trên mặt Diêu Nhữ Ninh, trống rỗng, không chút biểu cảm.
Hai tay nâng mặt Lâm Dịch Huyên dần dần vô lực, lướt xuống đầu gối Lâm Dịch Huyên, mười mấy tầng phòng thủ vững chãi trong lòng dần dần sụp đổ, Diêu Nhữ Ninh nằm nhoài trên đầu gối Lâm Dịch Huyên khóc thành tiếng, sợ rằng người ngoài có thể nghe được tiếng mình khóc, liền cật lực đè nén không cho bản thân mình khóc thành tiếng, trái lại càng thêm bi thương.
Tâm tình phát tiết chỉ rằng co tầm 5 phút đồng hồ.
Diêu Nhữ Ninh lấy gương từ túi xách ra, sau khi chắc chắn vẻ mặt mình không có gì khác thường, mới mở cửa đi ra ngoài.
Đi qua thư phòng Sở Ấu Cơ, vừa vặn lúc Sở Ấu Cơ mở cửa, thấy Diêu Nhữ Ninh ở đây, không khỏi tò mò kêu một tiếng, "Ồ? Diêu tỷ tỷ?"
"Ấu Ấu." Diêu Nhữ Ninh dừng bước lại, mỉm cười nhìn Sở Ấu Cơ, "Làm xong bài tập chưa?"
"............!Hiện đang trong thời gian nghỉ hè." Sở Ấu Cơ vò vò đầu, nàng vừa viết bản thảo xong, "Em định để tới cuối tháng 8 mới làm bài tập về nhà ------ cũng không biết tháng 8 có phát sinh ra việc gì không nữa." Nói xong nở nụ cười.
"Mỗi ngày làm một ít, chẳng mấy chốc sẽ xong." Diêu Nhữ Ninh đưa tay sờ đầu Sở Ấu Cơ, "Đừng để nước đến chân mới nhảy."
Sở Ấu Cơ cười, "Ân, em biết rồi."
"Ngoan, vậy mới là bé ngoan." Diêu Nhữ Ninh nói xong, đưa tay nhìn đồng hồ một chút, "Tôi còn có việc, đi về trước, bé ngoan nhớ làm bài tập nhé." Nói xong đi xuống lầu.
Sở Ấu Cơ nhìn theo bóng người Diêu Nhữ Ninh rời đi, nghiêng đầu nghĩ, Diêu tỷ tỷ rốt cục tới vì chuyện gì?
Dường như Diêu Nhữ Ninh biết được Sở Ấu Cơ đang nhìn mình, lúc mở cửa quay đầu đón nhận ánh mắt của Sở Ấu Cơ, cười cười, lúc này mới đi ra ngoài.
Sở Ấu Cơ nghi hoặc, đi xuống bếp hỏi Lâm phu nhân, "Bà ngoại, Diêu tỷ tỷ tới tìm cháu sao?"
"Đúng vậy a," Lâm phu nhân vừa nấu vừa trả lời, "Lúc đầu là tới tìm cháu, bà nói cháu đang ở trong thư phòng, nàng liền không tới quấy rầy cháu nữa, đi thăm mẹ cháu."
"Ân........." Sao vừa nãy tỷ tỷ thấy mình cũng không nói gì?
Sự nghi ngờ trái lại càng sâu hơn.
Nhưng chỉ vẻn vẹn mười phút sau, mọi bí mật đều có đáp án -----------
Sở Ấu Cơ hàn huyên vài câu với Lâm phu nhân xong, liền đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Cung Thanh Hạ gửi tin nhắn tới, "Em có ổn không?"
Tỷ tỷ sao lại đột nhiên hỏi như vậy?
Sở Ấu Cơ không hiểu ra sao, "Em rất ổn, chỉ là vừa mới viết mấy ngàn chữ xong, đại não như muốn tê dại rồi."
Bên kia trả lời rất nhanh, "............!Diêu Nhữ Ninh không nói gì với em sao?"
"Không có a," Gửi 3 chữ xong, lại gõ tiếp, "Diêu tỷ tỷ có việc gì phải nói với em sao?"
"Xế chiều hôm nay nàng tới tìm tôi, nói biết chuyện của chúng ta."
"Như vậy a......"
Sở Ấu Cơ âm thầm phỏng đoán.
Đã tới nhà, cuối cùng vẫn không mở miệng nói, đại khái là cảm thấy Sở Ấu Cơ nàng tuổi còn nhỏ, không biết phải khuyên bảo ra sao ------ nói nhẹ thì khác gì chưa nói? Nói nặng lại sợ tổn thương tới tâm tình yếu ớt của thiếu nữ như mình?
Tuy rằng không có đáp án chính xác, nhưng cũng không còn cảm thấy hành vi của Diêu Nhữ Ninh kì quái.
Một tuần sau, công ty chế tác hoạt hình gửi kịch bản gốc của 《 Xuân Thu nơi đây 》 tới, Sở Ấu Cơ xem chưa tới một nửa, liền trả lời, "Ngôn ngữ cải biên quá kém, tuy rằng chuyển thể tiểu thuyết thành phim hoạt hình không dễ dàng chút nào, nhưng lời văn mỹ miều chính là sức cuốn hút của tác phẩm này, vì lẽ đó, rất xin lỗi, kịch bản gốc cần phải sửa lại."
Bên kia cũng vô cùng khách khí, "Được, chúng tôi nhất định làm cho ngài hài lòng mới thôi."
5 ngày sau, đối phương gửi mail tới, "Ngài xem sửa thế này đã ổn chưa?"
Sở Ấu Cơ đọc một lượt xong, trả lời mail, "Tuy rằng phim hoạt hình đang rất phổ biến, nhưng không thể quá thủ công, cũng không thể rập khuôn theo khuôn mẫu của nước láng giềng vào như vậy."
Đối phương vẫn kiên trì như cũ, "Được, chúng tôi sẽ sửa lại."
Một tuần sau, kịch bản gửi tới lại bị từ chối, đối phương rốt cục mất kiên nhẫn, "Quả thực chúng tôi không biết phải viết thế nào, không bằng Manh Nhược tự mình viết, có được không?"
Sở Ấu Cơ hơi suy tư, "Được."
Đối phương, "..........."
Đợi đến khi viết xong kịch bản gốc cho quyển thứ nhất của 《 Xuân Thu nơi đây 》cũng đã là cuối tháng 8, đã sắp tới thời gian khai giảng, Sở Ấu Cơ mới bắt tay vào việc làm bài tập, chỉ cảm thấy một ngày 48 tiếng cũng không đủ, bận đến đầu tắt mặt tối.
Khai giảng không lâu, công ty chế tác hoạt hình gửi trailer dài tầm 5 phút tới, "Vẽ như vậy ngài đã hài lòng chưa?"
Sở Ấu Cơ trả lời, "Mặc dù đã duy mỹ hơn nhiều, nhưng không đủ tinh tế, hi vọng có thể làm lại lần nữa."
Đối phương trầm mặc một lát, "Được, chúng tôi sẽ cố gắng cải tiến."
Nửa tháng sau, lại gửi tới trailer dài 5 phút đồng hồ, Sở Ấu Cơ xem xong, "Quay phim đã tinh tế hơn, thế nhưng nét vẽ không thực sự sáng tạo, có thể đổi thành phim hoạt hình thủy mặc* được không?" Kỳ thực từ lúc bắt đầu, Sở Ấu Cơ đã có ý nghĩ như vậy, nhưng nàng biết chế tác phim hoạt hình thủy mặc vô cùng phiền phức, giá thành quá cao, vì lẽ đó cũng hơi ngại ngùng yêu cầu.
(Phim hoạt hình thủy mặc: Là phim hoạt hình được chế tác từ tranh thủy mặc, tranh thủy mặc là tranh được vẽ lên từ mực tàu với giấy (hoặc lụa).)
Đối phương vẫn chưa trả lời, mãi đến khi khí trời chuyển lạnh, mới gửi mail hồi âm, "Chúng tôi đã thành lập đội ngũ sáng tác mới, đều là các tiền bối trong giới chế tác phim hoạt hình thủy mặc, kinh nghiệm vô cùng phong phú, một tuần sau sẽ gửi tới cho ngài trailer minh họa mới."
Sở Ấu Cơ xem mail trả lời không khỏi vui mừng cười thành tiếng.
Tuy rằng chưa nghe Cung Thanh Hạ thừa nhận, nhưng cơ bản có thể xác định được rằng, đội ngũ tinh anh chế tác này được thành lập dưới chỉ đạo của tập đoàn Hi Sở -------- làm gì có công ty chế tác hoạt hình nào để hài lòng tác giả liền thay đổi toàn bộ đội ngũ sáng tác cơ chứ?
Thanh Hạ tỷ tỷ.........!
Sở Ấu Cơ bỗng nhiên rất nhớ Cung Thanh Hạ.
Khoảng thời gian này hai người có rất ít thời gian tiếp xúc thân mật, chỉ có 2 lần Sở Ấu Cơ nàng tìm đến Vân Đỉnh thăm Cung Thanh Hạ, làm nũng không chịu rời đi, cuối cùng thành công ngủ lại, mới có thể thân mật, thời gian còn lại, hai người đều giữ liên lạc thông qua điện thoại, ngay cả mặt mũi đối phương cũng hiếm thấy.
Cầm điện thoại di động lên, gửi cho Cung Thanh Hạ một icon khóc lớn.
Cung Thanh Hạ rất nhanh trả lời, "?"
Sở Ấu Cơ lại gửi tới một icon khóc lớn.
"Làm sao vậy?"
Khóc lớn.
"Đến cùng làm sao vậy?"
Khóc lớn.
Cung Thanh Hạ gửi một icon phát hỏa.
Sở Ấu Cơ không dám khóc nữa, "Em nhớ tỷ......"
Cung Thanh Hạ, "............!Tôi cũng nhớ em."
"Nhìn thấy cây trong tiểu khu đều đã bắt đầu rụng lá, mới biết là đã tới mùa thu."
"Ừ, thời gian trôi thật nhanh."
"Mùa xuân sang năm, chờ đến sinh nhật 18 tuổi của em, chúng ta đi tới quốc gia tỷ tỷ thích nhất đăng kí kết hôn được không?"
"Không được."
".............!Em muốn làm người thân của tỷ, có quyền kí tên lên thủ tục phẫu thuật của tỷ."
"Em hi vọng tôi phải làm phẫu thuật thế sao?"
"......." Sở Ấu Cơ chu miệng nhỏ, gửi một icon khóc oan ức.
Cung Thanh Hạ gửi lại cho Sở Ấu Cơ icon mỉm cười cùng ôm ấp, sau đó trở mặt như không quen biết, "Tôi nói 10 năm là 10 năm, sớm một ngày cũng không được."
Sở Ấu Cơ, "........."
____________________
Lời của edit: Đợt này bận quá, mọi người thông cảm, à! Có ai thấy được gian tình gì trong chương mới này không:v hehe.
Ngôn Tình Hài
Tớ Tên Kun.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...