Dưới sự chú ý của mọi người, Sở Ấu Cơ không nhanh không chậm tiến vào phòng hội nghị.
Dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, cử chỉ ung dung, dáng vẻ tao nhã, đôi mắt đen láy tràn đầy tự tin, kiên định cùng trí tuệ.
Tuổi còn nhỏ, sao lại có khí chất siêu phàm như vậy........!
Thành viên hội đồng quản trị đều là những người có kiến thức rộng rãi, trố mắt nhìn kỹ.
- ------------- Mặc dù người đứng kẻ ngồi, nhưng vẻ mặt chỉnh tề như một.
Diêu Nhữ Ninh đi tới bục báo cáo, "Lần đầu gặp mặt, Chủ tịch có chuyện muốn nói với mọi người." Cung kính dùng tay ra dấu, sau đó khoanh tay đứng một bên.
Sở Ấu Cơ thong dong đi tới micro, đôi mắt trong veo đảo qua mỗi vị thành viên hội đồng quản trị trong phòng họp, "Chào các vị tiền bối, tôi là Sở Ấu Cơ, các vị mặc dù chưa từng thấy tôi, nhưng tôi đối với mỗi vị đều như sấm bên tai, từng ngồi trước 84 video cuộc họp chiêm ngưỡng từng nếp nhăn trên mặt các vị ---------- nếp nhăn là món quà tốt nhất mà năm tháng lưu lại, đại biểu cho người ấy từng trải qua mưa gió cuộc đời, mỗi một nếp nhăn của tiền bối đều làm Sở Ấu Cơ tôi kính nể thêm một tầng....."
Ngay cả trên mặt chúng tôi có bao nhiêu nếp nhăn đều rõ rõ ràng ràng.............!Sao có thể nói là kính nề? Vốn là muốn cảnh báo lão già chúng ta đừng vội coi thường tiểu hài tử như nàng, nàng nắm rõ tất cả trong lòng bàn tay.
Thành viên hội đồng quản trị rõ như gương sáng, nhưng nhìn ý cười ôn hòa của thiếu nữ đứng trên bục báo cáo kia, không ai có thể đứng lên chống đối, không chỉ có vậy, còn phải nhiệt liệt vỗ tay khi nàng phát biểu xong, phối hợp với nàng hoàn thành lễ nghi mặt ngoài này.
Sở Ấu Cơ ngồi xuống vị trí chủ vị, Diêu Nhữ Ninh ngồi chếch bên tay phải nàng, chỉ chờ tổng giám đốc của tập đoàn ----------- Cung Thanh Hạ ra trận là trận chiến chính thức bắt đầu.
Cung Thanh Hạ cũng không để mọi người chờ lâu, rất nhanh bước chân vào phòng hội nghị.
Nhiệt độ trong phòng nháy mắt từ 20 độ giảm xuống 0 độ.
Đứng trước micro bục báo cáo, đem tư liệu trong tay đặt xuống, Cung Thanh Hạ cụp mắt xuống, cầm lấy báo cáo lật qua lật lại --------- nếu theo tác phong làm việc của nàng, những động tác dư thừa như vậy chắc chắn sẽ không xuất hiện, thế nhưng ngày hôm nay không giống, bàn hội nghị kia xuất hiện bóng người ngồi ở vị trí chủ vị, nàng cần mượn thời gian để điều chỉnh lại tâm tình ------ tuy rằng cắn đứt lưỡi nàng cũng không chịu thừa nhận, thế nhưng tiểu nữ sinh kia quả thực làm cho nội tâm nàng chịu xung kích rất lớn.
"Khục!" Hắng giọng một cái, Cung Thanh Hạ ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua mỗi góc bàn, không nhanh không chậm mở môi đỏ, "Ngày hôm nay trong phòng xuất hiện thêm một vị ngậm chìa khóa vàng từ khi sinh ra," nói tới chỗ này, ánh mắt nhìn về phía Sở Ấu Cơ, "Vì nhận lương từ người ta, tôi không thể không thăm hỏi một tiếng --------- Chào chủ tịch."
Thành viên hội đồng quản trị ồ lên.
Không hổ danh là Cung Thanh Hạ, cái gì cũng dám nói.....!
Tuổi còn trẻ, cứng rắn vô tình, có phải là vì đi du học ở Anh Quốc, chịu ảnh hưởng của nước ngoài nên từ trong xương cốt đã có khí chất cương nghị như nữ thủ tướng anh ---- Thatcher?
Cho tới nay, các thành viên hội đồng quản trị đều đánh giá Cung Thanh Hạ giống như nữ thủ tướng Anh Thatcher --------- hiệu suất làm việc hơn người, cao cao tại thượng, căm ghét sự khư khư cố chấp của nàng, bạc tình lạnh lùng.
Theo quan điểm cá nhân mà nói, khó có thể nói là có hảo cảm với nàng hay là căm hận với nàng, nhưng nếu bàn về công trạng, không thể không khâm phục -------- nhận chức sau khi Sở gia gặp tai nạn trên không, không chỉ thành công trong việc giữ nguyên giá trị cổ phiếu, hơn nữa doanh thu của cả năm còn tăng vượt mức.
Nhưng mà, không thể so sánh với ấn tượng lúc này, câu nói của Cung Thanh Hạ vừa rồi như nói hộ lòng thành viên hội đồng quản trị tại đây, khiến cho các lão nhân gia tăng chút hảo cảm với vị tổng giám đốc trẻ tuổi này ----------------- Chủ tịch vừa cười nhạo bọn họ là một đám lão già, làm bọn họ ngậm bồ hòn làm ngọt, hiện tại Cung Thanh Hạ châm chọc chủ tịch nhỏ tuổi vô năng, bất quá là đầu thai gặp vận khí tốt, có thể nói thay bọn họ bắn một mũi tên.
Diêu Nhữ Ninh nâng kính mắt.
Tuy rằng mơ hồ cảm thấy giữa hai người xảy ra mâu thuẫn, nhưng vẫn không nghĩ Cung Thanh Hạ sẽ có thái độ như vậy với Sở Ấu Cơ.
......................!Vì không thông báo cho nàng là Sở Ấu Cơ đến nên bất mãn sao?
"Chào Cung tổng." Sở Ấu Cơ phản ứng cực kì hờ hững, đầu tiên là khom người đáp lễ, tiện đà nở nụ cười nhợt nhạt, "Bất quá tôi muốn sửa lại một chút, tôi không phải là ngậm thìa vàng từ khi sinh ra, 16 năm trưởng thành của tôi hoàn toàn khác xa với con nhà giàu cùng tuổi."
Nói cũng đúng, Sở Ấu Cơ mặc dù là con gái một Sở Thần Vệ -------- con trai trưởng của Sở Đức Tuấn, nhưng Sở Đức Tuấn còn có 5 con gái và 9 con trai, trước tai nạn trên không của Sở gia, bất kể đứng ở hàng nào, cũng không tới phiên Sở Ấu Cơ kế thừa tài sản cùng gia nghiệp của Sở gia, chớ đừng nói chi đến việc Sở Ấu Cơ thậm chí không phải do Sở gia nuôi nấng....!
Thành viên hội đồng quản trị dồn dập gật đầu, biểu thị tán đồng của mình với lời giải thích của Sở Ấu Cơ, đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Cung Thanh Hạ, muốn xem xem nàng đánh trả ra sao, trong lòng âm thầm hưng phấn vì chủ tịch cùng tổng giám đốc xảy ra bất hòa ------- bọn họ ngồi đây cũng không phải vì Sở gia, cũng không phải vì tập đoàn, mà là vì lợi ích cá nhân, ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, hai người họ tranh đấu với nhau như vậy, bọn họ bên ngoài âm thầm hưởng phúc rồi.
Chỉ tiếc Diêu Nhữ Ninh lúc này đang đứng trước micro, phá vỡ trò hay bọn họ đang muốn nhìn, "Hiện tại đã đầy đủ mọi người tham dự, tôi tuyên bố cuộc họp chính thức bắt đầu, xin mời Cung tổng báo cáo công tác của mình."
Ánh mắt Cung Thanh Hạ cùng Sở Ấu Cơ giành co với nhau một lúc.
Giọng nói Diêu Nhữ Ninh kết thúc được 10 giây, Cung Thanh Hạ mới thu hồi tầm mắt, mở báo cáo ra, bắt đầu lên tiếng.
Sở Ấu Cơ đang ung dung chuyển thành tư thế ngồi ngay ngắn, không chớp mắt nhìn ngắm Cung Thanh Hạ.
Ký ức cuộc sống ở một thời đại khác luôn nàng ngực nàng như bị bóp nghẹt, khiến nàng rơi vào ưu thương không thể kìm chế, cơ hồ mất đi hết thảy hứng thú với cuộc sống hiện tại.
Cung Thanh Hạ xuất hiện, khiến cho quá khứ từng trải qua kia như sống lại lần nữa, giống như ánh mặt trời chiếu xuống nước, làm bốc lên làn sương khói mờ ảo, tái hiện lại hi vọng của nàng, trong nháy mắt tràn ngập sức sống.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, mấy tháng trước, cuộc sống mỹ hảo mà nàng mong muốn bị phá vỡ nát vụn.
Vốn nàng không định ngồi vào vị trí này sớm như vậy, thế nhưng để phá vỡ cục diện bế tắc giữa các nàng, nàng cơ hồ không còn lựa chọn nào khác.....!Có điều, ánh mắt Cung Thanh Hạ khi nãy nhìn nàng nói cho nàng biết, chiêu này vẫn chưa thấy hiệu quả, không chỉ có vậy, sự tình càng trở lên hỏng bét rồi......!
"Cung tổng," Một vị thành viên hội đồng quản trị ngắt lời báo cáo của Cung Thanh Hạ, "Tại sao không vay vốn ngân hàng để đầu tư công nghệ của bên thứ 3? Mọi người đều biết, tình huống như vậy vay vốn ngân hàng sẽ nhanh hơn nhiều."
"Ngài muốn biết nguyên nhân sao?" Cung Thanh Hạ lạnh lùng nhìn vị thành viên hội đồng kia một chút, "Vậy tôi sẽ cố gắng giải thích đơn giản cho ngài hiểu, vay càng nhiều nợ càng nhiều, khởi công chỉ là muốn cho ngân hàng xem, chuyện như vậy tôi tuyệt đối sẽ không cho phép nó xảy ra trong nhà xưởng của thương nghiệp Hi Sở, tôi nói như vậy ngài đã hiểu chưa?"
"Nhưng mục đích của chúng ta là nhanh chóng thu được nhiều doanh thu, cũng không phải muốn dựa vào nhà xưởng để kiếm tiền," Vị kia vẫy tay, "Phóng tầm mắt ra xung quanh, hiện tại có mấy ai chăm chú kiếm tiền bằng nhà xưởng chứ? Dựa vào nhà xưởng để kiếm tiền? Chớ có nói đùa."
Cung Thanh Hạ cũng chẳng muốn giải thích với hắn, khẽ nói, "Nguyên tắc của tôi sẽ không thay đổi, nếu như ngài kiên trì với cách nhìn của ngài, hoặc là sa thải tôi, hoặc là lui về hội đồng quản trị, xin hỏi ngài lựa chọn phương án nào?"
Nhìn chung quanh một chút, không có người nào lên tiếng ủng hộ, vị thành viên hội đồng quản trị này nhìn về phía Sở Ấu Cơ, "Chủ tịch, ngài thấy thế nào?" Cố ý làm cho Sở Ấu Cơ lúng túng --------- nha đầu còn chưa cai sữa này có thể nói được cái gì? Khẳng định là Diêu Nhữ Ninh đứng ra chống đỡ.
"Liên quan tới vấn đề này," Vẻ mặt Sở Ấu Cơ cực kì thong dong, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt của hội đồng quản trị, ánh mắt giằng co mấy giấy với từng vị thành viên hội đồng quản trị, "Tôi cũng hiểu cách nhìn của ngài Thôi, nhưng việc này ảnh hưởng đến hướng đi của Hi Sở, đồng thời, một số thành viên trong cuộc họp này cũng đang làm lớn vấn đề này lên," Sở Ấu Cơ nói tới chỗ này chuyển đề tài, "Thế nhưng dựa vào nhà xưởng để kiếm tiền đã trở thành truyền thống của tập đoàn Hi Sở ta, các vị ngồi đây đã chèo lái con thuyền Hi Sở từ thuở sơ khai, cũng không cần tôi phải giải thích nhiều, tôi chỉ muốn nói, tôi ủng hộ cách làm của Cung tổng, xin mời Cung tổng tiếp tục báo cáo." Nói xong khẽ mỉm cười nhìn về phía Cung Thanh Hạ, đưa tay ưu nhã làm ra tư thế xin mời.
Khuôn mặt của thành viên hội đồng quản trị họ Thôi kia vô cùng khó coi, yên lặng cúi đầu.
Vừa còn giao chiến..........!Nhanh như vậy đã đứng cùng một chiến tuyến sao?
Mọi người âm thầm kinh ngạc.
Diêu Nhữ Ninh thì vui mừng thở phào nhẹ nhõm -------- Ấu Ấu rõ ràng chuẩn bị bài tập rất tốt.
Sự thực chứng minh suy đoán của nàng, phần sau của hội nghị, thành viên hội đồng quản trị đều làm khó Sở Ấu Cơ, kết quả đều bị chủ tịch nhỏ tuổi nhẹ nhàng dùng ba tấc lưỡi đánh tan tác quay về.
Sau khi hội nghị kết thúc, các thành viên hội đồng quản trị xám mặt đi xuống sân khấu, Diêu Nhữ Ninh nhẹ nhàng vỗ vào vai Sở Ấu Cơ cười nói, "Ấu Ấu, ngày hôm nay phải nhìn em bằng ánh mắt khác xưa," nói xong nhìn chăm chú tiểu nữ sinh chốc lát, "Khó trách ba em khi còn sống thương em như vậy...........!Thật không biết sau này em còn mang đến cho tôi bao nhiêu kinh hỉ."
Sở Ấu Cơ vẫn chưa nghe lọt Diêu Nhữ Ninh nói gì, vì toàn bộ chú ý của nàng đều đặt lên người Cung Thanh Hạ, thấy Cung Thanh Hạ thu thập tài liệu trên bục báo cáo, tựa như muốn đi ra ngoài, liền vội vàng đuổi theo, "Thanh Hạ tỷ tỷ!"
Cung Thanh Hạ dừng bước, chậm rãi quay lưng, "Tôi không phải là Cung tổng sao? Tại sao lại thành Thanh Hạ tỷ tỷ của em rồi?" Giọng nói âm 0 độ.
".........." Sở Ấu Cơ lúng túng cười cợt, "Trường hợp vừa nãy không thích hợp để gọi tỷ tỷ."
Diêu Nhữ Ninh dùng ánh mắt ra hiệu cho nhân viên trong phòng họp lui ra ngoài, sau đó cũng lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Lưu lại cho hai người không gian riêng.
Nàng biết hai người cần hảo hảo nói chuyện một chút.
Sở Ấu Cơ vô cùng cảm kích với săn sóc của Diêu Nhữ Ninh, nhìn theo thân ảnh nàng biến mất ngoài cửa phòng, lúc này mới nhìn về phía Cung Thanh Hạ, "Hơn hai tháng qua.....!nàng vẫn giận ta sao?"
"Làm sao tôi lại thành 'nàng' rồi hả?" Giọng nói âm 30 độ.
".......!Ân, là tỷ tỷ."....."
"Em chuẩn bị cho ngày hôm nay mất bao lâu?" Cung Thanh Hạ duỗi ngón tay nâng cằm Sở Ấu Cơ lên, nheo mắt nhìn mắt tiểu nữ sinh một chút, "Tiểu quỷ sống 500 năm vẫn trẻ con như trước, xì, em thật sự cảm thấy chỉ qua 2 tháng có thể trưởng thành vậy sao? Hả?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...