Chiếc xe xa hoa chậm rãi dừng lại trước cao ốc tổng bộ của tập đoàn Hi Sở, Diêu Nhữ Ninh tiến lên trước mở cửa xe cho Sở Ấu Cơ.
Sở Ấu Cơ ung dung chậm rãi xuống xe.
Diêu Nhữ Ninh hơi khom người, "Chủ Tịch, các vị thành viên hội đồng quản trị đợi ngài đã lâu." Ánh mắt lướt qua đánh giá Sở Ấu Cơ một lượt, âm thầm khen ngợi, Ấu Ấu mặc y phục công sở của phương tây thật hợp, tay nghề của thợ may người Anh Quốc kia quả thực là danh bất hư truyền.
Sở Ấu Cơ hơi cúi người về phía Diêu Nhữ Ninh, "Diêu Tỷ tỷ, cảm ơn tỷ đã dạy dỗ và nâng đỡ em suốt thời gian qua."
Ngửa đầu nhìn tòa nhà cao chọc trời, Sở Ấu Cơ âm thầm cảm khái trong lòng.
Đây không chỉ là tòa nhà với kiến trúc đơn giản, đó là tài sản mà ông cha cùng cha chú lăn lộn trên thương trường mang về, từ mồ hôi, công sức, quyền mưu, trí tuệ xây lên, cũng chính là bia mộ cho Sở gia sau tai nạn trên không, nàng là người may mắn duy nhất còn sống trên đời, vì lẽ đó luôn mang mối thù trong lòng.
Sở gia diệt vong, thù này tất trả.
Tai nạn trên không của Sở gia kia, tôi nhất định truy xét triệt để.
Tập đoàn Hi Sở, tôi nhất định dùng hết tâm sức kế thừa, làm cho nó trở thành tập đoàn hùng hậu nhất.
Diêu Nhữ Ninh đọc từng câu từng chữ trong ánh mắt Sở Ấu Cơ, cúi đầu nâng mắt kính lên, trong lòng âm thầm cảm thấy an ủi vong linh những người đã mất, Thần Vệ, Sở bá phụ, các người ở trên trời có linh thiêng có thể nhắm mắt, Ấu Cơ chắc chắn sẽ kế thừa di nguyện các ngươi, phục hưng Hi Sở.
Ánh mắt Sở Ấu Cơ từ ngưỡng mộ biến thành nhìn thẳng, nhìn thấy thảm đỏ dưới chân mình trải dài đến tận phòng khách lầu 1, nam nữ công nhân viên trong công ty đứng thành hai hàng dọc theo thảm đỏ, mỗi người đều mang vẻ mặt cung kính.
Diêu Nhữ Ninh duỗi tay dẫn đường, "Xin mời Chủ Tịch." Đi phía trước dẫn đường, nhưng cũng chỉ đi chếch bên cạnh.
Nói vậy, nghi thức nghênh tiếp lớn như vậy đều do Diêu tỷ tỷ an bài tỉ mỉ sao?
Sở Ấu Cơ nhìn Diêu Nhữ Ninh chút, ung dung bước đi.
Chủ tịch đương nhiệm là cháu gái của tiền chủ tịch Sở Đức Tuấn, đồng thời là con gái duy nhất của tiền tổng giám đốc Sở Thần Vệ, năm nay mới 16 tuổi.
Đó là điều tất cả nhân viên của Hi Sở đều biết --------- nhưng bọn họ chưa từng gặp nàng, cũng không tìm được cách tìm hiểu tin tức gì về nàng, Sở gia bảo vệ đứa cháu gái này vô cùng chặt chẽ.
Vậy nên khi vị chủ tịch 16 tuổi đi qua trước mặt bọn họ, bọn họ cúi đầu nhưng vẫn nghiêng mình mấy giây, mỗi người đều dùng ánh mắt mau lẹ đánh giá vị chủ tịch trẻ tuổi này một chút.
Xinh đẹp tựa như bước ra từ thần thoại, mang theo phong độ tao nhã của người tri thức, tròng mắt trong suốt lấp lánh, tóc được búi cao trên đầu tựa như mang theo vương miện vô hình, từng bước từng bước thong dong mà kiên định.
Nhìn thấy vậy, mọi người đều cúi đầu từ đáy lòng.
Trong lòng mỗi người đều vang lên, "Thời đại mới của Hi Sở tới rồi."
Tự thuyết phục mình cúi mình.
Lời nói từ tâm, "Chủ Tịch!"
Thư kí Lý mang theo quản lý cấp cao các bộ ngành ra nghênh tiếp ------- Diêu Nhữ Ninh vẫn chưa an bài khâu này, cũng không phải là Cung Thanh Hạ chỉ thị, mà do hắn tự chủ trương, là một vị lão thần của Hi Sở, hắn chờ mong ngày này từ rất lâu rồi.
"Chủ tịch, rốt cuộc ngài đã tới," Lời còn chưa dứt, tròng mắt đã rưng rưng.
Chúng quản lý cấp cao đồng loạt cúi người chào, "Chào Chủ tịch."
Sở Ấu Cơ hơi gật gù, "Chào mọi người." Ngược lại nhìn về phía thư kí Lý, "Cực khổ rồi." Cũng không dừng lại, vẫn đi theo Diêu Nhữ Ninh tiến về phía thang máy.
"Cộp cộp cộp!"
Tiếng giày cao gót cấp tốc nện xuống mặt đất.
Là Cổ Lệ Tiệp chạy về văn phòng Tổng giám đốc phát ra.
Phá cửa vào, hô to một tiếng, "Bạo Quân!"
Cung Thanh Hạ đang chuẩn bị cho bài diễn thuyết của mình, cũng không ngẩng đầu lên, mắt điếc tai ngơ.
Đầu Cổ Lệ Tiệp như muốn bốc lửa, "Bạo Quân! Cô điếc à? Tôi đang gọi cô đấy! Ai! Ôi!"
Cung Thanh Hạ khẽ mở môi đỏ, "Ngày hôm nay lại bệnh không nhẹ, mau uống thuốc đi."
"Cô!"
Cổ Lệ Tiệp giận dữ, giơ một tay lên, một chiếc bút bay xẹt qua gò má Cung Thanh Hạ, gim vào tủ giấy tờ phía sau, lạnh lẽo như dao, không làm ai khác bị thương, nhưng mang theo khiêu khích hung hăng.
Cung Thanh Hạ xoa xoa thái dương, liên tục làm việc mười mấy tiếng, còn bị thư kí đến như muốn đòi mạng, càng làm cho nàng cảm thấy mệt mỏi.
Giữa lông mày hằn lên một vệt tức giận, Cung Thanh Hạ khép tài liệu trước mặt lại, đứng lên.
"Cô, cô muốn sao?" Đối mặt với Cung Thanh Hạ đang từng bước tiến gần, Cổ Lệ Tiệp khép hai tay che chắn trước ngực, hơi lùi về phía sau --------- đối mặt với tổng giám đốc băng sơn này, có lúc nàng quả thực cảm thấy sợ sợ.
Cung Thanh Hạ nheo mắt lại, búng búng tay, chân phải không chút biến sắc đạp tới, trọng tâm của thân thể dồn vào hết chân trái, động tác chuẩn bị hoàn thành, sét đánh không kịp bưng tai, hai tay nắm chặt trước ngực, đùi phải nâng thẳng phía trước, chân phải đá qua, một cước đạp xuống đầu Cổ Lệ Tiệp.
Đầu tiên là tiếng vang trầm thấp, ngay sau đó là "A!" Một tiếng hét thảm vang lên, Cổ Lệ Tiệp ngã ầm xuống đất, hai tay ôm đầu, ỉ ôi không thôi.
"Sao cô không né?"
Ánh mắt Cung Thanh Hạ lộ vẻ kinh ngạc ------- là thành viên của tổ chức ngầm, Cổ Lệ Tiệp căn bản vô cùng dễ dàng né tránh chiêu này.
"Tôi muốn xem cô có xuống tay thật không, cô.......!Aizzz, ai ui, đau chết tôi rồi, vừa vặn hôm nay cháu gái tôi tới, tôi sẽ đi cáo trạng với nàng." Cổ Lệ Tiệp bưng trán nhỏ bị thương lẩm bẩm bò dậy.
Cung Thanh Hạ ngẩn ra, "Ấu Cơ đến Vân Đỉnh sao?" Đứa bé kia đã từ lâu không đến tìm nàng......!Không đúng, hôm nay cũng không phải Chủ Nhật.
"Tôi không biết nàng sẽ đi Vân Đỉnh hay không, chỉ biết hiện tại nàng đang ngồi trong phòng họp với đám thành viên hội đồng quản trị kia."
Cung Thanh Hạ nhíu lông mày, "Nàng dự cuộc họp hội đồng quản trị."
Ba bí cùng Tứ Bí hốt hoảng đi tới, Tứ bí nói, "Cung tổng, chủ tịch Sở Ấu Cơ đến rồi."
Ba bí sợ Cung Thanh Hạ hiểu lầm, bổ sung thêm, "Không phải tới nơi này, mà ở phòng họp." Che ngực thở một hơi, nói tiếp, "Chúng tôi mới nhận được thông báo, lại không có ai thông báo với tổng giám đốc từ trước."
Cung Thanh Hạ lạnh lùng, "Hai người các ngươi có chút năng lực nào không vậy?" Giọng nói âm 30 độ.
Ba bí cùng Tứ Bí đồng thời cấm khẩu, cho đến khi nhìn thấy máu chảy trên trán Cổ Lệ Tiệp, không khỏi cùng rít gào, "Thư ký Cổ, cô?!"
Cổ Lệ Tiệp thở dài, "Bạo Quân biết cháu gái tôi đến, sớm trả thù lên đầu bà già này." Vừa nói vừa làm vẻ mặt vô tội, bất đắc dĩ đi ra ngoài.
Ba bí cùng Tứ Bí, "............."
Cung Thanh Hạ nhìn theo bóng lưng Cổ Lệ Tiệp đi ra ngoài, đăm chiêu, "Lẽ nào vừa nãy là đến báo tin cho mình sao?"
Cũng trong lúc đó, phòng hội nghị.
50 vị thành viên hội đồng quản trị đã ngồi an vị, vẻ mặt lạnh lùng, chuẩn bị chứng kiến chủ tịch nhỏ tuổi đại giá quang lâm ----------- Chủ tịch cái gì? Trong lúc lão nhân gia chúng ta đứng nơi đầu sóng ngọn gió, cô vẫn là một tiểu nha đầu còn chưa cai sữa!
Rốt cục, tiếng bước chân dần dần đến gần, như trọng binh tiến tới ----------- bao nhiêu người đây?
Mấy vị thành viên hội đồng quản trị đã sớm cảm nhận được áp lực, không tự chủ đứng lên, nhìn xung quanh về hướng cửa đang đóng.
Cửa bị đẩy ra, Diêu Nhữ Ninh cùng thư ký Lý đi vào trước, tiếp theo là mười mấy vị nguyên lão tóc đã điểm bạc tiến vào, sau đó là quản lý cao cấp các bộ ngành, cuối cùng là nhân viên tiếp tân đeo bảng tên trên ngực, tự giác chia thành hai hàng, đứng thẳng.
Trận thế lớn như vậy..........!Hoàng Đế ra trận cũng không khí thế như vậy chứ?......!
Lại có mấy vị thành viên hội đồng quản trị đứng lên, xuất phát từ hiếu kì --------- rốt cục người cần đến có đến không? Làm thành trận thế lớn vậy sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...