Trong một thoáng nào đó, Cung Thanh Hạ hi vọng Lâm Dịch Huyên vĩnh viễn không khôi phục thần trí.
Nhìn nàng trẻ chẳng kém gì mình, trưởng bối như vậy thật làm cho Cung Thanh Hạ không có chút mặt mũi gì.
"Tối hôm qua cả nhà quây quần bên nhau." Sở Ấu Cơ kéo tay Cung Thanh Hạ ra khỏi phòng Lâm Dịch Huyên, "Em ngẫu nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy trong con ngươi của mẹ như bóng lửa nhỏ nhảy nhót, vô cùng cao hứng, luôn cảm thấy đại não của mẹ như vẫn hoạt động ---------- ước chừng là nhớ tới chuyện cũ nào đó, không muốn tỉnh lại, chỉ cần có người thân bên cạnh là có khả năng khôi phục thần trí."
Cung Thanh Hạ ngẩn ra, rút tay về, ".............!Thật không?"
"Ừ." Sở Ấu Cơ hạ thấp giọng nói, cụp mắt nhìn sàn nhà không nói gì nữa.
Trong lòng cảm thấy thất lạc.
Trước đây tỷ tỷ sẽ không từ chối nắm tay mình trước mặt người khác, hiện tại có chút tiếp xúc da thịt, ngược lại như trở thành người xa lạ rồi.
Cung Thanh Hạ liếc nhìn nàng một chút, "Ngày mai đến nhà tôi chơi đi." Giọng nói thậm chí có chút ôn nhu.
Sở Ấu Cơ chợt cảm thấy kinh hỉ, ngẩng đầu lên, cong mắt cười, "Vâng!"
Hai người vừa mới đi tới phòng khách tầng 1, chuông cửa chợt vang lên, là Cổ Lệ Tiệp, Diêu Nhữ Ninh cùng Đường Tuyết Nhu tới.
Lâm phu nhân tuy chỉ mới gặp Đường Tuyết Nhu, vẫn đặc biệt cao hứng, cười ha ha nghênh ba người vào cửa ------- Lâm gia từ lâu chưa có nhiều khách tới chơi như vậy rồi.
.
Chương mới nhất tại ~ t r u m t r u y e n.
COM ~
Cung Thanh Hạ thoáng nở nụ cười, "Ba người các ngươi sao lại đến cùng lúc vậy."
Đường Tuyết Nhu chỉ chỉ vào hai người bên cạnh, "Tôi gặp 2 nàng dưới lầu."
Cổ Lệ Tiệp nhân cơ hội ôm lấy eo Diêu Nhữ Ninh, "Hai lưu manh đáng thương không thể ở lại ăn tết cùng sao?" Mọi người mới biết nàng ở cùng Diêu Nhữ Ninh mấy ngày qua.
Lâm phu nhân ở một bên cười, "Rõ ràng là tự mình không muốn lấy chồng, còn hô to gọi nhỏ là mình đáng thương." Hai người các ngươi tướng mạo mĩ miều như vậy, không biết bao nhiêu nam nhân muốn đánh nhau đến bể đầu để cướp về nhà.
Đến lúc này vẫn chưa biết rõ thân phận của Cổ Lệ Tiệp.
Diêu Nhữ Ninh luôn được biết đến là người khôn khéo trong cách ứng xử, trong nhất thời cũng không biết phải trả lời ra sao, nhưng ngược lại cũng chưa đến mức thất thố, lập tức khách khí khom người tự giới thiệu về mình, "Chào Lâm phu nhân.
Cháu là Diêu Nhữ Ninh."
Lâm phu nhân đẩy mắt kính lên, nhìn cẩn thận từ trên xuống dưới, lúc này mới cười nói, "Cô chính là Nhữ Ninh a, hay, hay, tốt."
Cổ Lệ Tiệp tiến lên, gập người 90 độ chào hỏi, khăn quàng cổ cũng chạm xuống đất, "Chào Lâm tỷ! Tôi là Cổ Lệ Tiệp." Thi lễ theo cách của cổ nhân, chọc mọi người cười thành một mảnh.
Lâm phu nhân biết nàng là góa phụ của Sở lão tiên sinh, nhưng tránh không chạm đến, chỉ cười nói, "Được em gọi một tiếng tỷ tỷ, bà già này chợt cảm thấy trẻ như 30." Bắt chuyện với mọi người, để a Xuân bưng hoa quả tráng miệng lên.
Mọi người bắt đầu tán gẫu chuyện trời đất.
Đường Tuyết Nhu chợt hỏi về chuyện của Chu Tiểu Kiều, "Ấu Ấu, vị lão sư của em quả thực là hiếm có trên đời." Kể lại lần gặp mặt ở thành phố B, nói đến đoạn Chu Tiểu Kiều đạp cửa xe lại càng trở lên sinh động.
"Ahaha, " Cổ Lệ Tiệp cười run rẩy cả người, "Vậy coi là gì!" Đem chuyện Chu Tiểu Kiều mặc áo sườn xám đuổi theo xe Cung Thanh Hạ kể lại một lượt, còn không quên thêm mắm dặm muối một phen, vỗ vào vai Đường Tuyết Nhu, "Mở rộng tầm mắt chưa?"
Đường Tuyết Nhu kinh ngạc, "Hóa ra ba người các ngươi đã từng gặp Chu Tiểu Kiều."
Lâm phu nhân lắc đầu cười, "Các cô gái bây giờ thật là có cá tính."
Sở Ấu Cơ cũng cười, "Chu lão sư ở trên lớp cũng vô cùng hoạt bát, không câu nệ gò bó của sách giáo khoa, các bạn học trong lớp cũng rất thích nàng."
Cung Thanh Hạ ngồi yên lặng, "Cốp Cốp!" Đập vỡ một hạt hồ đào, âm thanh lanh lảnh, mọi người đồng thời nhìn lại, Cung Thanh Hạ nhàn nhạt hỏi, "Mọi người muốn ăn hồ đào sao?"
Mọi người, ".........." Dồn dập thu tầm mắt lại.
Chỉ có Cổ Lệ Tiệp không chút khách khí, đưa tay lấy hồ đào trong tay Cung Thanh Hạ, tiện đà gào lên, "Ôi! Hạt hồ đào này cũng không phải Chu Tiểu Kiều! Cô dùng sức như vậy làm chi? Hồ đào nát đến thế này rồi ăn làm sao?" Tiện tay ném vào thùng rác.
Cung Thanh Hạ, "..........."
Đường Tuyết Nhu, "Phụt!" cười ra tiếng, cả phòng nổ vang tiếng cười.
Phòng của Lâm Dịch Huyên ở lầu 1.
Kỳ thực chính là phòng của Lâm phu nhân, chỉ là kê thêm một chiếc giường mà thôi -------- cũng không phải trong nhà không có phòng trống, mà để tiện chăm sóc.
Tiếng cười trong phòng khách truyền tới tai Lâm Dịch Huyên, như sấm vang chớp giật, chớp mắt, trong đầu hiện lên một bức vẽ, nỗ lực muốn nắm giữ lấy bức tranh ấy, nhưng đều uổng công vô ích, đầu đau như búa bổ, nàng không khỏi nhíu lông mày, làm cho hình ảnh trong đầu tan thành mây khói, vẻ mặt lại khôi phục lại vẻ ôn nhu hài hòa.
Khách về hết rồi, Lâm phu nhân đi vào phòng, ngồi cạnh con gái nói chuyện phiếm, "Dịch Huyên a, con vừa nãy có nghe thấy không? Rất lâu rồi trong nhà không náo nhiệt như vậy."
Sau đó Sở Ấu Cơ đi tới, nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Mẹ," Ngồi ở bên khác cạnh Lâm Dịch Huyên, khẽ vuốt tóc nàng.
Hai bà cháu cùng ngồi nói chuyện với Lâm Dịch Huyên, vừa nói chuyện vừa xoa bóp chân tay cho nàng, một lúc lâu mới để nàng ngồi yên lặng một mình, từng người đi làm chuyện khác.
Bầu trời âm u bỗng phủ một tầng tuyết trắng.
Cung Thanh Hạ ngồi trên Hắc Kỳ Lân, đang dừng ở ven đường suy nghĩ xuất thần.
Đường Tuyết Nhu mua hai tách cafe nóng ngồi cùng, đưa cho Cung Thanh Hạ một tách, đóng cửa xe, "Ngồi trong xe chống đạn vẫn an toàn hơn a."
Cung Thanh Hạ uống một hớp cafe, "Cô vừa nói bạn của cô bị uy hiếp đến tính mạng mới dừng lại?"
"Đúng vậy," Đường Tuyết Nhu gật đầu, "Không phải vậy làm sao hắn lui?"
"Cô cảm thấy vì sao đối phương ngăn cản chúng ta tìm ra chân tướng? Là sợ Sở gia trả thù hay là đã rửa tay gác kiếm không muốn người ta tìm ra bàn tay vấy máu của mình?"
Đường Tuyết Nhu thở dài, "Khó nói,"
Ánh mắt Cung Thanh Hạ lóe lên một tia kiên quyết, "Tôi sẽ tìm thám tử khác, nhất định điều tra tới tận cùng."
"Quan hệ của Cổ Lệ Tiệp cùng Diêu Nhữ Ninh có chút kỳ quái," Đường Tuyết Nhu bỗng đổi chủ đề, "Cô có phát hiện ra hay không?"
"..............!Tôi lại cảm thấy quan hệ của cô cùng Chu Tiểu Kiều có chút không bình thường."
Đường Tuyết Nhu khiếp sợ, ngoác mồm lè lưỡi, nửa ngày mới nói, "Cô đùa gì thế?"
Cung Thanh Hạ cười yếu ớt, "Tôi nói tùy tiện chút thôi."
Sáng ngày hôm sau.
Cung gia.
"Ôi, tiểu Ấu Ấu đến rồi." Cung mẫu ở một bên nghênh tiếp Sở Ấu Cơ tiến vào biệt thự, một bên gọi với lên lầu, "Thanh Hạ! Thanh Hàn! Ấu Ấu đến rồi."
Thanh Hàn......!là ca ca của tỷ tỷ?
Sở Ấu Cơ đang nghiêng đầu suy nghĩ, một bóng người thon dài trắng nõn xuất hiện trước cầu thang xoay tròn, nhìn thấy Sở Ấu Cơ, sửng sốt tại chỗ, sấm vang chớp giật trong đầu.
Cung mẫu tức giận, "Thanh Hàn, con đứng ngây ra đó làm gì? Còn không xuống chào hỏi Ấu Ấu."
Sở Ấu Cơ nhìn thấy Cung Thanh Hàn cũng sửng sốt ---------- nam nhân trưởng thành đẹp như vậy cũng thật hiếm có trên đời.
Bóng người Cung Thanh Hạ xuất hiện phía sau Cung Thanh Hàn, không nói một lời, giơ chân đá một cước vào người Cung Thanh Hàn, Cung Thanh Hàn lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống cầu thang, quay đầu quát muội muội, "Em làm gì vậy?"
Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nổi nóng đến nỗi quát lớn như vậy với muội muội, cùng muội muội đi xuống cầu thang, đi tới trước mặt Sở Ấu Cơ, "Chào Ấu Ấu! Tôi là Thanh Hàn." Nhất thời ngại ngùng như nam sinh.
Cung mẫu lập tức nhìn ra tình ý, không khỏi cười như gió xuân mười dặm, "Ôi, đừng đứng như vậy a, mau ngồi."
Cung baba từ thư phòng đi ra, bắt chuyện với Sở Ấu Cơ một chút, đồng thời đi về phía ghế sô pha.
Một bàn thủy tinh bao quanh hai ghế sô pha, 2 vợ chồng Cung thị cùng ngồi một ghế, ánh mắt của Cung Thanh Hàn vẫn đi theo Sở Ấu Cơ, thấy tiểu nữ sinh ngồi đối diện với ba mẹ, vội vàng đi tới, không ngờ chậm một bước, chỗ ngồi trong mơ đã bị Cung Thanh Hạ chiếm đóng.
Cung mẫu lườm con gái một chút -------- Đứa nhỏ này sao lại không hiểu chuyện như vậy? Không thấy ca ca thấy Ấu Ấu xong như người mất hồn sao? Không bắc cầu cho ca ca thì thôi, còn làm kỳ đà cản mũi?
Cung Thanh Hạ chỉ vờ như không hiểu ánh mắt của mẫu thân, nghiêng người lấy một nắm hạt thông, chia một nửa cho Sở Ấu Cơ, một nửa để lại cho mình, thong thả cúi đầu ăn.
Cung baba cười, "Ấu Ấu, đến nhà ta không cần khách khí, cứ coi như nhà mình a."
Cung Thanh Hàn phụ họa, "Đúng vậy, Ấu Ấu, không cần khách khí."
Đang nói, bảo an điện thoại tới, "Cung gia lại có người tới thăm, họ Tần, tên Thành."
Cung mẫu đứng dậy nhìn video một chút, Tần Thành đang cười với nàng, "Chào bá mẫu." Cung mẫu cười, "Là tiểu Tần a." Thông báo cho bảo an cho vào, "Mời khách vào nhà."
"Ba, mẹ." Cung Thanh Hạ đứng lên, "Con đưa Ấu Ấu lên lầu chơi, mọi người ngồi a." Nói xong đi lên cầu thang.
Sở Ấu Cơ hiểu ý, cười hướng về phía ba người, đi theo phía sau Cung Thanh Hạ lên lầu.
"Người ta không quản tuyết rơi đến thăm con, cũng không thèm nhìn mặt người ta một chút," Cung mẫu tức giận đến phồng má trợn mắt, "Con không muốn gặp Tần Thành thì một mình lên lầu là được rồi, còn mang Ấu Ấu đi làm gì?"
"Ai nha, bà già này." Cung baba thiếu kiên nhẫn, "Bà bớt nói chút đi." Hắn luôn không coi trọng Tần Thành, càng đứng về phía con gái.
Cung Thanh Hàn cũng không ưa thích gì Tần Thành, cảm thấy không xứng với muội muội băng thanh ngọc khiết, lại càng không muốn tay chơi này làm vấy bẩn ánh mắt thanh thuần của Sở Ấu Cơ, nhân tiện nói, "Mẹ, đây làm mẹ không đúng, ai nói Tần Thành đến muội muội nhất định phải thấy hắn? Cung gia chúng ta cũng là dòng họ có chỗ đứng trên thương trường, cũng không kém gì Tần gia bọn họ, dựa vào cái gì mà hắn đến phải cung nghênh hắn?"
Cung mẫu bị nói đến á khẩu, không trả lời được.
Cung Thanh Hàn trao đổi ánh mắt với Cung baba, ánh mắt như cùng mừng chiến thắng.
Lầu 3, trong phòng tập gym.
Sở Ấu Cơ sánh vai cùng Cung Thanh Hạ, đang đứng trước cửa sổ, nhìn bông tuyết bay bay giữa bầu trời tuyết trắng, yên tĩnh không nói điều gì.
Cuối cùng là Sở Ấu Cơ phá vỡ không khí trầm mặc, "Tỷ tỷ vất vả rồi."
"Em đa nghi rồi." Cung Thanh Hạ nhíu mày, "Tôi chỉ không thích hắn mà thôi." Ý chính là, cũng không phải vì em.
Tác giả có lời muốn nói: *Gãi đầu*, Chương này có vẻ hơi lan man.........!
【 Mọi người: Ngươi nói cũng không thấy ngại a? Siêu cấp vô ảnh cước *Đạp bay* _.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...