"À, uống một chút," Cung Thanh Hạ ngồi xuống bên cạnh Sở Ấu Cơ, từ trong túi lấy ra một tập văn kiện, "Em xem một chút, nếu không có ý kiến gì thì ký tên vào."
Sở Ấu Cơ vẫn chưa xem văn kiện, bởi vì phát hiện một tay Cung Thanh Hạ đang đỡ đầu, ngón tay ấn ấn vào huyệt Thái dương.
"Tỷ tỷ.................!có phải không thoải mái không?"
"Có một chút."
"Vậy tỷ muốn nằm xuống một chút hay không?" Sở Ấu Cơ nói xong, xốc chăn bên cạnh lên, lại dọn dẹp lại gối.
Cung Thanh Hạ cũng không để ý đến cử chỉ ân cần của đứa bé, khoát tay nói, "Không cần,"
"...............!Vậy tỷ tỷ ngồi một lát đi."
Sở Ấu Cơ nhảy xuống giường, chân không chạm đất chạy ra ngoài.
Nàng đi xuống lầu pha trà.
Vì trong nhà không có ai uống rượu, pha trà giải rượu cần dùng đến rễ sắn cùng đậu khấu, đáng tiếc đều không có, chỉ có thể pha một chén trà nhạt, cũng có thể giải rượu một chút, ở trong trà cho thêm một muỗng mật ong, làm dịu dạ dày lại cho Cung Thanh Hạ.
A Xuân cùng Lâm phu nhân đều đã về phòng ngủ, Sở Ấu Cơ không muốn quấy rối các nàng nghỉ ngơi, liền tự mình làm.
"Tỷ tỷ.............?"
Bưng khay trở lại phòng ngủ, phát hiện Cung Thanh Hạ đang nằm nghiêng người trên giường, nhắm mắt lại, tựa hồ đã ngủ thiếp đi.
TV còn đang mở, không biết từ lúc nào đã kết thúc chương trình 《 Giấy Tuyên Thành của Giang Nam 》, hiện đang chiếu một phim truyền hình, Sở Ấu Cơ đặt khay trên bàn đầu giường, dùng điều kiển tắt TV đi.
"Tỷ tỷ?"
Khẽ gọi một tiếng, không có người đáp lại, xác nhận Cung Thanh Hạ đã ngủ thiếp đi, Sở Ấu Cơ nằm xuống bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng di chuyển gần vào người Cung Thanh Hạ, đặt đầu Cung Thanh Hạ lên gối, lại đắp chăn cho nàng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cảm thấy ánh đèn trong phòng quá chói, liền tắt đèn chùm trên trần đi, chỉ để lại đèn ngủ đầu giường.
Lâm phu nhân đẩy cửa đi vào, hạ thấp giọng hỏi, "Thanh Hạ ngủ rồi sao?"
Sở Ấu Cơ nhẹ nhàng "Ân" một tiếng.
Lâm phu nhân nhìn khay trên bàn một chút, "Vừa nãy là cháu xuống pha trà?" Lúc đầu nghe được động tĩnh dưới nhà bếp, tưởng là a Xuân, vĩ lẽ đó không để ý, cho đến sau đó phát hiện, có tiếng bước chân lên lầu, nhưng lại không có tiếng bước chân xuống lầu, lúc này mới phát hiện có điều không đúng, liền khoác áo tới xem một chút, "Xem ra uống rất nhiều rượu," Lâm phu nhân thở dài một hơi, "Người Trung Quốc luôn thích bàn chuyện làm ăn trên bàn rượu." Dù có tìm cớ thế nào, làm sao chối từ? Nào có thể trốn được bữa tiệc cuối cùng.
"Không sao đâu bà ngoại, tỷ tỷ có cháu chăm sóc rồi, bà cứ yên tâm!"
Lâm phu nhân gật gù, dặn dò một câu, "Nửa đêm có thể sẽ ói, cháu để ý một chút!" Đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
Bàn về chăm sóc người, a Xuân cũng không so sánh được với Sở Ấu Cơ, Lâm phu nhân rất yên tâm, hơn nữa ngày mai là chủ nhật, Ấu Ấu cũng không cần đi học, thiếu ngủ một chút cũng không sao.
Rốt cục chỉ còn hai chúng ta.
Sở Ấu Cơ khóa trái cửa, quay người lại, xuyên thấu qua tầng màn che, thấy được Điện Hạ đang ngủ say, trong con ngươi bất giác dâng lên một tầng hơi nước, tầm mắt trong nháy mắt trở lên mơ hồ, đợi đến khi hơi nước tụ tập thành Thủy Châu, nhẹ nhàng rơi xuống hai bên gò má, ánh mắt trong suốt lấp lánh, phản chiếu trong con ngươi chính là bóng dáng Cung Thanh Hạ đang ngủ, khuôn mặt thanh lệ trắng nõn, ánh đèn ngủ chiếu vào như ánh trăng chiếu xuống Lê Hoa*, tinh khiết không tỳ vết.
(Lê Hoa là hoa lê, mình thấy để hoa lê nghe không được mỹ miều nên để theo nguyên bản tiếng trung, không sửa lại.)
Rón rén đi đến bên giường trống kia, đắp chăn ngồi xuống bên cạnh Cung Thanh Hạ, Sở Ấu Cơ chậm rãi đưa tay ra, vuốt ve làn tóc của Cung Thanh Hạ, dòng điện từ đầu ngón tay truyền vào trong lòng, như ngàn vạn tia chớp trong đêm đen, sau đó......là tiếng sấm chói tai ----------- Chuông điện thoại của Sở Ấu Cơ vang lên.
............!Là ai gọi tới? Gọi vào nửa đêm thế này, nhất định phải chặn số.........!
Sở Ấu Cơ nghiêng người cầm điện thoại di động, màn hình hiện lên 2 chữ "Biên tập"
Đây là hưng phấn quá sao? Coi như là không ngủ được thật đi, cũng không cần muộn như vậy gọi điện đến chứ?.......!
Sở Ấu Cơ bất đắc dĩ thở dài, nhận cuộc gọi hay từ chối cuộc gọi ------ hơn nửa đêm rồi, nhưng từ chối nhiệt tình của người ta, xem ra cũng không tốt lắm.........!đặc biệt là vị biên tập này rất dễ xù lông.
Đang trong lúc do dự, một cánh tay đưa tới tóm lấy điện thoại, ngón tay nhanh chóng đè vào nút tắt máy, sau đó "Vèo" một cái, điện thoại vẽ một đường cong parabol hoàn mỹ trên không trung, rơi xuống đầu giường khác.
Người vứt điện thoại một cách hoàn mỹ kia nỉ non một câu.
"Thật phiền........", quay lưng về phía Sở Ấu Cơ, toàn bộ quá trình vẫn nhắm tịt mắt.
"......!Tỷ tỷ?" Vừa mới tỉnh dậy sao? Hay là vẫn tỉnh? Hay là............!vẫn tỉnh sao?"
Không đáp lại.
Sở Ấu Cơ chớp mắt, đi xuống giường ---------------- đương nhiên không phải đi lấy điện thoại, mà là đi tới trước bàn, nhấc khay bình gốm rót ra chén trà, lại mở ra nắp bình mật ong, đổ một muỗng mật ong vào trà, khuấy lên, bưng chén trà ngồi xuống bên cạnh Cung Thanh Hạ, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai nàng, "Tỷ tỷ, dậy uống trà."
Vẫn không đáp lời.
Sở Ấu Cơ lại lên tiếng.
Cung Thanh Hạ rốt cục có phản ứng ------ trở mình, xoay mặt ra hướng khác ngủ.
Sở Ấu Cơ nhìn theo bóng lưng kia, nghe được sáu chữ ngạo kiều, "Tôi buồn ngủ, đừng càn quấy."
Lời nói như vậy.......!
Sở Ấu Cơ mím môi, đem chén trà đặt vào khay, lại ngồi xuống bên cạnh Cung Thanh Hạ, cúi xuống, nhẹ nhàng hôn hướng về bờ môi của mỹ nhân đang ngủ kia, bờ môi đỏ sẫm ----- vẫn luôn xuất hiện trong giấc mộng của nàng, khiến nàng không thể kiềm chế chính mình, trầm luân một đời.
.............Chờ một chút, rốt cuộc mình có tỉnh táo hay không?.......!Mặc kệ, chỉ cần tỷ tỷ ngủ thật là được.
Thời khắc sắp chạm vào bờ môi đỏ đó, Sở Ấu Cơ mở mắt, thoáng giãy dụa mấy giây, lại tiếp tục nhắm mắt lại, hôn lên bờ môi mềm mại kia, nhưng chỉ nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, chợt như có dòng điện chạy khắp toàn thân, cả người khuấy động ------ khi môi chạm môi có thể sản sinh ra rung động mạnh nhẽ như vậy, người không yêu vĩnh viễn không thể tượng tưởng được.
.........Môi tỷ tỷ, dường như, chuyển động một chút.........?
Sở Ấu Cơ trong nháy mắt khôi phục được lí trí,cảnh giác mở hai mắt, nhìn thấy Cung Thanh Hạ vẫn nhắm mắt hô hấp đều đều như cũ, lo lắng lúc này mới được đặt xuống -------- vừa nãy nhất định là ảo giác, tỷ tỷ ngủ thật rồi.
Lúc đầu cho rằng tỷ tỷ giả bộ ngủ, giờ khắc này chỉ muốn tỷ tỷ thật sự ngủ mà thôi........!trong lòng vô cùng mâu thuẫn.........!Hoàn toàn không biết mình đang làm gì.........!
Đúng vào lúc này, người kia mở mắt ra, ánh mắt vẫn luôn lạnh lùng quyến rũ như vậy, dưới ánh đèn chăm chú nhìn nàng.
Sở Ấu Cơ bị bắt tại trận --------- tang vật là môi anh đào kia còn chưa kịp thu hồi, liền kinh ngạc trợn tròn hai mắt nhìn Cung Thanh Hạ, "Tỷ tỷ........."
Cung Thanh Hạ nhìn nhìn, nhắm mắt lại, một lát sau lại mở mắt ra, khóe môi nở nụ cười trêu tức, "Em đang làm gì đấy?"
...............Em cũng muốn biết a........!
"Cái kia," Sở Ấu Cơ né tránh ánh mắt của Cung Thanh Hạ, thổi thổi chén trà đưa tới trước mặt Cung Thanh Hạ, "Tỷ tỷ uống trà."
Cung Thanh Hạ đón trong tay, uống một hớp, "Em vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi."
"Tỷ tỷ vẫn tỉnh sao?"
Bất cứ giá nào, hy vọng có thể về như ban đầu.
Cung Thanh Hạ ưu nhã lắc đầu, "Không, vừa mới tỉnh."
Sắc mặt không thay đổi.......!Hình như là nói thật.........!
Sở Ấu Cơ thua trận, tầm mắt bay tới bay lui, rốt cục nhìn vào chén trà trong tay Cung Thanh Hạ, "Em gọi tỷ tỷ dậy uống trà.........." Nói xong cụp mắt xuống, len lén nhìn vẻ mặt Cung Thanh Hạ, chỉ thấy nàng cúi đầu nhấp ngụm trà, sau đó lại một hớp, một hớp........!Uống xong chén trà.........!Đây có phải là không truy hỏi nữa?
"Ừ, dạ dày thoải mái hơn rất nhiều." Cung Thanh Hạ vén chăn đi xuống giường, đặt cốc trà lên mặt bàn, đưa tay nhìn đồng hồ một chút, "Đã muộn, tôi về đây."
".........?!" Sở Ấu Cơ sợ hãi, mở miệng muốn nói gì, lại khép miệng lại, lại mở miệng ra, nửa ngày mới nói được, "Về? Đã muộn như vậy rồi!" Nói xong tức tốc chạy tới trước cửa, giang hai tay ra, tạo thành dáng vẻ, "Muốn bước ra khỏi cánh cửa này, phải bước qua xác ta." Vô cùng kiên định.
"............."
Ngón tay Cung Thanh Hạ vỗ vỗ lên cằm nhìn đứa bé kia, dù bận vẫn ung dung thưởng thức nửa ngày, ngồi lại lên giường, từ tốn nói một câu, "Không được gọi tôi dậy uống trà," vén chăn nằm xuống, nhắm hai mắt lại.
...........!Dễ dàng thay đổi chủ ý vậy sao?
Sở Ấu Cơ kinh ngạc nghiêng đầu, đứng thủ vững chốc lát, thấy Cung Thanh Hạ vẫn chưa ngồi dậy, lúc này mới trở lại bên giường,
"........!Tỷ tỷ, tỷ mặc áo khoác như vậy ngủ sao........"
"Tôi bổ sung thêm một câu," Cung Thanh Hạ mở mắt, "Cũng không được gọi tôi dậy cởi áo." Nói xong nhắm mắt lại, kéo chăn che mặt.
"......"
Sở Ấu Cơ thẹn đến đỏ mặt, người ta không có ý đó, tỷ tỷ chí ít cũng nên cởi áo khoác a.........!
Tuy rằng trong lòng oán thầm, nhưng không dám mở miệng -------- kinh nghiệm đêm nay chứng minh, "Họa là từ miệng mà ra." Tuyệt đối chính xác.
Sáng ngày hôm sau.
Sở Ấu Cơ mở mắt, phát hiện rèm cửa sổ đã được kéo ra, ánh nắng cuối thu chiếu lên trên chăn, nhìn sang vị trí bên cạnh, trống không, Cung Thanh Hạ hiển nhiên đã sớm rời giường.
......!Gần trưa rồi sao?..........!Tỷ tỷ rời giường mình cũng không biết.
Sở Ấu Cơ dụi mắt bò trên giường, mò tìm điện thoại di động, khỏi động máy lên, "Mới 9 giờ 30........" Đêm hôm qua nàng nằm trằn trọc, lăn qua lăn lại đến 3, 4 giờ sáng mới ngủ được.
Tỷ tỷ sẽ không về nhà chứ?........!
Trái tim lơ lửng, biên tập gửi đến tin nhắn, nàng cũng không có tâm tư để xem, mặc quần áo ngủ,'Lạch bạch lạch bạch' chạy xuống lầu, nhìn thấy Cung Thanh Hạ ngồi ở bàn dùng cơm, Sở Ấu Cơ đang ỉu xìu bỗng chốc cười tươi như hoa.
Cung Thanh Hạ ngẩng đầu nhìn đứa bé kia một chút, "Tỉnh rồi?"
Sở Ấu Cơ gật gù, lấy tốc độ nhanh nhất trong lịch sử đi rửa mặt, ngồi xuống bên cạnh Cung Thanh Hạ, "Còn tưởng rằng tỷ tỷ đã về nhà."
"Tôi cũng muốn như vậy." Cung Thanh Hạ nhíu mày, "Đáng tiếc, vừa mới rời giường."
Lâm phu nhân cầm theo túi xách ra khỏi phòng, đi qua phòng khách cười với 2 người, "Hai người ăn thong thả, tôi cùng a Xuân đi siêu thị 1 chuyến."
"Đúng, ăn thong thả a," a Xuân cũng cười, "Tiền kiếm bao nhiêu cũng không đủ, tri thức học bao nhiêu cũng không hết, chủ Nhật thì có hạn, ngủ cho thoải mái, ăn uống thong thả, thả lỏng thân thể một chút, như thế thoải mái hơn nhiều."
Tác giả có lời muốn nói: 1 giờ sáng.........!
【 Một ngày 48 giờ có phải tốt hơn không? Oa (≥◇≤) 】
【 Hôm nay là Chủ nhật, không thể kịp thời trả lời tin nhắn, xin lỗi, mặt khác, chương sau sẽ được đăng vào buổi tối, vì vậy muốn về nhà nhanh chóng viết một chút 】
【 Cảm ơn Mèo Mê, 14055542, Phong Lạc, Vũ Phách cùng các vị độc giả đã bỏ phiếu, *cúi mình*, *Nghiêng mình* 】.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...