Sáng hôm sau.
Cung mẫu làm xong bữa sáng, rón rén đi lên lầu, kề sát tai vào cửa phòng ngủ của Cung Thanh Hạ nghe ngóng, bên trong một chút động tĩnh cũng không có, không khỏi cười khúc khích, xem ra 2 đứa nhỏ này vẫn đang ngủ say.
Lòng luôn cho rằng đêm qua Cung Thanh Hạ thức đêm làm việc, liền lên phòng làm việc của nàng trên lầu 3 dọn dẹp một phen, vừa vào cửa, cằm như muốn rơi xuống đất, "Cung Phấn?" ----------- Con gái đang ngủ trên giường gấp trong phòng làm việc.
Cung Thanh Hạ khẽ cau mày, chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía đồng hồ treo tường, mới hơn 7 giờ, trở mình, "Mới sáng sớm." Ý chính là, ồn ào cái gì?
"Con không ngủ với Ấu Ấu sao?"
"..........!Chẳng ra sao cả."
Nhất định là hôm qua con gái ôm Ấu Ấu vào phòng bị 2 ông bà già này nhìn lén, thẹn quá nên không ngủ cùng, nếu như các bậc trưởng bối đứng đắn hơn một chút, có khi......!Nhưng cũng có thể là con gái bận a, làm việc muộn cũng rất mệt mỏi, chắc là do mệt quá nên ngủ luôn tại phòng làm việc.
Cung mẫu sau khi dọn dẹp xong, đi xuống lầu 3 đụng ngay Sở Ấu Cơ đang từ phòng ngủ của con gái đi ra.
Sở Ấu Cơ cười chào hỏi, "A di."
Cung mẫu cười haha, "Sớm như vậy Ấu Ấu đã dậy rồi sao?" Giọng nói mềm nhẹ như nói chuyện với đứa bé 3 tuổi.
"Cũng không còn sớm, mỗi ngày cháu đều rời giường vào 6 giờ sáng."
"Ôi, thật là bé ngoan." Cung mẫu thương yêu, vỗ vào má Sở Ấu Cơ, "Tỷ tỷ của cháu còn chưa dậy kìa, có điều nàng ngủ cũng muộn." Dừng một chút, "Không phải vì ta là mẹ đau lòng con gái, nhưng tỷ tỷ Cung Phấn của cháu ngồi vào vị trí này, thức đêm làm việc như cơm bữa, có khi nhiều việc, 2, 3 ngày không ngủ là chuyện bình thường."
Sở Ấu Cơ vô cùng đau lòng, cúi đầu.
Mắt Cung mẫu sáng lấp lánh, "Chủ tịch của chúng ta đau lòng thật a."
Sở Ấu Cơ, "........"
Cung mẫu dắt tay Sở Ấu Cơ, "Cung Phấn không biết còn ngủ đến lúc nào, chúng ta đi ăn cơm trước." Cảm nhận bàn tay mềm mại như không xương trong tay, cúi đầu nhìn một chút, "Không trách Giả Bảo Ngọc luôn miệng nói, con gái mềm mại nhẹ nhàng như dòng nước, ta hôm nay coi như được mở mang tầm mắt rồi, nhìn bàn tay nhỏ mịn trong tay, nhỏ nhắn xinh xắn, vô cùng mềm mại."
"Mẹ, mẹ hay ba đưa nàng về đây?"
Ăn xong bữa sáng, Sở Ấu Cơ đang cùng Cung mẫu quét lá trên sân, Cung Thanh Hạ từ trong phòng đi ra, cũng không nhìn Sở Ấu Cơ một chút, ném cho Cung mẫu một câu hỏi, nghênh ngang rời đi.
Sở Ấu Cơ theo bản năng vuốt trán, trong lòng vô cùng rối ren.
Nụ hôn tối qua vẫn đang làm nàng say mê, lại nhớ đến lúc giả vờ ngủ thiếp trên xe được Cung Thanh Hạ vuốt tóc, trong lòng lại càng thêm ngọt ngào......!Lòng tràn đầy chờ mong sau khi Cung Thanh Hạ rời giường, sẽ hỏi thăm bài tập của nàng, kết quả Cung Thanh Hạ chẳng thèm liếc nhìn nàng một cái đã đi.......!Cũng có thể do Cung Thanh Hạ thẹn thùng, lại ngạo kiều.....!Hoàn toàn không hiểu trái tim tỷ tỷ ra sao....!
Cung mẫu cũng cảm thấy con gái thất lễ, áy náy cười nói, "Cung Phấn chính là kiểu người như vậy, Ấu Ấu đừng nghĩ nhiều a." Thấy Sở Ấu Cơ xị mặt xuống, liền đi đến bên cạnh phụ nàng một tay, "Ấu Ấu a, a di nói nhỏ với cháu, ta quan sát Cung Phấn tỷ tỷ của cháu 24 năm, từ trước đến giờ, chưa từng thấy nàng đối tốt như vậy với người nào, cháu là người đầu tiên a."
Sở Ấu Cơ nghe xong, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Xế chiều hôm đó, tin tức tập đoàn Hi Sở cùng tập đoàn Đạt Tần chính thức kí thỏa thuận hợp tác được công bố.
Cung Thanh Hạ cùng Tần Thành sau khi kí tên xong, trao đổi hợp đồng, bắt tay hàn huyên, đông bảo kí giả truyền thông vỗ tay cho hai người, đèn chớp không ngừng.
Tần Thành, "Cô rất thông minh, ngoại giao cũng tốt, có thể làm ba tôi đồng ý."
Cung Thanh Hạ, "Quá khen."
Tần Thành, "Ngón trỏ tay phải bị thương, bị bỏng sao?"
Cung Thanh Hạ cũng không đáp lời, rút tay về.
Hai người xoay người, đối diện với truyền thông, tiếp nhận nhưng câu hỏi của ký giả.
Sau khi tuyên bố xong.
Cung Thanh Hạ thấp giọng dặn dò Cổ Lệ Tiệp, "Giao lại cho cô." Liền cùng Ba bí, Tứ bí cùng mấy vị quản lí cấp cao rời đi.
Mẹ kiếp, mỗi lần đều sai lão nương dọn dẹp chiến trường.
Cổ Lệ Tiệp mắng thầm trong lòng, quay đầu nở nụ cười, tạo thành tư thế chữ S, ngăn trở đường đi của Tần Thành, ỏn ẻo nói, "Tần tổng, làm gì mà gấp gáp như vậy?"
Tần Thành trơ mắt nhìn bóng lưng Cung Thanh Hạ dần dần biến mất, tức giận giậm chân, ngoài cười như tâm không cười, nói, "Tôi từng gặp không ít nữ nhân, nhưng bám dai như đỉa như vậy, cô vẫn là người đầu tiên."
"Cái gì gọi là bám dai như đỉa a? Người ta gọi là thâm tình nghĩa trọng."
"Hừ!" Tần Thành cười lạnh một cái, "Tối hôm qua cô hại tôi ngủ trên xe tới hơn 10 giờ, cô hãy thành thật nói đi, vừa nãy cùng với tối hôm qua.....!có phải là cô đang nhận lệnh ---- ngăn cản tôi hay không?"
"Tôi nên nói anh đa nghi, hay là đa nghi quá vậy?" Cổ Lệ Tiệp phả hỏi thở vào tai Tần Thành, "Tôi nếu như có thể 25 tuổi gả cho ông già 75 tuổi, làm sao có khả năng ngoan ngoãn nghe lệnh người khác?"
"Thật sao?"
Đối với Cổ Lệ Tiệp mà nói, với kỹ năng đối phó với Cung Thanh Hạ thượng thừa như vậy, Tần Thành chỉ như là con muỗi, "Vậy, Cổ đại mỹ nhân quả thực là động tâm với tôi sao? Tôi có thể hỏi, Cổ đại mỹ nhân là động tâm với vẻ bề ngoài của tôi, hay là động tâm với túi tiền của tôi đây?"
"Khó có thể trả lời, động tâm với cả hai."
"Ahaha, cô cũng thật thẳng thắn."
"Nói chuyện với người thông minh như Tần tổng, không cần phải quanh co lòng vòng."
"Tuy rằng cô là loại người không để tâm tới trinh tiết, nhưng có một số thứ của cô rất hấp dẫn tôi." Tần Thành nâng cằm Cổ Lệ Tiệp lên, nhìn thẳng vào đôi mắt câu hồn đoạt phách của nàng, "Nếu như tôi với cô gặp nhau sớm một chút, có khả năng tôi sẽ động tình với cô, nhưng chỉ tiếc, trong lòng tôi đã có người khác ------ dù cho trên đời có ngàn vạn mỹ nhân, tôi cũng chỉ yêu duy nhất một người con gái băng sơn kia."
Dám khinh bạc lão nương ta! Lão nương sẽ chặt móng vuốt của ngươi!
Cổ Lệ Tiệp âm thầm rủa trong lòng, một bên nheo mắt cười, "Ý của anh là Cung Thanh Hạ sao?"
"Ngoại trừ nàng, không người nào có thể làm cho tôi động lòng." Tần Thành nói tới chỗ này, đề cao giọng điệu, nâng cằm Cổ Lệ Tiệp càng cao hơn, "Vì lẽ đó, tôi nhắc nhở cô, bất luận cô xuất phát từ mục đích gì, sau này còn muốn ngăn trở tôi, tôi tuyệt đối sẽ không khách khí."
"Ôi, tôi sợ quá a!" Cổ Lệ Tiệp đẩy tay Tần Thành ra, "Tôi bây giờ là nhị nãi của chủ tịch tập đoàn Hi Sở, anh tốt nhất đừng ở trước mặt bàn dân thiên hạ động tay động chân với tôi........"
"Quên đi." Tần Thành cười ra tiếng, "Mang kẹo bông đến dọa tôi, tôi còn sợ hơn là mang Sở Ấu Cơ ra dọa tôi ------ tôi đoán nàng ấy còn chưa cai sữa a!" Nói xong nới lỏng ca vát, cười lớn rời đi.
Tại quán cafe Thần Ninh.
Cung Thanh Hạ ngồi đối diện với Diêu Nhữ Ninh.
Diêu Nhữ Ninh cười, "Thật không ngờ Hi Sở có thể hợp tác với Tần Thành về hạng mục này, công lao của thư ký Cổ cũng không nhỏ chứ?"
"Nàng đương nhiên có công," Cung Thanh Hạ bưng chén cafe lên uống một hớp, đặt xuống, "Có điều, không phải là công đầu."
"Đó là đương nhiên, công lao đầu tiên, đương nhiên là thuộc về cô."
Cung Thanh Hạ lắc đầu, "Cũng không phải."
Diêu Nhữ Ninh bất ngờ, "Ơ? Vậy là ai?"
"Sở Ấu Cơ."
"Ấu Cơ?" Diêu Nhữ Ninh trợn mắt hỏi lại, chưa bao giờ thấy nàng thất thố như vậy, "Nàng sao lại có công?"
Cung Thanh Hạ kể lại chuyện hôm qua một lượt, "Không chỉ lấy được hạng mục kia, Sở Ấu Cơ còn trở thành bạn tâm giao với Tần lão tiên sinh."
Diêu Nhữ Ninh không thể tin nổi tai mình, "Thư pháp của Ấu Ấu có thể làm cho Tần lão không tiếc lời khen ngợi như vậy?"
Cung Thanh Hạ cũng không bất ngờ với phản ứng của Diêu Nhữ Ninh, "Tôi cũng không dám tin, nhưng đó là sự thực." Nói tới chỗ này lại nhớ tới chuyện khác, "Cô có ảnh của mẹ Ấu Ấu không?"
Diêu Nhữ Ninh lắc đầu, "Tôi từng thấy nàng, nhưng không có ảnh, sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
Cung Thanh Hạ né tránh ánh mắt của Diêu Nhữ Ninh, "À, không có gì, chỉ là tùy tiện hỏi một chút."
Sao lại nói là "Không có gì?", rõ ràng chính là "Có gì"........!
Diêu Nhữ Ninh đăm chiêu, lát sau nói, "Cô không nói tới tôi lại quên mất -------- cô có ảnh của Ấu Ấu không?"
"Có," Cung Thanh Hạ lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh, đưa cho Diêu Nhữ Ninh, nhìn chăm chú ánh mắt của Diêu Nhữ Ninh, "Ấu Cơ có giống mẹ nàng không?"
"Giống, quả thực như hai giọt nước......!Chẳng trách Thần Vệ không muốn có con với tôi, từng nói rằng, 'có nàng là đủ rồi'."
"..........."
Cung Thanh Hạ không biết tại sao lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt lần đầu tiên Sở Ấu Cơ nhìn thấy nàng vẫn luôn khắc sâu vào tâm trí nàng, thường làm nàng tỉnh giấc giữa đêm, trong đầu vẫn luôn xuất hiện ánh mắt quyến rũ mê người của đứa bé kia, vừa ràng buộc lại vừa nghi hoặc, lăn lộn khó ngủ, sau đó rốt cục nghĩ ra một lí do ------ mình rất giống mẹ của đứa bé kia, thế nhưng lời giải thích này lại làm cho nàng có cảm giác mất mát không tên, như có tảng đá đè nặng trong lòng, hoàn toàn không biết từ đâu mà ra.
"Cô đại khái không biết," Diêu Nhữ Ninh trả lại điện thoại cho Cung Thanh Hạ, rút ra tờ giấy lau đi khóe mắt, "Mẹ của Ấu Cơ chỉ lớn hơn tôi 4 tuổi."
"...............!Nàng 16 tuổi sinh Sở Ấu Cơ?"
Diêu Nhữ Ninh gật gù, "Khi đó Thần Vệ 28 tuổi, là tổng giám đốc của tập đoàn Hi Sở, mà mẹ của Sở Ấu Cơ vẫn là học sinh học mỹ thuật, hai người bọn họ, bất luận tuổi tác hay thân phận đều chênh lệch quá lớn, tình cảm của bọn họ đương nhiên không được hai bên gia đình chấp thuận, trên thực tế, mối quan hệ của hai nhà Lâm - Sở cũng vì thế mà trở lên căng thẳng..........!Quên đi, ngày hôm nay không nói những điều này." Nói xong đi tới quầy Bar, cầm một chai rượu Cognac cùng hai chiếc ly đi đến, rót đầy hai ly rượu, nói với Cung Thanh Hạ, "Đến, để chúng ta chúc mừng một chút, vì hạng mục hợp tác với Đạt Tần."
Cung Thanh Hạ biết rõ nàng mượn rượu giải sầu, nhưng cũng vui vẻ cầm ly rượu lên, "Cụng ly."
Lâm gia.
Sở Ấu Cơ đang ngồi sáng tác trên laptop.
Tuy rằng ngày hôm qua không viết truyện, nhưng nàng đã phác thảo qua nội dung chương mới của 《 Xuân Thu nơi đây 》, bất quá áp lực cũng rất lớn.
Dựa theo cốt truyện được viết trước, dán ở bàn học đối diện, chương này sẽ giải thích tại sao Vân Tĩnh chạy dưới mưa dẫn tới cảm nặng, ------- "Rơi xuống vách đá."
____________
Mai là Chủ Nhật, edit cũng phải nghỉ ngơi, vì vậy ngày mai sẽ không có chương mới nhé ^.^/.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...