Lúc này là giờ nghỉ trưa.
Lớp mười ban (2), Sở Ấu Cơ lật 《 Phù Sinh lục ký 》trong tay, hiện lên trên mỗi trang giấy là khuôn mặt thanh lệ lạnh lùng của Cung Thanh Hạ, nàng biết có xem thêm cũng không vào đầu được chữ nào, đành khép sách lại.
Một ngày không gặp ngỡ như ba năm.
Nên tìm lí do gì để gặp mặt Thanh Hạ tỷ tỷ đây.
Hai tay Sở Ấu Cơ nâng cằm, chu cái miệng nhỏ nghĩ nghĩ, hàng lông mi dài đẹp chớp chớp.
Tiểu Tĩnh ngồi cùng bàn với Sở Ấu Cơ liếc mắt nhìn nàng, bất tri bất giác thành trạng thái mắt lé.
Một nam sinh ngồi phía sau lấy sách gõ vào đầu Tiểu Tĩnh, Giang Tiểu Tĩnh rít lên một tiếng, "Ôi chao!", làm kinh động đến Sở Ấu Cơ, Sở Ấu Cơ chuyển mắt nhìn nàng, Tiểu Tĩnh ngượng ngùng, đưa tay đoạt lấy quyển sách của nam sinh phía sau ném xuống đất, mắng, "Đáng ghét." Nam sinh phía sau đứng lên nói, "Sao lại ném sách của tao đi?" Giang Tiểu Tĩnh nhặt sách lên, đánh dồn dập vào nam sinh phía sau, "Mày nói xem, tao dựa vào cái gì? Biết rõ rồi còn hỏi? Không biết xấu hổ!" Nam sinh ngồi phía sau để hai tay che ngực, "Tao đi! Đúng là con người ưa bạo lực.", trong lớp liền ầm lên một tràng cười.
Đôi mắt của Sở Ấu Cơ sáng lấp lánh, nàng cũng cười theo.
Sở Ấu Cơ nghĩ nghĩ.
Bắt đầu từ hôm nay, mọi thứ sẽ thay đổi.
Lão Sư dạy Ngữ Văn thú vị như vậy, thật đáng yêu hoạt bát như những người bạn cùng trang lứa.
Đến tột cùng là tâm tình của nàng thay đổi, hay là do thế giới này đã vui vẻ hơn trước?
Buổi chiều, lúc tan học về, vừa về đến nhà, Sở Ấu Cơ liền nói với Lâm phu nhân.
"Bà ơi, lấy giúp cháu mấy quyển kinh tế học, cùng tập báo cáo của công ty theo quý."
Lâm phu nhân cũng không cảm thấy ngạc nhiên, gật đầu nói, "Được, để Bà đi lấy cho." Lâm phu nhân cũng cảm thấy Sở Ấu Cơ nên tìm hiểu chút về thương trường --------- tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng có thể tích lũy dần dần, không thể để cho tổng giám đốc gánh vác toàn bộ áp lực như vậy, đứa bé Thanh Hạ này cũng quá vất vả rồi.
Sở Ấu Cơ về phòng mình, đem cặp sách để lên trên bàn sách, mở ngăn kéo phía sau, lấy ra một hộp gỗ, đem lá thư cùng tập danh sách lấy ra, cầm theo lá thư cùng tập danh sách nằm nhoài lên giường.
Đây là di vật ông nội để lại cho nàng,
Trước đây nàng không có hứng thú, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày xem qua như vậy, rốt cục bên trong viết gì đây?
Bên trong tập danh sách ấy là một hàng dài danh sách tài sản, đến lúc này nàng mới biết tập đoàn Hi Sở bao gồm nhiều công ty con, gồm có công ty chế dược Hi Sở, các hạng mục khảo cổ của Hi Sở, 4 công ty con hoạt động trong lĩnh vực thể thao, mỗi công ty con bên dưới lại bao gồm nhiều công ty con trực thuộc, ngoài ra, còn bất ngờ phát hiện ra, nàng có mấy chục vườn nho, hầm rượu, nông trại ở Đông Nam Á, Châu Âu, Bắc Mĩ....Khoa trương hơn, ở Tây Ban Nha còn một pháo đài hùng vĩ với lịch sử hơn 500 năm.
Sở Ấu Cơ vô cùng kinh ngạc, môi anh đào há hốc thành vòng tròn -------- Hóa ra, nàng giàu như vậy sao?
Hoảng hốt nhớ lại, Đường Tuyết Nhu từng đọc qua danh sách này cho nàng, nhưng nàng vẫn không lưu tâm........!
Chờ một chút, vậy trong lá thư kia là gì?
Sở Ấu Cơ mở niêm phong của lá thư, rút ra tờ thư, lúc rút ra, vô tình làm rơi tấm hình xuống dưới, trong ảnh là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, bên cạnh viết "Cổ Lệ Tiệp." Cùng theo đó là số điện thoại di dộng.
"Cổ Lệ Tiệp.........là người như thế nào đây?"
Sở Ấu Cơ nhỏ giọng thì thầm, mở tờ thư ra, chỉ thấy đầu thư viết "Cháu gái Ấu Cơ của ta." Không cần phải nói, nhất định là ông nội viết cho nàng, trong một giờ đồng hồ, Sở Ấu Cơ mới đọc hết được tờ thư, khóe môi rung động, lệ rơi đầy mặt.
May mà nàng đã sống qua một đời người, trải qua rất nhiều sóng to gió lớn.......Nếu không có giấc mơ Nam Kha* kia, nàng không biết sẽ phải đối diện với hiện thực này thế nào.
(Chú thích Giấc mơ Nam Kha = giấc mơ hão huyền)
Coi như là như vậy, nàng vẫn bị chấn động không ít.
Sở Ấu Cơ cầm bức ảnh của Cổ Lệ Tiệp lên lần nữa ----------- màu da trắng nõn, vòng một cùng vòng ba đẫy đà, đường cong hoàn mỹ, dáng người cao gầy, đôi mắt mị hoặc, hàng lông mi thon dài.....Khó có thể tưởng tượng ra rằng, một cô gái có sức quyến rũ như vậy lại là một thành viên của tổ chức ngầm, hơn nữa kết quả học tập lại xuất sắc như vậy........!
Có nàng ở bên Thanh Hạ tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ rất an toàn..........!
Cũng trong lúc đó, trong phòng trang nhã của một khách sạn lớn.
Cổ Lệ Tiệp, Thư kí Lý, cùng với một vài nhân viên kinh doanh do Thư kí Lý đưa đến, đang ngồi xã giao cùng Tần tổng của tập đoàn Đại Tần.
Tần Tổng là con trai thứ ba của Tần chủ tịch, năm nay 28 tuổi, khuôn mặt anh tuấn, vóc người lý tưởng như người mẫu, trên cằm hắn có màu xanh nhạt nhạt của râu ria, càng làm tôn lên vẻ nam tính của hắn, số cô gái mỹ lệ xin được quỳ dưới chân hắn nhiều vô kể, cũng vì có nhiều cô gái bị tiền tài của hắn mê hoặc như vậy, luôn cố gắng quyến rũ hắn, vì vậy khiến cho hắn trở thành con người kén chọn, coi như là những cô gái có sắc đẹp thượng thừa, cũng chưa chắc lọt vào mắt xanh của hắn.
Vì vậy, Cổ Lệ Tiệp dùng mỹ nhân kế với hắn căn bản không có kết quả, càng làm cho Cổ Lệ Tiệp cảm thấy buồn bực ------- Trước đây nàng chỉ cần ngoắc ngón tay, quăng mị nhãn liền có vô số đàn ông chảy nước miếng bò tới, người đàn ông ngồi đối diện kia rốt cục là kiểu người gì? Nàng không thể biến hắn ngoan ngoãn thành chó Nhật như những người đàn ông khác sao? Còn khăng khăng nhất định phải là Cung Thanh Hạ tới? Có khác nào tát thẳng vào mặt nàng không chứ?
"Tần thiếu gia." Cổ Lệ Tiệp bưng chén rượu lắc mông đi tới, tư thế vô cùng gợi cảm, ngồi lên đùi hắn, kéo ca vát hắn, thổi vào tai hắn một luồng hơi thở, "Đến, để tôi mời anh một chén."
Có mỹ nhân ngồi trong lòng, nhưng Tần Tổng vẫn không loạn tâm, hào phóng nở ra nụ cười, bưng chén rượu lên đụng chén rượu của Cổ Lệ Tiệp một cái, ngửa đầu uống cạn một hơi, đảo ngược chén xuống, ý chính là, tôi đã uống cạn, cô cũng không thể thất lễ a.
Cổ Lệ Tiệp nở nụ cười xinh đẹp, uống một hơi cạn sạch, cũng đảo ngược chén lại.
Tần tổng sang sảng nở nụ cười, "Tửu lượng của thư ký Cổ cũng thật tốt a." Dưới cái nhìn của hắn, những người như Cổ Lệ Tiệp nhan nhản ở trên thương trường --------- như kiểu gái gọi cấp cao, chuyên lấy cơ thể ra để trao đổi lấy chuyện làm ăn, tuy rằng sắc đẹp thượng thừa, đáng tiếc, mắt nhìn người của hắn không thấp đến vậy.
Cổ Lệ Tiệp khéo léo nhắc tới bản hợp đồng, Tần tổng cười ha hả, "Hạng mục này trị giá hàng tỷ đồng, tôi cần phải cẩn trọng cân nhắc, hơn nữa còn muốn nghe ý kiến của các thành viên quản trị của công ty nữa."
Cổ Lệ Tiệp nghĩ thầm ở trong lòng.
Tôi bó tay rồi! Người này còn cứng hơn cả sắt thép.
Chợt, có tiếng điện thoại vang lên.
Cổ Lệ Tiệp nghe tiếng chuông điện thoại kia, biết là điện thoại của mình, liền hướng về Tần tổng nở nụ cười áy náy, "Tôi nghe điện một chút."
Là số điện thoại lạ........là ai nhỉ?
Cổ Lệ Tiệp nhíu mày, nhấn nút nhận cuộc gọi, "Alo? Tôi là Cổ Lệ Tiệp, xin hỏi cô là?"
"Xin chào!" Bên kia truyền tới giọng nói mềm nhẹ như trẻ con, "Tôi là Sở Ấu Cơ."
"Sở........?" Sau khi Cổ Lệ Tiệp lấy lại được phản ứng, nàng bị chấn kinh không ít, "Chủ tịch?"
Mọi người đang ngồi nghe được Cổ Lệ Tiệp nói như thế, ánh mắt không khỏi đồng loạt nhìn về phía Cổ Lệ Tiệp.
.
Đam Mỹ Hay
Cổ Lệ Tiệp nháy mắt cho thư ký Lý, ám chỉ nơi này tạm thời giao cho anh, tôi ra ngoài nghe điện thoại.
Thư ký Lý hiểu ý gật đầu.
Cổ Lệ Tiệp đi tới cuối hành lang, nhìn ra phía cửa sổ nói rằng, "Thật không nghĩ ra được, đứa cháu gái của tôi lại có giọng nói dễ nghe như vậy." Sở Ấu Cơ mới 16 tuổi, giọng nói thật non mềm, vô cùng đáng yêu.
Sở Ấu Cơ nghẹn lời, ".........." Tuy rằng nàng sớm biết nàng có một bà nội 25 tuổi.....Nhưng quả thực nàng chưa tiếp nhận được điều này, hơn nữa giọng nói của Cổ Lệ Tiệp chẳng chút đứng đắn nào, nhất thời làm cho nàng không biết phải trả lời ra sao......!
Cổ Lệ Tiệp lại nói, "Tìm nhị nãi có chuyện gì sao?"
Sở Ấu Cơ trầm mặc chốc lát, "Có thể mời Thanh Hạ tỷ tỷ nghe điện hay không?"
Sắc mặt Cổ Lệ Tiệp trong nháy mắt thay đổi, "Tìm Bạo Quân làm gì?" Nói xong sợ dọa Sở Ấu Cơ sợ, giọng nói hòa hoãn lại, "Tôi hiện tại không ở cùng Bạo Quân, đang phụng mệnh Bạo Quân ra ngoài bán nhan sắc đây."
"...........Nhưng nhiệm vụ của cô là bảo vệ an toàn cho Thanh Hạ tỷ tỷ a." Tại sao lại gọi tỷ tỷ là 'Bạo Quân'? Tỷ tỷ rất đáng sợ sao?
".............Nhưng tôi chưa nhận được đồng lương nào từ cô a." Cổ Lệ Tiệp bắt chước theo giọng điệu của Sở Ấu Cơ, "Tôi hiện tại chỉ nhận được lương thư kí a."
"............Là tôi không đúng." Sở Ấu Cơ chợt thấy buồn cười, nhưng không biết là buồn cười chỗ nào, "Hôm nay tôi mới xem phong thư của ông nội........Cô gửi cho tôi số tài khoản ngân hàng cùng họ tên của cô, tôi sẽ gửi tiền vào tài khoản cho cô."
Nên trả lương thế nào, Sở lão tiên sinh cũng đã dặn dò trong thư, đó cũng là nguyên nhân Sở lão tiên sinh viết mập mờ trong di chúc, "Góa phụ Cổ Lệ Tiệp nhận được bao nhiêu phần tài sản là do chủ tịch đời sau quyết định" ---------- là vì bảo vệ cho thân phận thật của Cổ Lệ Tiệp.
Trên thực tế, sau khi Sở lão tiên sinh qua đời, đến bây giờ, chỉ có Sở Ấu Cơ, Cổ Lệ Tiệp, cùng với một vài thành viên ngầm là biết điều này, ngay cả luật sư Đường Tuyết Nhu cũng không biết rõ chân tướng, cho rằng Cổ Lệ Tiệp tìm Sở Ấu Cơ chỉ vì muốn nhận được 'tiền chu cấp hàng tháng."
"Giữ bí mật này cho nhị nãi nhé."
Cổ Lệ Tiệp không yên tâm, liền dặn dò lại lần nữa.
"Ừ, biết." Sở Ấu Cơ không khỏi nở nụ cười, "Cô cũng phải chú ý an toàn."
Cổ Lệ Tiệp gật gù, "Thật là một đứa trẻ ngoan, cô dùng số của cô gọi cho tôi sao? Tôi lưu lại số này nhé? Rảnh thì gặp mặt nói chuyện."
"Ừ, là số điện thoại của tôi." Sở Ấu Cơ đột nhiên cảm thấy yêu thích Cổ Lệ Tiệp này, "Được, gặp mặt lại nói."
Cúp điện thoại, Sở Ấu Cơ nằm nhoài trên giường.
Vốn tưởng rằng thông qua Cổ Lệ Tiệp có thể nói mấy câu với Cung Thanh Hạ, không nghĩ tới.......!
Nhìn tình hình này, phải kiếm cớ khác mới được.........!
Sở Ấu Cơ miết môi nghĩ nghĩ, ôm gối lăn qua lăn lại.
Ngay vào lúc này, điện thoại chợt vang lên.
Người ta không có tâm tình nghe có được hay không?
Nhưng số điện thoại kia vẫn kiên trì gọi tới, hết một cuộc lại gọi tới một cuộc.
Sở Ấu Cơ bất đắc dĩ, vẻ mặt không tình nguyện cầm lấy điện thoại, thình lình nhìn thấy trên màn hình hiện lên hàng chữ "Thanh Hạ tỷ tỷ" ------- đêm đó Sở Ấu Cơ ở trong Cung gia hỏi Cung mẫu số điện thoại của Cung Thanh Hạ để lưu lại.
Sở Ấu Cơ nhận cuộc gọi, "Alo? Thanh Hạ tỷ tỷ!"
Giọng nói bên kia vẫn lành lạnh nói, "..................Em đang làm bài tập sao? Hay là đang.......viết truyện?"
"Đều không phải a, em không bận gì cả, tỷ tỷ có chuyện gì sao?"
"Tôi mới từ tổng bộ đi ra, em gửi cho tôi địa chỉ nhà, tôi sẽ qua."
"Thật sao? Sở Ấu Cơ hứng phấn đến nỗi bò dậy, hỏi lại lần nữa, "Tỷ tỷ nói thật chứ?"
"..........Thật."
"Thật tốt quá! Tỷ đừng dùng cơm bên ngoài, để em bảo a Xuân chuẩn bị thêm mấy món."
Cung Thanh Hạ hờ hững đáp lời, "Ừ." Rồi gác cuộc gọi.
Sở Ấu Cơ gửi địa chỉ thông qua tin nhắn, sau đó nhảy xuống giường, chân trần chạy xuống dưới lầu, bắt được cánh tay của a Xuân, "A di, Thanh Hạ tỷ tỷ nói rằng tối nay sẽ qua đây, a di làm thêm vài món thanh đạm nữa nhé.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...