Vào thu thời tiết hơi lạnh, nhưng Phùng Đốc cũng không sợ gió lạnh mỗi ngày sáng sớm liền đến bệnh viện.
Anh ta mỗi ngày đều đến, khiến bác sĩ, y tá nhận ra được, đặt cho anh danh
hiệu "Trai đẹp đứng gác", nhưng trai đẹp đứng gác không sung sướng, bởi
vì anh chỉ muốn gặp người thủy chung không chịu mở cửa.
Anh chỉ có thể đứng ở ngoài cửa, chờ người từ phòng bệnh ra ngoài cho anh một chút tin tức.
Thật đáng buồn chính là, bình thường ở bên cạnh Nghê Tất Thư anh không biết
quý trọng, đợi đến khi mất đi mới biết cô đối với anh quan trọng như
vậy, ngay cả không thấy được cô, cũng làm cho anh nội tâm đau đớn.
Đợi cả buổi sáng, buổi trưa uống ly cà phê vào trong bụng, thấy vật nhớ
người, anh thậm chí ngay nhớ tới "Cua" cà phê nhựa đường của cô cũng
thấy hoài niệm không dứt.
Đang chìm đắm ở ly cà phê cay đắng
trong lúc bất chợt cửa phòng bệnh mở ra, Phùng Đốc lập tức bước nhanh
đến phía trước."Cô ý có khỏe không?"
"Không có dấu hiệu chấn
thương sọ não, vết thương cũng không có vấn đề gì lớn, tương đối hỏng
bét là trái tim của chị ý." Nghê Uyển Nhi bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Anh đứng run tại chỗ, tâm tình hỗn loạn.
"Cô ý vẫn không muốn gặp tôi?" Anh buồn bã hỏi.
Nghê Uyển Nhi lắc đầu một cái, ánh mắt đồng tình nói: "Chị ý nói, trừ phi
con chó sống lại, nếu không cả đời chị ý cũng sẽ không tha thứ cho anh."
Thật sự không thể làm được, chó chết làm sao mà sống lại được?
Thật ra thì, cô cùng với chị cũng đã cảm kích anh, mấy ngày qua, nhìn Phùng
Đốc mỗi ngày từ sớm đến muộn đều đến đứng ở cửa, dù là tâm địa sắt đá
cũng sẽ bị cảm động.
Hơn nữa lòng của chị ý luôn luôn mềm nhất,
nếu biết người đàn ông này ngày ngày đứng ở ngoài cửa, nhất định đã sớm
mềm lòng rộng mở cửa. Nhưng bây giờ lòng của chị ý đã chết rồi, ở đâu ra tâm tính thiện lương?
"Cầu xin cô, cho tôi vào để tôi nói mấy câu với cô ý!" Anh đột nhiên năn nỉ nói.
"Không được, chị ý đã nói không thể cho anh vào." Nghê Uyển Nhi biết cá tính
của chị mình ngoại nhu nội cương, cô cũng không muốn cùng chị tuyệt
giao."Nếu không, anh muốn nói gì với chị ý, tôi có thể giúp anh truyền
đạt."
"Không, những lời này tôi nhất định phải nói trước mặt cô ý." Anh kiên quyết lắc đầu một cái.
"Thật không được, hơn nữa bác trai và bác gái tôi lát nữa tới đây, tôi nghĩ
anh nên đi nhanh một chút đi!" Nghê Uyển Nhi tốt bụng khuyên nhủ.
Chán nản buông tay, Phùng Đốc phát ra một tiếng thở dài thật dài. Xoay người trở lại vị trí, Anh bình tĩnh lại ngồi xuống .
"Anh không phải trở về à?" Nghê Uyển Nhi giật mình hỏi.
"Không, tôi tiếp tục chờ!" Anh kiên định thủy chung nhìn cửa phòng đóng chặt, quyết định chủ ý muốn ở tại chỗ này đến lâu dài.
Nghê Uyển Nhi chỉ có thể yên lặng thở dài, chị ý thật là may mắn!"Được rồi,
vậy anh bảo trọng, buổi chiều tôi còn có việc, trước tiên cần phải đi
nha."
"Ừ, gặp lại!" Phùng Đốc gật đầu một cái, tầm mắt không hề rời đi cánh cửa kia.
Anh cho là, chỉ cần anh thành tâm thành ý có thể cảm động Nghê Tất Thư, anh cho là trời cao cho anh khảo nghiệm như thế, nhưng anh quả nhiên là quá lạc quan rồi !
Khi hôm sau Phùng Đốc trở lại thì Nghê Tất Thư đã lặng lẽ ra khỏi viện!
Nhìn giường bệnh trống rỗng, anh cảm thấy tim mình giống như chết một lần.
Anh bắt đầu có chút hiểu, quá khứ luôn là tràn đầy hi vọng cùng sức sống,
không dễ dàng có thể buông tha Nghê Tất Thư, sẽ chịu bao nhiêu lần thất
vọng đây?
Này có lẽ chỉ là cô thừa nhận một phần mười mà thôi!
Anh hung hăng chửi mình đáng đời, tự làm tự chịu, tại sao đối mặt với cô,
anh lại có thể không rung động? Những thức ăn kia ấm vào dạ dày, quan
tâm động thái, lại không làm mềm trái tim của anh, hoá ra tâm địa của
anh thật sắt đá?
Giống như mộng du, anh thất hồn lạc phách đi về
nhà, cho đến thấy khi thấy ánh mắt quái dị của ba mẹ, mới phát hiện ra
mình quên lái xe trở lại.
Cuối cùng ôm một tia hi vọng, anh sáng sớm hôm sau liền đúng giờ đến công ty đi làm.
Anh cho là anh có thể đợi cô đến, bởi vì anh hiểu rõ Nghê Tất Thư là người
có trách nhiệm, khẳng định sẽ không để một mình anh loay hoay bể đầu sứt trán, tuyệt đối sẽ không bỏ qua công việc.
Nhưng Anh tâm tình
kích động đợi một chút đến buổi trưa, lại từ buổi trưa đợi đến tan việc, lại từ buổi sáng hôm sau bắt đầu — cho đến ba ngày sau, tim của anh đã
lạnh.
Cô không tiếp tục đi làm, không có xin phép, không có từ
chức, cô giống như không cẩn thận hà ra một hớp sương mù, biến mất không thấy bóng dáng.
Anh cố gắng gọi điện thoại liên lạc với cô,
nhưng điện thoại di động thủy chung không có mở máy; cửa sổ sát đất
phòng cô rèm cửa sổ cũng thủy chung đóng chặt, ngay cả hắn thật vất vả
nhờ Cao Dương tìm Nghê Uyển Nhi, cô cũng tỏ rõ không gặp.
Anh
cùng Nghê Tất Thư chỉ có một bức tường ngăn cách, nhưng thật giống như
cách vạn dặm, anh cuối cùng cũng biết, cái gì là tương tư muốn điên lên!
Nhất là từ trong phòng của anh, thỉnh thoảng nghe được ba mẹ cô gọi cô, từng tiếng "Tiểu Doanh" nghe được làm lòng anh bị nhéo thành một đoàn, cái
loại muốn gặp cô lại không thấy thật là hành hạ, anh thế mới biết, thì
ra mình có cảm tình đối với cô, đến tình trạng nước đổ khó hốt.
Thật ra thì, hơn nhiều năm trước kia, anh nên thẳng thắn đối với mình, không ngờ trải qua nhiều năm như vậy, anh như cũ chỉ biết hèn nhát trốn
tránh, trong lòng không dám nhìn thẳng sớm đã có đáp án.
Anh quả thực là ngu ngốc!
Anh cũng không chống đỡ nổi nữa rồi, muốn anh đời này chỉ có thể si ngốc nhìn cô, anh nhất định sẽ nổi điên.
Vô luận như thế nào, nhất định tối nay anh muốn gặp mặt cô, dù là phải mạo hiểm nguy hiểm thế nào anh cũng phải thấy được cô!
. lyt99. cn . lyt99. cn . lyt99. cn
"Chị, chị thật không có ý gặp anh ta?"
Nghê Uyển Nhi ngồi ở bên giường, bất đắc dĩ nhìn chị nửa nằm ở trên giường.
"Không gặp!" Nghê Tất Thư mặt không vẻ gì lắc đầu.
"Nhưng anh ta thật rất có thành ý, khi chị nằm viện lúc mỗi ngày từ sớm đợi
đến muộn đều đến, sau khi chị xuất viện mỗi ngày tới hỏi tình hình của
chị, chỉ sợ ngay cả theo đuổi bạn gái cũng không ân cần như vậy." Nghê
Uyển Nhi thẳng thắn thốt lên, cũng thấy sắc mặt của chị biến đổi vội
vàng đổi lời nói: "Ý tứ của em là, anh ta vô cùng có thành ý!"
Sau khi nghe sự tình của họ, Nghê Uyển Nhi mới biết chị mình nhiều năm bí mật: thầm mến Phùng Đốc!
Khó trách, khi còn bé chỉ cần nghe đến tên Phùng Đốc, ánh mắt luôn là lượn
quanh nhìn anh ta, tưởng rằng chị ý đối với anh chỉ là sùng bái bạch mã
hoàng tử, không ngờ lại là yêu.
Mà nhắc tới bạn gái, không thể
nghi ngờ chính là nhắc nhở Nghê Tất Thư, ngày đó ngoài ý muốn xảy ra là
bởi vì bạn gái Phùng đốc xuất hiện, để cho cô chịu đựng những thứ khó
chịu kia, cùng với tan nát cõi lòng.
"Chị không muốn thành ý của
anh ta, chị chỉ muốn tiểu sinh mệnh vô tội sống lại." Nhưng, cái hi vọng nhỏ bé này ngay cả kỳ tích cũng không làm được.
Mặc dù có thành
ý, cũng không làm cho sinh mạng tròn trịa trở về, cô đã chủ ý quyết
định, đời này không bao giờ cùng anh có bất kỳ dính dáng gì, không chỉ
không nhìn anh, từ nay về sau ngay cả tên của anh, cô cũng không muốn
nghe đến.
"Nhưng Phùng Đốc anh ý. . . . . ."
"Đừng nữa nói tên của anh ta!" Sắc mặt cô biến đổi, đột nhiên cắt đứt lời nói.
Mặc dù bị thanh gỗ là rơi trên đầu cô, nhưng cô biết, chính là lòng của cô đã tan nát rồi.
Đặt tay trên trán miếng băng dán lên vết sẹo, cô không quan tâm mặt mày của mình hốc hác, nhưng tim mình thật là đau.
"Chị, chị tính toán đời này vĩnh viễn cũng không thèm để ý đến anh ta à?" Nghê Uyển Nhi thử dò xét nói.
"Chị là người không quan trọng đối với anh ta, không để ý tới anh ta đối với anh ta mà nói có quan trọng không?" Cô cười một tiếng tự giễu.
"Ách. . . . . . Chị, đừng trách em nhiều chuyện, nhưng em muốn nhắc nhở chị,
người ta nói cởi chuông cần người buộc chuông, cái vấn đề này có lẽ để
Phùng Đốc đến trả lời dường như thích hợp."
"Em ở đây nói đỡ cho anh ta?" Nghê Tất Thư trách cứ nhìn cô.
"Em không có thay ai nói chuyện, chỉ là luận sự." Nghê Uyển Nhi vô tội dùng sức lắc đầu.
Trong lúc bất chợt, khuôn mặt anh ta chợt hiện lên trong đầu Nghê Tất Thư,
giống như đang cười nhạo cô, ngay cả đến lúc này, cô vẫn không tự chủ
được mà nhớ tới anh ta.
"Chị mệt mỏi rồi, em đi trở về !" Đem thân thể rúc vào trong chăn, cô muốn trốn tránh tất cả.
Nghê Uyển Nhi thở dài, nhìn trên giường co rút thành một cục giống như con chó nhỏ, cuối cùng cũng đứng dậy đi về.
"Được rồi, vậy em trở về!"
"Hẹn gặp lại." Nghê Tất Thư mơ hồ khạc ra một câu.
Cửa phòng được mở ra, sau đó lại bị đóng lại, nghe lấy tiếng bước chân từ từ đi xa, cô ở trong chăn khóc như đứa trẻ con.
Bóng đêm trầm trầm,
gió lạnh thổi ngoài cửa sổ làm bóng cây lay động, không khí tăng thêm
mấy phần yên lặng, nhưng người bên trong phòng ngủ say, không chút nào
cảm nhận được phần yên lặng này.
Một bóng dáng màu đen gọn gàng
bay qua lan can, lặng lẽ bước lên ban công, ánh trăng chiếu vào thân
người kéo đến vừa cao vừa dài, thử đẩy một cái cửa sổ sát đất, phát hiện chủ nhân thế nào lại khinh thường quên không khóa cửa.
Ông trời
hào phóng thành toàn ý tốt, bóng đen cõi lòng đầy cảm kích kéo cửa sổ
sát đất nhanh chóng nhảy vào gian phòng, bên trong phòng chỉ có một ngọn đèn vàng nhỏ, giờ phút này đang ở trên tủ đầu giường, lấy ánh mắt điềm
tĩnh nhìn vẻ mặt người đang ngủ.
Thận trọng thả nhẹ bước chân, bóng đen đi tới bên giường lẳng lặng ngắm nhìn người ngủ say.
Vẻ mặt người đang ngủ xem ra so với trong trí nhớ đẹp hơn, khuôn mặt lộ vẻ trắng hồng, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng mím lại, thoạt nhìn rất bình thản trầm tĩnh, nhưng lông mi lại mang theo nước mắt.
Nhìn thấy nước mắt ở dưới ánh đèn lóe lên, chiếu ra làm anh đau lòng.
Tay của anh cẩn thận lau đi nước mắt, lướt qua trên trán cô miếng băng dán
trên vết sẹo thì chân mày khép lại thành hai vết gấp thật sâu.
Thở dài, anh đưa mắt nhìn cô, mơ hồ nghĩ cả đời cứ muốn như vậy nhìn cô.
Giống như là cảm nhận được ánh mắt nóng rực chuyên chú của anh, trong lúc bất chợt, lông mi người đang ngủ say hình như giật giật, con ngươi trong
suốt mở ra.
Khi thấy khuôn mặt quen thuộc ở đáy mắt từ từ rõ
ràng, Nghê Tất Thư cặp mắt nhất thời trợn trừng, lập tức nhảy dựng lên
hét to."Anh...anh vào bằng cách nào?"
"Từ ban công trèo vào." Anh vội vàng nói."Tất Thư, rất xin lỗi nửa đêm xông tới, nhưng tôi có lời
nói rất quan trọng muốn gặp mặt cô nói ——"
"Tôi không nghe, tôi
không nghe! Anh đi ra ngoài!" Nghê Tất Thư không muốn nghe bất kỳ chuyện có liên quan tới anh, ngay cả giọng của anh cũng không muốn nghe!
"Tất Thư, hãy nghe tôi nói, cho tôi nói hết lời đã, tôi bảo đảm!"
Cô mới không cần bất kỳ bảo đảm gì, càng không muốn gặp lại anh, chỉ cần
anh cách xa cô một chút, trả lại cuộc sống bình tĩnh vốn có cho cô.
"A a a!" Thấy anh không đi, cô định kêu to lên.
"Hư! Cầu xin cô đừng kêu!" Phùng Đốc kinh hoảng muốn ngăn cản giọng nói high-decibel của cô.
Vì sợ cơ hội nói rõ ràng cũng không có đã bị đánh thành tổ ong, anh hoảng
hốt bắt được cô, vội vàng cúi đầu che lại cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Bên trong gian phòng đột nhiên tĩnh lặng xuống, chỉ nghe được hơi thở rối loạn của hai người.
Mở to mắt, Nghê Tất Thư cả kinh giống như đang bị một người ngoài hành
tinh hôn, cô vừa giận vừa tức không ngừng giãy giụa, nhưng đôi tay bị
sức mạnh kinh người của anh kiềm chế chặt, tức giận giãy giụa xem ra lại thành mập mờ mè nheo.
Anh tại sao có thể…, anh tại sao có thể tùy tiện như vậy chạm vào cô?
Đây chính là nụ hôn đầu của cô, cô quý trọng giữ hai mươi mấy năm, chuẩn bị để lại cho chân mệnh thiên tử của mình, thế nhưng anh lại như vậy không chút nào cướp đi nó!
Tim kịch liệt co rút đau đớn, nước mắt
không nghe sai khiến từng viên lớn rơi xuống, cô không biết là hơi sức
từ đâu tới, đột nhiên dùng sức đẩy anh ra, ngã ra đất khóc lên.
"Cái người này tên khốn kiếp! Cái người này là tên khốn kiếp!" Cô nằm ở trên đầu gối, vừa khóc vừa mắng.
Anh chẳng những lừa gạt lòng của cô, còn trộm đi nụ hôn của cô, anh quả thực là tội ác tày trời, không thể tha thứ!
Thấy trên đất có người nhỏ đang co rúc, thoạt nhìn thật đau lòng và tức
giận, rồi lại có vẻ như vậy cô đơn vô dụng, lại để cho anh đau lòng như
cắt.
"Đừng khóc!" Anh cẩn thận ngồi xổm bên người cô, tay chân
luống cuống không biết làm như thế nào nói xin lỗi, cuối cùng giang hai
cánh tay đem lấy cô ôm vào trong lòng, ôm chặt lấy cô.
Anh căn
bản là người vô tình, nhưng vì sao lúc này đây lồng ngực ấm áp như vậy?
Ấm đến nỗi khiến cô cảm thấy mình gần như sắp bị hòa tan.
Cô làm sao có thể bị hòa tan?
Tim của cô đã chết rồi, tựa như núi băng ở Bắc Cực, vĩnh viễn đóng băng,
không bao giờ mở ra cho anh, cảm giác tim làm sao có thể còn có đau
nhói?
Mờ mịt ngẩng đầu lên, cô tỉ mỉ ngắm nhìn lấy anh, lông mày
anh, mắt của anh, đôi môi mím chặt của anh, tất cả đều thấy sao quen
thuộc.
Khuôn mặt anh tuấn cực đại, vẫn làm cho cô cảm thấy tim đập nhanh, hít thở không thông.
Phùng Đốc vốn định đem lời nói rõ ràng, nhưng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của cô, đôi mắt sương mù hoảng hốt nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn hé mở
hơi thở mê người, làm cho anh rung động lại hôn môi của cô.
Cô
nên đẩy anh ra, kháng cự anh, nhưng cô lại như bị bánh mật nướng mềm,
mềm nhũn ôm lấy cánh tay cường tráng, trong đầu nhồi toàn bông, hoàn
toàn không có biện pháp suy tư.
Một cỗ dậy sóng từ đôi môi, cổ,
một đường lan tràn đến toàn thân, khi cô hơi hồi hồn, mới phát hiện này
hẳn là môi của anh, đang không chút kiêng kỵ hôn lên thân thể cô.
Mặt của cô đỏ hơn mặt trời, cả người nóng bỏng giống như là vừa từ trong
chảo dầu vớt ra ngoài, một cỗ tê dại theo môi ướt át của anh.
Cô
nên ngăn cản anh, nên kháng cự sự bá đạo ghê tởm của người đàn ông lần
nữa xông vào cuộc sống của cô, nhưng cô lại bi ai phát hiện, mình căn
bản không kháng cự được sự hấp dẫn của anh.
Tựa như kẻ nghiện
thuốc, đã chia tay không rõ khổ sở cùng vui vẻ, cứu giúp cùng trầm luân, chỉ có thể mặc cho giác quan mang cô cùng nhau hủy diệt.
Người
đàn ông này lòng của anh chưa bao giờ đặt trên người cô, cô vẫn là như
vậy không có thuốc nào cứu được nữa yêu lấy anh, cho anh trúng yêu Tùy
độc!
Cô nhắm mắt lại ôm chặt lấy anh, tựa như chết chìm trước khi có một cây bè gỗ, cô không muốn suy nghĩ một giây kế tiếp, không muốn
suy nghĩ ngày mai, chỉ muốn đem mình hoàn toàn giao cho anh, làm bộ đây
là một lần cuối cùng có được.
Bóng đêm thâm trầm, gió mát dắt màn cửa sổ, đầu thu ngoài cửa sổ là một mảnh yên lặng.
Mà bên trong phòng, đêm mới đang bắt đầu.
. lyt99. cn . lyt99. cn . lyt99. cn
Nghe tiếng thét chói tai phá vỡ yên tĩnh của sáng sớm, Nghê Tất Thư thức tỉnh trên giường mệt mỏi vô cùng gần như ngủ mê man.
Cô theo bản năng ngồi dậy, kinh hoàng nhìn cha mẹ đang đứng ở cửa, trái
tim bị kinh hách phải đập bịch bịch, trải qua kịch liệt vận động như
vậy, Nghê Tất Thư toàn thân giống như là bị chiếc xe cán qua, đau đến
nỗi làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhíu lại.
Đồng thời, dán chặt ở sau lưng một "Gối dựa" ấm áp cũng đột nhiên cử động.
Cô hồ nghi quay đầu, mặt đụng chạm vào chiếc cằm nhàn nhạt râu ria, xem ra khuôn mặt anh tuấn như cũ giống như khuôn mặt ma quỷ, lại quay đầu nhìn ra cửa một chút mặt sợ đến giống như thấy khủng long đang ấp trứng, sự
kiện tối hôm qua từ từ trở lại đầu, để cho cô không nhịn được cũng thét
chói tai.
Nửa giờ sau, cả căn phòng náo loạn, bận bịu mặc quần áo, miệng mắng to, khóc lóc rối rít trong phòng loạn thành một đoàn.
Hai nhà Nghê Phùng, đồng thời ngồi ở trong phòng khách nhà họ Nghê cùng
nhau trừng mắt nhìn đối phương, một bên còn lại là hai nữ chủ nhân, cùng với Phùng Đốc và Nghê Tất Thư.
"Ông Phùng, con trai của ông lại
dám len lén chạy vào phòng con gái của tôi vô lễ với nó, xem ông muốn xử lý thế nào đây? !" Nghê Minh giận đến gương mặt xanh trắng lần lượt
thay đổi.
"Tôi làm sao biết có phải là ông hay con gái ông quyến rũ con tôi?" Phùng Minh Quang mặt xem thường.
"Ông Phùng, miệng của ông sạch sẽ một chút, Tiểu Doanh nhà tôi quy củ trong
sạch, ở đâu ra bản lãnh đi quyến rũ con trai của ông?"
"Quy củ
trong sạch?" Phùng Minh Quang cười lạnh một tiếng."Ông thật đúng là dám
nói, nếu như thực quy củ làm sao sẽ tùy tiện cùng đàn ông lên giường?"
"Ông...ông im miệng lại cho tôi!" Nghê Minh giận lớn tiếng gầm thét, cả người run rẩy không ngừng.
Một bên Nghê Tất Thư mặt cũng biến sắc, giống như hung hăng bị một quyền,
khuất nhục nước mắt đã treo ở hốc mắt, lại quật cường được không chịu
khiến nó rớt xuống.
"Cha, chuyện không phải như cha nói vậy, con và Tất Thư. . . . . ."
"Con câm miệng lại, cha nhất định sẽ thay con lấy lại công đạo!" Phùng Minh Quang đưa tay ngăn cản con trai mở miệng.
"Nghĩ gài tang vật cho con tôi, không có cửa đâu! Con trai là tôi sinh ra, cá tính như thế nào tôi còn không biết hay sao?" Ông căm giận mắng.
"Cha nào con nấy, làm cha quỷ trá giảo hoạt, con trai không biết có chỗ nào tốt hơn?" Nghê Minh khinh bỉ cười lạnh.
"Ông nói chuyện cẩn thận một chút, cẩn thận tôi kiện ông!" Phùng Minh Quang hiển nhiên cũng bị chọc giận.
"Tôi liền há miệng chờ ông!"
"Ông ——"
"Tôi như thế nào!"
Chủ nhân hai nhà từ trước đến giờ Thủy Hỏa Bất Dung, anh một lời tôi một
câu làm cho không thể tách rời ra, trường hợp nóng nên rất muốn xông vào đánh nhau.
Hai người càng tranh cãi càng thái quá, bắt đầu động
thủ đánh nhau, một bên nóng giận không cho phép mở miệng Nghê Tất Thư
cùng Phùng Đốc cũng không thể nhịn được nữa, đột nhiên không hẹn mà cùng lên tiếng ——
"Là con tự nguyện!"
"Đều là sai lầm của con!"
Lời nói vừa nói ra khỏi miệng, hai người kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, một
bên Phùng Minh Quang cùng Nghê Minh cũng đều ngẩn người, quên tiếp tục
gầm thét mắng nhau.
Hai người kia, một nói là tự nguyện, một nói là lỗi của anh. Đây tột cùng là chuyện gì đã xảy ra?
Chẳng lẽ, hai người kia lừa gạt bọn họ, lén lút ngầm quan hệ?
"Tôi hỏi các người, tối hôm qua là người nào chủ động trước?" Phùng Minh Quang lớn tiếng hỏi.
"Là con!"
"Là con!"
Phùng Đốc cùng Nghê Tất Thư không hẹn mà cùng giành lấy trả lời.
"Có hay không người nào cưỡng bức?" Nghê Minh lại tiếp theo hỏi, lần đầu
tiên cùng với Phùng Minh Quang đối đầu ăn ý tốt như vậy.
"Không có!"
"Không có!"
Hai người cùng nhất trí trả lời.
Nghe nói hai người trả lời, Nghê Minh cùng Phùng Minh Quang đột nhiên trầm
mặc, ngồi trở lại trên ghế sa lon, mặt như có điều suy nghĩ.
Từ trước đến giờ hai nhà luôn đối đầu, như thế nào lại gặp phải tình huống lúng túng như vậy?
Nam nữ hai nhà thế nào lại không quần áo cùng nhau nằm cùng trên giường
lớn, làm chuyện mà một nam chưa lập gia đình, một nữ chưa gả chỉ nhìn là biết làm chuyện gì.
"Minh Quang, nếu chuyện đã đến tình trạng
này rồi, con trai ông đã làm ra chuyện nghiêm trọng như vậy, là cha ông
phải có chút trách nhiệm, nếu không cô gái người ta tương lai thế nào
lập gia đình được?" Mẹ Phùng lý trí phân tích nói.
"Ý của bà là. . . . . ." Phùng Minh Quang hoài nghi hỏi.
"Để cho bọn họ kết hôn."
"Kết hôn?" Lời này vừa nói ra, không chỉ Phùng Minh Quang, ngay cả tất cả mọi người đều bị hù dọa.
Nghê Tất Thư kinh sợ nhìn sang thấy mặt Phùng Đốc cũng kinh ngạc, nước mắt bốc lên càng dữ tợn.
"Nếu không các con có biện pháp tốt hơn sao?" Mẹ Phùng bất đắc dĩ hỏi ngược lại.
Mọi người anh xem tôi...tôi xem anh, nửa ngày không ai lên tiếng.
"Được rồi, chuyện đã đến tình trạng này rồi, Tiểu Doanh nhà chúng ta cũng chỉ có gả cho Phùng Đốc mà thôi." Mẹ Nghê thở dài nói.
"Nghê Minh, ý ông thế nào?" Phùng Minh Quang hắng giọng nói, không được tự nhiên hỏi.
Điều này cũng khó trách ông kỳ cục, hai mươi mấy năm sống chết đối đầu, chỉ
trong một đêm không giải thích được biến thành thân gia, như thế nào
cũng cảm thấy không được tự nhiên.
"Tôi...tôi còn có thể như thế nào? Chuyện đã đến tình trạng này rồi !" Nghê Minh hậm hực nói.
"Chẳng qua tôi nói cho ông biết, tôi chỉ có một cô con gái bảo bối, tiền sính, thù lao những thứ này cũng không thể ít, hôn lễ cũng phải làm thuận lợi vui vẻ đấy!"
"Vấn đề này nhỏ, không thành vấn đề."
"Vậy
thì tốt, ngày kết hôn phải gần ngày đính hôn một chút, ngộ nhỡ trong
bụng Tiểu Doanh có nghiệt chủng. . . . . . Không, đứa trẻ, nếu bụng to
rồi nhìn cũng không hay, như vậy tôi không còn mặt mũi nào."
"Không thành vấn đề, bọn tôi lập tức lấy ngày sinh tháng đẻ tìm sư phụ đi coi ngày. . . . . ."
Nghe lấy hai bên cha mẹ anh một lời tôi một câu cùng nhau thảo luận an bài
thế nào bọn họ Nghê Tất Thư không nói ra được rất khó chịu.
Bọn họ căn bản cái gì cũng không phải, chỉ là nhất thời ý loạn tình mê làm chuyện không nên làm.
Cô đã là người lớn rồi, có năng lực gánh chịu hậu quả, không cần việc được an bài hôn nhân như vậy rất khó chịu tiếp nhận, còn gả cô cho một người đàn ông căn bản không yêu cô——
Cô tuyệt đối không muốn!
Đột nhiên xoay người, cô lao ra cửa nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...