Chủ Tịch Bá Đạo! Xin Đừng Sủng Tôi


Thời gian lại cứ nhàng nhã ung dung trôi qua như thế, đối với cuộc sống đơn giãn mà hạnh phúc như vợ chồng son kia của Điềm Cảnh Nghi và Mạn Nhu Nhu thì củng khó mà nói rõ.

Phải nói từ khi chiếc bụng Mạn Nhu Nhu to lên vì đứa trẻ trong bụng nên cho dù Điềm Cảnh Nghi hắn ham muốn như thế nào củng phải nhẫn nhịn.

Tuy là nhẫn nhịn nhưng mà mỗi khi rảnh rỗi thì hắn lại bảo cô dùng tay và miệng giúp cái tên này thoải mãn, phải nói chuyện này làm cho Mạn Nhu Nhu phiền muộn không thôi.

Nói thêm về hoàn cảnh người nhà Điềm Cảnh Nghi từ khi sống chung lâu dài với Nhu Nhu thì cái cảm giác thân thiết càng ngày củng lộ rõ, phải nói là mấy người đó củng không xem thường cô như lúc trước.

Cũng nhờ vào Mạn Nhu Nhu mà Điềm Cảnh Nghi càng hòa giải với gia đình hắn hơn nên cuộc sống của cô về sau củng khá nhàn nhã.

Còn về phần ba mẹ Nhu Nhu thì củng đã chuyển lên sống gần với cô nên việc thăm hỏi càng dễ dàng hơn rất nhiều.

Và thời gian lại vô tình trôi qua một năm, chuyện gì đến rồi củng không tránh khỏi Mạn Nhu Nhu sinh ra một đứa bé trai khá mập mạp đáng yêu trông rất giống hắn.

Điều làm cho Nhu Nhu không thể nói nổi là sau khi sinh đứa nhóc được ba tháng thì hắn lại đề nghị cho con của cô ngủ riêng kèm theo người chăm sóc.

Mạn Nhu Nhu nghe thấy cái đề nghị này thật sự không thể nào nói nổi.


Ngày tháng lại vô tình trôi qua ngày rồi lại tới đêm, vào đêm bầu không khí có chút thoáng mát làm cho con người ta cảm thấy rất dễ chịu.

Dưới ánh trắng soi sáng qua từng khung của sổ lớn nhỏ, trong một căn phòng xa hoa đầy sang trong ấy có hai thân thể ôm chầm lấy nhau trông rất ân ái.

Hình dáng quen thuộc này nếu như không phải Điềm Cảnh Nghi và Mạn Nhu Nhu thì còn ai vào đây chứ.

Mạn Nhu Nhu bất mãn vì hành động của hắn nên vội nói.

- ----- Anh kiềm chế một chút có được hay không? Tôi thật sự không hiểu anh không dùng chất kích thích tại sao lại bền bỉ như thế chứ?----
Tuy là Mạn Nhu Nhu nói như thế những thân thể cô vẩn bị cái tên này xâm phạm chẳng còn cách nào để chống cự cả.

Điềm Cảnh Nghi hôn nhẹ lên bờ môi mỏng ấy của Nhu Nhu, bàn tay lại không an phận mà xoa bóp lấy cặp bông đào đang căn tròn kia phía dưới thân cái vật to lớn đầy gân guộc kia hung hăn ra vào bên trong cô.

Điềm Cảnh Nghi rung rẩy thân thể mà nói.

- --- Vợ à! Em siết chặt như thế làm sao tôi kiềm chế nổi cơ chứ?----
Nói rồi hắn lại điên cuồng ra vào bên trong Nhu Nhu với bất cả tư thế khác nhau làm cho cô thật sự rất bất lực.


Phải nói Nhu Nhu củng chả hiểu sao không phải khi sinh con cái nơi đó lại rộng ra hay sao? Nhưng đối với Nhu Nhu lại nhỏ nên lúc hắn cho vào làm cho thân dưới cô như muốn tan vỡ không thôi.

Tuy là suy nghĩ như thế như mà Mạn Nhu Nhu củng rất yêu thương và chiều chuộng cái tên này làm sao mà không phối hợp được chứ.

- --- Ưm! ! Chồng anh nhẹ một chút.

.

! ----
Mạn Nhu Nhu điên cuồng phát ra âm thanh khiến cho người nghe phải đỏ mặt vì xấu hổ.

Hai con người ấy cứ điên cuồng quấn quýt vào nhau như thành một thể, không biết là đã qua bao lâu khi nghe thấy tiếng gầm gừ của hắn bao nhiêu tinh hoa ấy vào bên trong cô.

Điềm Cảnh Nghi ôm nhẹ Nhu Nhu vào lòng mà vuốt ve lấy thân thể ấy mà yêu thương nói.

- --- Nhu Nhu! Cả đời này của tôi thật may mắn khi đã gặp được em!----
Mạn Nhu Nhu khép mờ đôi mắt mà ngủ đi nhưng trong miệng nhỏ vẩn vang lên âm thanh.

- --- Tôi củng rất may mắn!----
Âm thanh cuối cùng vang lên rồi hai người ôm nhau mà ngủ thiếp đi!
- ------- HOÀN! !.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận